Mị Ảnh

Chương 449: Chương 449: Tái kiến Vương lão




Nghệ Phong không thể phủ nhận, hắn cười cười nói:

- Một người sống, ngay cả người mình thích cũng không bảo hộ được, vậy sống có ý nghĩa gì đây? Coi như là mãnh thú, cũng biết thề sống chết bảo hộ hài tử của mình! Ngay cả phía trước có nghìn vạn địa ngục, ta cũng không chùng bước!

Lão nhân cười cười nói:

- Ta hi vọng ngươi có thể làm được như ngươi nói! Đi đi! Hẳn là nha đầu kia còn đang chờ ngươi!

Nghệ Phong thấy lão nhân hạ lệnh trục khách, hắn gật đầu nói:

- Vãn bối xin cáo lui!

Nói xong, Nghệ Phong bước ra ngoài!

Lão nhân nhìn bóng lưng Nghệ Phong, hắn cười cười lẩm bẩm

- Không hổ là Tà Đế đương đại, ngạo khí cùng lão gia hỏa kia như nhau.

Lão nhân nhớ tới hai huynh đệ Cao Thiên, Cao Không, lại không khỏi nở nụ cười, hai huynh đệ kia ở trong đám thị vệ cũng coi như khác loại, bọn họ cũng không an tâm làm thị vệ, nhất tâm hướng về bên ngoài. Nếu như vậy, còn không bằng thuận nước dong thuyền đưa cho Nghệ Phong, để Nghệ Phong dẫn bọn hắn đi vào bầu trời rộng lớn. Nghệ Phong lợi dụng bọn hắn, bọn hắn đồng thời cũng lợi dụng Nghệ Phong. Đây là một chuyện tình hai bên cùng có lợi!

- Ha ha, ngươi không muốn dính líu tới nước của đại lục này? Thế nhưng đây là chuyện ngươi có thể khống chế sao? Từ khi ngươi trở thành Tà Đế thì ngươi đã không còn là ngươi bình thường. Huống chi, ngươi hiện tại làm nhiều việc ở đế đô, ngươi đã đi xong bước đầu tiên rồi!

Lão nhân cười cười, hắn muốn nhìn học sinh của học viện Trạm Lam, bọn họ rốt cuộc có thể bay cao bao nhiêu. Bay càng cao, hắn càng cao hứng!

- Học sinh lần này, là một lần mạnh nhất từ trước tới nay! Không biết, ai mới là vương giả chân chính trong lần này!

Lão nhân nhớ tới mấy học sinh cũng rất ưu tú trong học viện kia. Miệng hắn có tiếu ý.

...

Nghệ Phong đi xuống lầu các, quả nhiên thấy Họa Thủy đứng ở cửa, thấy Nghệ Phong đi ra, nàng nhanh chóng đi lên trước nói:

- Các ngươi nói cái gì rồi?

Nghệ Phong nhìn lướt qua thân thể bốc lửa của Họa Thủy, hướng nàng nói:

- Hắn hỏi ta, có biện pháp gì làm cho ngực ngươi lớn hơn hay không!

- Ngươi... Hỗn đản!

Họa Thủy răng nghiến lợi.

Nghệ Phong nhún nhún vai, không để ý nữ nhân này, bước chân ra ngoài.

- Uy! Ngươi chờ một chút!

Họa Thủy thấy Nghệ Phong rời đi, nàng vội vàng đuổi qua, song song đi với Nghệ Phong, hương vị nhàn nhạt trên người dũng mãnh bay vào trong mũi Nghệ Phong!

Nhìn lướt qua thân thể dụ hoặc của Họa Thủy, Nghệ Phong nghĩ trong cơ thể mình cũng hơi có chút lửa nóng.

Họa Thủy thấy Nghệ Phong không thèm để ý mình, nói Nghệ Phong:

- Nghệ Phong, ngươi có thể dạy ta chiêu Phệ Linh Nộ Bạo kia hay không?

Họa Thủy đối với chiêu thức kia của Nghệ Phong vừa cố kỵ, lại ước ao, nếu như nàng học xong chiêu kia, có thể quét ngang toàn bộ học viện. Cho dù là mấy kẻ thần bí kia cũng vậy!

Nghệ Phong trực tiếp không nhìn nữ nhân này, bước chân lại nhanh hơn vài phần.

Họa Thủy thấy Nghệ Phong nhìn cũng không nhìn mình, nàng không khỏi có chút oán hận, nói như thế nào mình cũng là một trong thập đại mỹ nhân! Hỗn đản này cư nhiên không thèm để ý!

Thời điểm Họa Thủy chuẩn bị đuổi theo, lại phát hiện Nghệ Phong nhìn một lão nhân quét rác, vui vẻ hô to:

- Vương lão, ta rốt cục thấy ngài rồi!

