Tôn lão cười khổ gật đầu:
- Không biết tiểu tử này thi triển chiêu thức gì, một quả cầu năng lượng vô cùng quỷ dị, cư nhiên để Tu Mộ bị thương nặng.
Hoàng đế Trạm Lam ngây người đứng tại chỗ, trong lòng nổi lên sóng gió kinh hãi. Một Tướng Cấp, thượng nặng một Vương Cấp, điều này sao có thể? Chênh lệch giữa Vương Cấp và Tướng Cấp, thân là đế vương hắn cũng có thể lý giải một hai. Đế quốc đã từng xuất động một Vương Cấp khiến cho đại quân kẻ địch không hề chuẩn bị bị khuấy long trời lở đất. Trong suy nghĩ của Hoàng đế Trạm Lam, Tướng Cấp tuyệt đối không có khả năng làm gì được Vương Cấp.
- Thảo nào Tôn lão cũng quan tâm hắn, chiến tích vĩ đại như vậy, thực sự khiến người ta chấn động!
- Nghệ Phong rất khả năng là nhiếp hồn sư, chức nghiệp tôn quý nhất quỷ dị nhất!
Tôn lão thở dài một hơi, đối với chức nghiệp nhiếp hôn sư này ngay cả trời còn đố kỵ, hắn vẫn luôn hướng tới không thôi.
- Nhiếp hồn sư? Trong cả trăm vạn người chỉ có một nhiếp hồn sư?
Hoàng đế Trạm Lam sửng sốt, lập tức cổ quái nhìn Tôn lão hỏi.
- Hẳn là không sai, tuy rằng Tu Mộ không nói rõ ràng lần chiến đấu kia, thế nhưng nghe ý tứ của hắn hình như Nghệ Phong là một nhiếp hồn sư. Bởi vì sư phụ của Nghệ Phong là quái nhân trong Học viện Trạm Lam!
Tôn lão giải thích nói.
- Chính là quái lão đầu cực kỳ xấu xa kia trong Học viện Trạm Lam? Hắn cũng sẽ thu đệ tử?
Hoàng đế Trạm Lam có chút ngạc nhiên, tuy rằng học viện Trạm Lam trên danh nghĩa là học viện của đế quốc. Thế nhưng Hoàng đế Trạm Lam cũng hiểu được năng lượng của nó, không chút nhúng tay vào chuyện tình của Học viện Trạm Lam. Quái lão đầu này cũng là một trong những nhân vật hắn tương đối cố kỵ.
- Tuy rằng không biết mức độ chân thực của tin tức này. Chỉ biết từ trong miệng của quái lão đầu nói ra. Bất quá mọi người đều biết tính cách của quái lão đầu, hắn nói một câu thì chín câu không thể tin, còn có một câu vẫn phải cẩn thận suy xét!
Hoàng đế Trạm Lam gật gật đầu, Nhiếp Hồn Sư quá mức quỷ dị và thưa thớt. Nếu như đối phương là một nhiếp hồn sư, coi như là nhiếp hồn sư nhất giai, cũng đủ khiến cho bất luận kẻ nào đều ghé mắt trong theo. Đây là địa vị của nhiếp hồn sư!
- Mặc kệ hắn có phải nhiếp hồn sư hay không? Chỉ cần hắn có thực lực Tướng Cấp là có thể để trẫm mượn hơi rồi. Huống chi là Tướng Cấp có thể bại Vương Cấp. Thực lực này sánh ngang một đại tướng của trẫm.
Trong lòng Hoàng đế Trạm Lam làm ra tính toán. Một người là cao thủ Tướng Cấp, còn là nhiếp hồn sư, điều này làm hắn có chút hưng phấn.
- Bệ hạ, ngài hãy nghe ta nói hết. Vừa mới tất cả những điều này ta nói, chỉ là những lời nói khiến người khác chấn động. Nhưng một tin tức tiếp đây. Sẽ làm bệ hạ kinh hãi và mừng rỡ!
Tôn lão nói.
- Hử?
Hoàng đế Trạm Lam nghi hoặc nhìn Tôn lão, không rõ Tôn lão luôn luôn ít lời mà hôm nay lại nói nhiều như vậy?
- Ta vừa mới nói bệ hạ bỏ gần cầu xa. Đó chính là nói bệ hạ không nên quên Nghệ Phong.
Tôn lão nói.
- Tuy rằng thực lực Nghệ Phong cường một chút, nguyên nhân là Nhiếp Hồn Sư cực đại đề cao giá trị con người của hắn. Thế nhưng dù sao trẫm vẫn đang tìm Y Sư!
