Mị Ảnh

Chương 145: Chương 145: Nguy cơ




Bịch...

Phịch một tiếng, Nghệ Phong bay ngược lại phía sau, huyết khí trong cơ thể nhanh chóng cuộn lên, cỗ lực lượng cường đạo từ cánh tay nảy lên thân thể. Lực đạo không lồ khiến đôi chân Nghệ Phong liên tục co giật, theo sự co giật của hắn khiến tảng đá trên mặt đất cũng vỡ vụn. Có thể tưởng tượng, lực đạo kia cường đại tới cỡ nào.

- Khà khà...

Nghệ Phong phun ra một ngụm máu tươi.

- Nghệ Phong...

Điệp Vận Du hoảng hốt, đang định nghiêng mình tiến lên phía trước, lại bị hai cánh tay khô héo của Triệu lão kéo lại:

- Tiểu thư, hắn không hề bị thương quá nặng!

Giống như lời Triệu lão nói, Nghệ Phong bị thương không quá nặng, hắn không ngờ phản ứng của Lưu Tử Huyền lại nhanh như vậy. Trong nháy mắt liền phản công tới, khiến chính mình không thể tránh né. Đành phải dùng chưởng đối chưởng với hắn.

Hiển nhiên, Lưu Tử Huyền đã hạ sát tâm. Hắn cũng không sợ sự tình nháo lớn. Quyền này, ít nhất cũng dốc hết tám phần đấu khí trong cơ thể hắn.

Cũng giống vậy, Nghệ Phong phải bội phục thân pháp mị ảnh, hầu như một quyền này có thể khiến chính mình bị thương nặng. Nhưng công pháp này đã làm giảm bót áp lực. Tuy rằng thổ ra ngụm máu tươi, huyết khí trong cơ thể vẫn cuồn cuộn không ngớt. Thế nhưng, ít nhất vẫn còn sức chiến đấu.

công pháp Thiên cấp!

Quả thực bất phàm. Nghệ Phong cũng không dám nghĩ tới, nếu như luyện công pháp này tới cực hạn, sẽ đạt tới mức độ nào.

Điệp Vận Du đứng ở xa xa trông thấy Nghệ Phong đứng thẳng dậy lau vết máu trên khóe miệng. Trong mắt này thoáng hiện lên tinh quang: Uy thế của quyền kia mình đã thấy rõ, cho dù Nghệ Phong có thể chống đỡ được, chí ít sẽ thương nặng. Nhưng không ngờ hắn chỉ thổ ra ngụm máu tươi.

Hiển nhiên Lưu Tử Huyền cũng không ngờ đối phương có thể chống đỡ được Vũ Kỹ Nhật Giai chính mình dùng tám phần lực đạo thi triển. Hắn cười nhạt nói:

- Không ngờ ngươi có chút bản lĩnh. Bất quá, ngày hôm nay ngươi phải chết là điều không thể nghi ngờ.

Lưu Tử Huyền hừ lạnh một tiếng, thân ảnh vụt lên, tốc độ nhanh hơn trước gấp bội. Hiện tại hắn bỏ qua lời dặn dò của sư phụ, hắn thầm nghĩ nhất định phải giết chết thiếu niên trước mắt.

Nghệ Phong trông thấy tốc độ của Lưu Tử Huyền bỗng nhiên tăng vọt, trong lòng cảm thấy kinh hãi. Lúc này mới biết, vừa này tiểu tử này cất giấu phần lớn thực lực của hắn. Khi này Nghệ Phong còn hoài nghi, tại sao với năng lực của Kim Ưng Tông, đệ tử được đào tạo tới Sư cấp bát giai cũng không có đặc biệt gì? Bây giờ hắn mới bừng tỉnh.

- Triệu lão... Hi vọng ngươi cứu hắn.

Điệp Vận Du cũng biết Lưu Tử Huyền nổi lên sát tâm. Tuy rằng Toái Phá của Nghệ Phong trong lúc đó làm giảm khoảng cách song phương, thế nhưng Sư Cấp bát giai tóm lại vẫn là Sư cấp bát giai. Không phải Sư cấp tam giai như Nghệ Phong có thể chống đối, huống hồ Lưu Tử Huyền không phải là cường giả Sư cấp bình thường. Với thực thực sư môn sau lưng hắn, hắn không hề thiếu công pháp cao cấp.

Triệu lão cười cười không hề phủ nhận, bất quá hắn cảm thấy tiểu tử này không chỉ có một chút bản lĩnh như vậy.

- Ngươi cho rằng ta không thể giết ngươi sao?

Nghệ Phong cười nhạt, sát ý trên cơ thể vô cùng lẫm liệt, khuôn mặt anh tuấn lộ ra vẻ chế nhạo.

- Giết ta? Ta muốn xem ngươi có bản lĩnh gì?

Lưu Tử Huyền quát lớn, từng đạo đấu khí trong kinh mạch mành mẽ toát ra, nắm tay phải lướt qua không trung tạo lên vết tích quỷ dị, cuồng bạo hướng về phía Nghệ Phong.