Họa Thủy tức điên người, Nghệ Phong hỗn đản này đối với mình không thèm để ý, ngược lại đối với một lão nhân quét rác lại nhiệt tình như vậy, lẽ nào mình so ra kém một người quét rác sao?

Họa Thủy đương nhiên không biết, nếu như Nghệ Phong trả lời, đáp án của hắn tuyệt đối là khẳng định. Lão nhân này chính là lão nhân trắc thí Nghệ Phong khi hắn vừa mới vào học viện. Quyền pháp liên miên không dứt kia của hắn để mình ước ao vạn phần. Mình vẫn đi tìm hắn, thế nhưng lại không tìm được, nghĩ không ra lúc này lại gặp được.

Vừa lúc, Nghệ Phong phải thỉnh giáo hắn độ khống chế lực lượng một chút, nếu như có thể học được bộ quyền pháp kia, như vậy là quá tốt rồi!



Nghệ Phong cùng Vương lão học tập hai ngày, hắn cảm giác mình được lợi không ít, thảo nào học viện Trạm Lam muốn mời Vương lão đi làm giáo sư. Tuy rằng thực lực hắn không mạnh, thế nhưng khống chế lực lượng lại có lý giải kinh người. Nghệ Phong học hai ngày, chỉ là một chút da lông, lại để cho Nghệ Phong cảm giác mình đối với khống chế lực lượng đề cao một tầng thứ!

Tình huống như vậy làm cho Nghệ Phong quyết định, sau này phải theo Vương lão học tập nhiều hơn.

Đồng dạng Nghệ Phong cũng chữa thương cho Cuồng Hổ, hắn dưới sự trợ giúp của Nghệ Phong, rốt cục cũng khôi phục một chút, lãng phí của Nghệ Phong rất nhiều đan dược. Triệu Hải đứng một bên nhìn luyến tiếc vô cùng.

Chỉ là hắn thấy Nghệ Phong cũng không mặt nhăn mày liếc, đối với Nghệ Phong càng thêm cung kính vài phần, còn Nghệ Phong đối với Cuồng Hổ nằm ở trên giường bệnh cũng càng thêm coi trọng. Người có thể để thiếu gia lãng phí nhiều đan dược như vậy, có thể giản đơn sao?

Nghệ Phong ở trong phủ đệ đi một vòng, thấy không có Liễu Mộng Nhiên, hắn không khỏi nói thầm một tiếng:

- Làm thị nữ còn có bãi công sao? Hai ngày không thấy bóng dáng của nàng rồi! Ta nguyên bản còn muốn cùng nàng nói chuyện nhân sinh!

Nghệ Phong nói thầm, thấy không có Liễu Mộng Nhiên, hắn chuẩn bị đi tìm Vương lão học tập lần thứ hai.

Chỉ là, khi hắn đi tới cửa phủ đệ, chỉ thấy Liễu Mộng Nhiên đã đi tới trước mặt. Giống như một thiên tiên hạ phàm, trên mặt lộ vẻ tươi cười. Làn da trắng noãn, sáng bóng động lòng người, bởi vì đi đường mà trên mặt lộ vẻ ửng đỏ, trên trán còn xuất mấy hạt mồ hôi như thủy tinh lấp lánh. Đôi môi hồng nhuận sáng bóng, tăng thêm vài phần vũ mị cùng xinh đẹp!

Nàng mặc một chiếc váy màu xanh bó sát người, để vóc người hoàn mỹ của nàng lộ đi ra. Song phong ngạo nghễ vươn ra như muốn phá tan trói buộc. Vòng eo mảnh khảnh chập chờn, nhất cử nhất động như muốn đoạt phách nhân tâm. Hiển nhiên trải qua trang điểm tỉ mỉ!

- Mộng Nhiên, đến, ôm một cái nào!

Nghệ Phong nhìn Liễu Mộng Nhiên, mở hai tay nói.

Liễu Mộng Nhiên đối với Nghệ Phong nói loạn đã có một ít sức chống cự, mặt nàng hơi có chút nóng lên, ôn nhu nói:

- Công tử, người đừng trêu đùa với Mộng Nhiên!

Nghệ Phong trừng mắt nhìn Liễu Mộng Nhiên nói:

- Nói bậy, ta vì sao lại trêu đùa nàng? Đến. Đến, cho công tử ôm một cái!

Nói xong, Nghệ Phong đi nhanh tới trước!

- A...

Liễu Mộng Nhiên lắc mình tránh thoát, sắc mặt đỏ bừng nhìn Nghệ Phong, liếc mắt nhìn hắn, sẵng giọng nói:

- Công tử...

- Được rồi, Mộng Nhiên, ta không ôm nàng nữa. Nàng tới ôm ta đi!

Nghệ Phong mở hai tay, bộ dáng như cho ngươi chiếm tiện nghi ta vậy.

- Công tử...

Liễu Mộng Nhiên gắt giọng, đối với công tử bại hoại này rất là bất đắc dĩ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.