Một câu này khiến Tử Âm càng há to miệng. Lúc nào? Hoàng đế triệu kiến thần dân cũng có thể cho phép thần dân tự chọn thời gian sao?
Ngược lại, Nghệ Phong biết Hoàng đế Trạm Lam đang suy nghĩ cái gì. Hắn cấp cho mình đủ thể diện như vậy, đơn giản chỉ là muốn mình giải độc giúp hắn. Tuy rằng Hoàng đế Trạm Lam đoán được mình có thể giái độc cho hắn, nhưng nếu như mình cố ý không thừa nhận mình biết cách giải độc, hắn cũng không có cách nào.
Cho nên Hoàng đế Trạm Lam lấy lòng trước mặt mình thật ra là một loại thái độ. Một loại thái độ mượn hơi chính mình.
- Ừ! Cứ như vậy đi! Hiện tại ta và sứ giả đại nhân cùng tới hoàng cung, sẽ không quấy rầy bệ hạ chứ?
Tuy rằng thái độ của Hoàng đế Trạm Lam là như vậy, nhưng Nghệ Phong cũng không phải kẻ ngu si, sẽ không để Hoàng đế phải chờ mình. Có thể hiện tại Hoàng đế có việc cầu hắn thì không sao, nhưng nếu một lúc nào đó đối đầu với mình, e là hắn sẽ tính cả thù mới nợ cũ.
Sứ giả nhanh nhẹn nói:
- Đương nhiên, bệ hạ đang một mực chờ Nghệ Phong công tử!
Nghệ Phong gật đầu quay sang Tử Âm nói:
- Tử Âm tỷ, ta đi trước tới Hoàng cung. Nếu như đám người Hung Lang đến nháo sự, nàng cứ mời Bạo Cương tới trợ giúp. Tuy nhiên, ta đoán trong thời gian này bọn họ còn đang điều tra thân phận của ta, sẽ không vội vàng khai chiến đâu!
Tử Âm gật đầu. Thân phận thần bí của Nghệ Phong, hai đại thế gia e là đã bắt đầu tra xét rồi.
- Sứ giả đại nhân, đi thôi!
Nghệ Phong quay sang sứ giả đại nhân đang đợi mình cung kính nói, mời hắn dẫn đường.
Nghệ Phong đi theo phía sau sứ giả đại nhân, trong lòng cũng không khỏi hồi hộp. Bất kể là vì mình hay vì Điệp Vận Du, mình vẫn phải cứu được Hoàng đế Trạm Lam. Nhưng vấn đề là cứu thế nào? Nếu như thanh trừ toàn bộ độc chất trong người hắn, Nghệ Phong biết mình làm không được. Dù sao mình cũng muốn trợ giúp Điệp Vận Du trả thù Hoàng đế Trạm Lam a!
Nhưng nếu như không thanh trừ hết toàn bộ, kỹ thuật này đòi hỏi rất cao. Đồng thời y sư cung đình cũng không phải chỉ để bày biện cho có. Chút động tay động chân đơn giản của mình bọn họ đương nhiên sẽ nhìn ra. E là đến lúc đó người gặp phiền phức sẽ là mình.
Đương nhiên, trong lòng Nghệ Phong nghĩ tới nhiều nhất chính là, chuyện lần này có chỗ tốt gì. Hắn nhất định phải đem lợi ích đẩy tới mức lớn nhất. Chỉ là, muốn đoạt lợi ích trong tay Hoàng đế cũng là một chuyện có tính khiêu chiến rất lớn. Quan trọng nhất chính là, đối với ánh mắt càng ngày càng cao của Nghệ Phong, lợi ích bình thường hắn nhìn không thuận mắt.
Nghệ Phong và sứ giả đi thẳng một mạch tới Hoàng cung. Mặc dù đã từng tới đây một lần, nhưng Nghệ Phong vẫn vô cùng chấn động trước sự xa hoa, đồ sộ của hoàng cung này. Cũng khó trách nhiều người muốn làm đế vương như vậy.
- Nghệ Phong công tử, bệ hạ ở bên trong chờ ngài! Xin mời công tử!
Sứ giá đưa Nghệ Phong tới cửa cung điện, cung kinh nói.
Nghệ Phong gật đầu, theo sứ giả đi vào, quả nhiên phát hiện Hoàng đế Trạm Lam đang ngồi trên Long ỷ sáng lấp lánh vô cùng tôn quý, chỉ là so với lần gặp trước, sắc mặt hắn tái nhợt hơn mà thôi.
- Bệ hạ!
Nghệ Phong hơi chắp tay thi lễ với Hoàng đế Trạm Lam.
- Ha ha! Nghệ Phong công tử, mời ngồi!