Lưu Tử Huyền tăng tốc thật nhanh, không hề lo Nghệ Phong tránh né. Với cự ly gần như vậy, cho dù tốc độ của hắn mạnh hơn chính mình một bậc, cũng không thể tránh thoát.

Thực sự cùng đúng như hắn nghĩ, Nghệ Phong muốn tránh cũng không thể tránh, hắn nghênh ngang xông tới. Hai cỗ lực lượng cường đại liên tục tới gần, khí thế khổng lồ nhanh chóng đè nén hư không.

5 thước, 4 thước, 3 thước... Trông thấy cự ly càng lúc càng gần, trong lòng Lưu Tử Huyền vô cùng vui vẻ. Hắn nắm chặt tay, biết rằng quyền này dùng tới 10 phần lực đạo, cho dù hiện tại thiếu niên trước mắt sử dụng vũ kỹ kia có thực lực tăng vọt, nhất định không thể chống đỡ được.

Thế nhưng, trong khi nắm tay hắn đập vào Nghệ Phong, hai mắt hắn trừng lớn lộ lên vẻ kinh hãi. Trong ánh mắt tràn đầy vẻ khó tin.

- Ngươi! Biến mất sao?

Lưu Tử Huyền không thể tin được trước mắt chính mình hoàn toàn vắng vẻ, thế nhưng hiện tại ngoài tiếng gió bám theo lực đạo của chính mình, hầu như không có bất cứ điều gì xảy ra?

Ngay khi muốn tìm kiếm thiếu niên đáng sợ kia, hắn cảm thấy phía sau lưng chính mình vọt tới lực đạo cường hãn tới cực điểm. Tuy rằng kém hơn chính mình rất nhiều, thế nhưng cùng đủ để chính mình bị thương nặng.

Lúc này sau lưng Lưu Tử Huyền toát ra mồ hôi lạnh. Một âm thanh kiều mị tới cực điểm vang lên đầy kinh hãi:

- Thuấn Di?

Điệp Vận Du vừa dứt lời, Lưu Tử Huyền liền cảm thấy nắm tay cứng đỡ. Năng lực trong cơ thể nhất thời cuồng bạo, tùy ý phá hư nội tạng của hắn.

Điệp Vận Du trông thấy Lưu Tử Huyền điên cuồng phun tiên huyết bay ngược về phía sau, đôi mắt hắn trừng lớn nhìn đôi mắt đầy mị hoặc của nàng. Trước mắt thực sự là tràng cảnh hắn không thể tường tượng được.

Thuấn Di! Đúng vậy! Đúng là Thuấn Di! Nàng tận mắt trông thấy Nghệ Phong biến mất trước mắt Lưu Tử Huyền, sau đó xuất hiện sau lưng hắn. Đây chẳng phải là Thuấn Di sao?

Quyền này Nghệ Phong đánh vào Lưu Tử Huyền, hiện tại hắn cũng không hề dễ chịu. Thuấn Di vừa này đã khiến năng lượng trong cơ thể hắn hao tổn hơn phân nửa. Thuấn Di là thân pháp mị ảnh dựa vào kỳ năng của con người. Hiện tại chính mình có thể dùng, thế nhưng cái giá phải trả cũng không nhỏ. Với thực lực hiện tại của hắn, cho dù đấu khí cường thịnh, cùng chỉ có thể sử dụng hai lần, cự ly cũng không quá hai thước.

Bất quá, lúc này có thể giết chết Lưu Tử Huyền, hắn cảm thấy rất đáng giá. Đấu khí tiêu hao chỉ cần vài ngày tu luyện là có thể khôi phục.

Nghệ Phong không hề buông tha Lưu Tử Huyền đang bị thương nặng đứng trên mặt đất, đấu khí còn lại không quá nhiều lại lần nữa ngưng tụ trên tay, hắn mạnh mẽ đánh về phía Lưu Tử Huyền.

Nhãn thần Lưu Tử Huyền nháy đảo liên tục, nhưng không hề ảnh hưởng tới tốc độ của Nghệ Phong. Thoáng chốc Nghệ Phong đã đứng cách hắn một thước.

- Nghiệt đồ! Ngươi dám đả thương đồ đệ ta!

Khi nắm tay của Nghệ Phong sắp đập tới cơ thể Lưu Tử Huyền, bỗng nhiên âm thanh chói tai truyền tới lỗ tai Nghệ Phong. Khí thế cường đại đè nén tới, khiến Nghệ Phong phun ra một ngụm máu tươi.

Nghệ Phong vô cùng khinh hãi, trong khi đối phương dựa vào khí thế và thực lực cường đại đè nén chính mình thổ huyết, hắn cảm giác được đạo năng lượng cường đại không gì sánh được trong nháy mắt ập vào chính mình, căn bản muốn tránh cũng không thể tránh được. Cho dù có người đến cứu cũng không cứu kịp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.