Nghệ Phong thật cẩn thận lấy từ trong nhẫn ra một cái túi, sau đó tiến về phía Dương Hương Hoa. Thật ra rắn âm tính cũng không dám đứng ở bên cạnh nó, cho nên Nghệ Phong dùng mảnh vải bao lấy đóa hoa, dùng sức gập lại, đồng thời trong nháy mắt người nghiêng người tránh thoát.
Cùng lúc đó, hoa hành bắn ra một chất lỏng, khiến Nghệ Phong đau lòng không thôi.
Nghệ Phong đặt đóa hoa sang một bên, sau đó lấy ra một cây nhánh cây bên cạnh, thật cẩn thận đào trên mặt đất. Rất nhanh, toàn bộ thân rễ Dương Hương Hoa đã được Nghệ Phong lấy ra. Làm xong tất cả điều này, Nghệ Phong mới thở phào nhẹ nhõm. Dùng mảnh vải đã bao lấy nó bỏ vào trong nhẫn. Liếc mắt nhìn chất lỏng bị bắn ra bên cạnh, trong lòng hắn rất chờ mong có cường đạo có thể đụng chạm tới. Nghĩ đến đó, hắn cũng cảm thấy sẽ rất thú vị.
Ngu Phi nhìn Nghệ Phong làm thành thạo như vậy, nàng thoáng ngẩn người. Nàng nhớ tới bộ dáng Nghệ Phong mỗi khi lấy dược liệu trên đường đi, nàng không khỏi cười gượng. Nếu là nàng sẽ phải ăn thiệt thòi nhiều tới mức nào?
Ánh mắt Ngu Phi nhìn Nghệ Phong đầy khâm phục. Hiểu biết của hắn thật sự nhiều hơn so với chính mình rất nhiều.
- Cho nàng...
Nghệ Phong đưa đóa Dương Hương Hoa cho Ngu Phi. Thứ này có tính hiệu quả gần giống với phấn mỹ hoa.
- Cám ơn...
Ngu Phi thò tay quả nhận, thả lại vào trong nhẫn.
- Không cần cảm ơn, ta chỉ không muốn lại bị nàng ngược đãi mà thôi. Ta đã mất đi một lần, không thể lại mất đi lần thứ hai.
Nghệ Phong rất oan ức nói.
Ngu Phi nghe Nghệ Phong nói, trên mặt nàng thoáng đỏ hồng, nhưng gần như chợt lóe tới, lập tức liền khôi phục lại tư thế tiên tử không nhiễm bụi trần, cao quý thanh lịch, mỏng manh, duyên dáng.
Trên đường đi, Nghệ Phong luôn tránh cường đạo đang tìm kiếm và ma thú, thỉnh thoảng nhìn thấy dược liệu dùng được, tỏ ra rất vui mừng. Thật ra Nghệ Phong thấy càng ngày càng nhiều cường đạo đang tìm kiếm, hắn cũng không dám coi thường, nên đã làm hành động hiếm thấy, hắn xoay cho chế luyện vật dược. Nghĩ đến thời điểm nguy hiểm hẳn là có thể dùng đến. Đặc biệt là rễ cây Dương Hương Hoa vừa có được. Bởi vậy, Nghệ Phong càng chế luyện thật cẩn thận.
Ngu Phi thấy Nghệ Phong chế luyện đan dược, nàng thoáng sửng sốt, cũng thỉnh cầu Nghệ Phong chế luyện cho nàng vài đan dược. Nghệ Phong rất nghi hoặc hỏi một hồi, sau khi nghe xong lại hết sức kinh ngạc. Không thể tưởng tượng được, những đan dược nữ nhân này chế luyện không có loại nào dưới ngũ giai. Nghệ Phong không rõ nữ nhân này muốn làm gì. Nhưng nhìn trời cũng đã khuya, hắn vẫn gật đầu!
Khi Ngu Phi lấy các dược liệu từ trong nhẫn của nàng ra, Nghệ Phong thiếu chút nữa thì rơi con mắt ra ngoài. Nữ nhân này đã làm thế nào có thể có được nhiều dược liệu như thế. Thậm chí ngay cả dược liệu chế luyện đan dược lục giai cũng có. Trời ạ, đây mới là một phú bà!
Nghệ Phong có chút hối hận vì đã đồng ý chế luyện đan dược cho Ngu Phi. Muốn chế luyện những đan dược này, hắn sẽ phải lãng phí nhiều ít tinh lực!
Khi Nghệ Phong chế luyện đan dược xong, hắn lại phát hiện Ngu Phi đã dựa vào cạnh cây ngay gần Nghệ Phong ngủ. Nghệ Phong thoáng sửng sốt! Sau khi hắn thu dọn mọi thứ ở xung quanh, hắn cũng đi về phía Ngu Phi. Đầu Nghệ Phong cũng dựa vào thân cây, tay ôm tấm lưng mềm mại của Ngu Phi, vùi đầu trên cơ thể nàng, hít mùi thơm nhàn nhạt tỏa ra trên người nàng. Sau đó, hắn cũng nhắm mắt bắt đầu chìm vào giấc ngủ.