Hoàng đế Trạm Lam quay sang sứ giả phất tay ra hiệu hắn lui xuống, sau đó nói với Nghệ Phong:
- Vốn tưởng rằng phải đợi Nghệ Phong công tử một thời gian, không ngờ Nghệ Phong công tử lại lập tức tới ngay.
- Bệ hạ triệu kiến, Nghệ Phong nào dám chậm trễ!
Nghệ Phong không kiêu ngạo không siểm nịnh nói.
- Ha ha…
Hoàng đế Trạm Lam nở nụ cười. Thái độ của Nghệ Phong làm hắn rất thỏa mãn.
- Nghệ Phong công tử, mời ngồi! Không nên cố kỵ trẫm là Hoàng đế, cứ coi như trẫm là lão bằng hữu là được rồi!
- Không dám! Không dám! Nghệ Phong chỉ là một bình dân, sao dám như thế!
Nghệ Phong đương nhiên biết Hoàng đế Trạm Lam có chủ ý gì. Bề ngoài hắn cũng rất hòa nhã.
Hoàng đế Trạm Lam cười cười, trong lòng cảm thấy Nghệ Phong mới có mười tám tuổi đã có thể có được hàm dưỡng như vậy cũng rất tán thưởng. Phần hàm dưỡng này so với mấy vị Hoàng tử được hoàng thất bồi dưỡng cũng không hề thua kém chút nào.
- Lúc này trẫm tìm Nghệ Phong công tử là có việc muốn nhờ công tử hỗ trợ!
Hoàng đế Trạm Lam không muốn vòng vo với Nghệ Phong nữa, trực tiếp nói thẳng mục đích của mình.
- Bệ hạ nói quá lời! Bệ hạ có việc gì cứ trực tiếp phân phó là được! Nếu Nghệ Phong có thể làm được, nhất định sẽ tận sức vì bệ hạ!
Nghệ Phong cười ha ha nói.
Hoàng đế Trạm Lam cười cười. Hắn đã từng điều tra Nghệ Phong, đương nhiên hiểu rõ bản tính của Nghệ Phong, nên nói:
- Nghe nói Nghệ Phong công tử đã từng trị liệu cho Bạo Cương Vương gia. Không biết có chuyện như vậy hay không?
Nghệ Phong đoán không sai Hoàng đế Trạm Lam biết chuyện ấy, trong lòng thầm tính toán, ngoài miệng lại khiếm tốn cười nói:
- May mắn mà thôi, cho nên mới có thể luyện chế ra được một viên đan dược trị liệu cho Bạo Cương Vương gia.
Mặc dù Hoàng đế Trạm Lam đã sớm có chuẩn bị, nhưng vẫn bị những lời này của Nghệ Phong chấn động ngây ra tại chỗ. Trời ạ! Tiểu tử này thực sự đạt được cấp bậc Y sư thất giai. Rốt cuộc hắn tu luyện như thế nào! Y sư thất giai a! Cái này dù tới đâu cũng được người người kính trọng!
Trạm Lam hoàng đế hít sâu một hơi, cố đè nén tâm trạng của mình, nói tiếp:
- Không biết Nghệ Phong công tử có hứng thú với thân vương đế quốc hay không?
Những lời này khiến Nghệ Phong ngây ra tại chỗ. Hắn không ngờ Hoàng đế Trạm Lam lại mời chào mình như vậy. Quả thật, một Y sư thất giai, quả thực xứng đáng với tước vị này. Chỉ là, Nghệ Phong sao có thể đáp ứng sự mời chào này của Hoàng đế Trạm Lam?
- Ha ha! Bệ hạ nói quá lồi! Tiểu tử nào có bản lĩnh gì lại có thể nhận được tước vị thân vương?
- Một Y sư thất giai đủ để vượt lên tất cả cường giả Vương Cấp. Ngươi xứng đáng nhận được tước vị này!
Hoàng đế Trạm Lam hình như không nghe ra ý cự tuyệt trong lời nói của Nghệ Phong, vừa cười vừa đáp.
- Ách…
Nghệ Phong thấy hoàng đế Trạm Lam như vậy, hắn chỉ đành nói:
- Ta thích sinh hoạt yên tĩnh, cũng không muốn người khác biết thân phận y sư thất giai của ta, vì vậy thỉnh bệ hạ thu lại tước vị thân vương!
Nếu như người ngoài nghe Nghệ Phong nói như vậy nhất định sẽ mắng hắn đầu bị nhúng nước. Tước vị thân vương chính là tước vị tối cao, vô số người tha thiết ước mơ. Vậy mà hắn lại coi như rác rưởi muốn đẩy đi. Đây không phải là óc bị nước vào thì là cái gì?