...
- A! Sao ngươi ở trên người ta?
Ngu Phi tỉnh lại, nhìn Nghệ Phong đang ôm chặt lấy nàng. Bàn tay hắn lại không an phận luồn vào trong quần áo của nàng, đụng chạm làn da mềm mại trắng nõn của nàng, nàng sợ hãi kêu lên một tiếng, vội vàng đẩy Nghệ Phong ra. Phía trên cổ lại lộ ra một màu ửng đỏ. Lòng nàng lại bị Nghệ Phong nhiễu loạn.
Nghệ Phong cười hề hề lộ vẻ đáng thương nói:
- Ta sợ bóng tối!
- Ngươi!
Ngu Phi cảm thấy khó thở. Nàng hít một hơi thật sâu, lúc này mới bình ổn được sự tức giận trong lòng của nàng.
- Nàng đã ngược đãi ta, ta cũng chưa trách nàng. Tuy nhiên ta sợ bóng tối, muốn tìm người dựa vào nàng cũng không cho. Sao tâm nàng có thể ngoan độc như vậy.
Nghệ Phong rất buồn bực nói. Đây đúng là một nữ nhân xấu.
- Ách...
Ngu Phi cảm giác toàn thân nàng run rẩy dữ dội. Hỗn đản này, không phải đã nói đó chỉ là một giấc mộng sao? Vì sao hắn luôn nhắc tới chuyện đó? Hắn như vậy bảo mình phải làm sao bây giờ?
- Ta còn sợ rắn!
Nghệ Phong đáng tỏ vẻ thương nhìn Ngu Phi. Khuya như vậy, trời tối đen như vậy, trùng, rắn ở khắp nơi. Mặc dù hắn thường xuyên làm càn, nhưng Nghệ Phong cảm thấy hắn vẫn run sợ. Hắn cảm thấy muốn có một người ôm ấp an ủi hắn, hắn mới có thể bớt run sợ.
- Ngươi sợ rắn?
Ngu Phi cảm giác nàng muốn điên rồi. Khi ngươi lột da rắn thành thạo như vậy, giờ không biết xấu hổ còn nói ngươi sợ rắn?
- Ừ! Ta từ nhỏ đã có tật xấu này.
Nghệ Phong rất đáng thương nói.
Vì sao trên đời này lại có cực phẩm nam nhân như vậy? Ngu Phi cảm thấy không thể nói thêm được điều gì với Nghệ Phong. Nàng sợ nói nữa, sợ là nàng cũng có thể bị tức chết.
Nghệ Phong thấy Ngu Phi không thèm để ý tới hắn, dựa vào thân cây nhắm mắt dưỡng thần, hắn không khỏi lại dựa vào thân cây, tiếp tục ôm Ngu Phi, bộ dạng rất sợ hãi, giống như bên cạnh có hung thần quỷ đói.
- Ngươi...
Ngu Phi chỉ đành đẩy Nghệ Phong ra.
- Ta sợ...
Hai mắt Nghệ Phong trông rất vô tội nhìn Ngu Phi. Hắn cảm thấy rất oan ức. Hiện tại vì sao nữ nhân không có chút thương cảm nào như vậy? Cũng không biết chăm sóc tiểu bằng hữu.
- Sợ cũng không được đụng vào ta!
Ngu Phi khó có thể hết giận, cảnh giác nhìn Nghệ Phong.
Nghệ Phong thấy bộ dạng Ngu Phi kiên định như vậy, hắn lập tức cảm thấy hắn không đáng bị đối xử như vậy. Hắn tức giận hừ một tiếng, sau đó quay người ôm đầu nức nở, tỏ ra rất oan ức nằm ngủ ở bên cạnh.
Ngu Phi thấy cảnh tượng như vậy, nàng không ngừng cười khổ. Dường như người chịu oan ức chính là nàng? Vì sao lại đổi vai diễn vậy?
Ngu Phi hít một hơi thật sâu, cố gắng ổn định tâm tình một chút, thấy Nghệ Phong ôm đầu nằm ở vừa, nàng cũng liền thoáng yên tâm.
...
Sáng sớm tới nhanh một cách khác thường. Trong núi núi tràn ngập sương mù. Ánh mặt trời chiếu thẳng xuống, có vẻ tươi sáng mỹ lệ nhiều màu. Tiếng chim hót cũng dần dần vang lên, đánh thức một đôi nam nữ đang ngủ dưới tàng cây.
Ngu Phi tỉnh lại, nàng thoáng nhíu mày, phát hiện dường như trên cơ thể nàng có gì đó đè nặng lên. Nàng mở con mắt nhìn lại, chỉ thấy một cánh tay của thiếu niên vắt ngang qua bụng bằng phẳng của nàng chộp lấy nơi mềm mại phía trên của nàng. Lần này Ngu Phi hoàn toàn choáng váng. Không ngờ bàn tay kia lại nắm lại.