Hoàng đế Trạm Lam nghi hoặc nhìn Tôn lão.
- Bệ hạ có biết một việc, đó chính là ám tật của Bạo Cương khỏi rồi, hơn nữa thực lực còn tăng thêm một bậc.
Tôn lão nhàn nhạt nói.
- Thực sự?
Hoàng đế Trạm Lam mừng rỡ như điên, thực lực Bạo Cương càng mạnh, chỗ tốt đối với đế quốc càng lớn.
- Chờ một chút… Ám tật của Bạo Cương đã khỏi? Ngài sẽ không muốn nói việc đó có quan hệ cùng Nghệ Phong?
Hoàng đế Trạm Lam cổ quái nhìn Tôn lão, trong mắt tràn đầy nghi vấn hỏi.
Hoàng đế Trạm Lam biết, ám tật của Bạo Cương nhất định phải có y sư thất giai hỗ trợ mới được. Chính mình đã từng gọi vị Y Sư của đế quốc kia đi hỗ trợ trị liệu, lại bị Bao Cương và vị Y Sư kia cùng nhau cự tuyệt, do hai người vẫn luôn tồn tại mâu thuẫn.
Nếu không phải vị Y Sư thủ hạ của chính mình hỗ trợ, vậy thì y sư thất giai kia ở đâu tới?
- Ý ngài muốn nói, Nghệ Phong có thể mời đến y sư thất giai sao?
Hoàng đế Trạm Lam nhìn Tôn lão nói.
- Không! Nghệ Phong không phải có thể mời đến y sư thất giai!
Tôn lão nói.
Hoàng đế Trạm Lam thở dài một hơi:
- Hù chết trẫm rồi, nếu như hắn cũng có thể mời đến y sư thất giai, vậy thì trẫm nhất định phải một lần nữa xác định lại giá trị con người hắn.
- Y ta chính là, hắn không thể mời đến y sư thất giai! Mà bản thân hắn chính là y sư thất giai!
Một câu nói nhàn nhạt, kích lên vạn nghìn rung động. Tâm thần của Hoàng đế Trạm Lam bị cấn động dữ dội, trái tim đập phình phịch, hắn ngồi trên long ỷ, một câu cũng không thể nói nên lời.
Tôn lão thấy bộ dạng lúc này của Hoàng đế Trạm Lam, không chút nào ngoài ý liệu. Trong lòng hắn cũng cười khổ không thôi, một thiếu niên mười tám tuổi, không chỉ có thực lực đạt được Tướng Cấp, đồng thời có thể đối kháng Vương Cấp, vẫn còn là một nhiếp hồn sư! Nhưng thêm nữa lại là một Y Sư! Khái niệm về y sư thất giai không ai có thể nói cụ thể, thế nhưng ngẫm lại toàn bộ Trạm Lam đế quốc liền chỉ có một y sư thất giai là có thể rõ ràng rồi.
Hoàng đế Trạm Lam hít sâu một hơi, dẹp loạn hết chấn động trong lòng, hắn nhìn Tôn lão nói:
- Tin tức này xác thực sao?
Tôn lão gật đầu nói:
- Tuy rằng Bạo Cương không nói thẳng, thế nhưng nhớ tới mọi điều phát sinh trong lần đó, lại nhìn bộ dáng trầm mặc của hắn. Hiển nhiên là hắn cam chịu suy đoán của ta.
- Ừm…
Ánh mắt Hoàng đế Trạm Lam ngưng lại, một lần nữa hắn xác định giá trị của Nghệ Phong. Chức nghiệp liên tiếp của Nghệ Phong, đều để hắn ghé mắt. Huống chi còn là chồng lên.
Chỉ là, lập tức Hoàng đế Trạm Lam có chút kinh hỉ:
- Y sư cao giai, chẳng phải chính mình đang muốn tìm sao?
- Bất quá, cũng có một chút để ta tương đối nghi hoặc!
Tôn lão nhìn Hoàng đế Trạm Lam có chút không xác định nói.
- Chuyện gì?
Hoàng đế Trạm Lam nghe hoặc nhìn Tôn lão, không rõ những lời này của hắn ý là sao.
- Ta nghĩ Nghệ Phong nhìn ra được bệ hạ trúng độc!
Một câu nói nhàn nhạt, để Hoàng đế Trạm Lam ngẩn ra:
- Tại sao Tôn lão lại nghĩ như vậy?
- Không biết bệ hạ chú ý tới lúc Nghệ Phong thẳng tắp nhìn kỹ ngài, trong mắt hắn có chút quang mang chợt lóe qua hay không?
Tôn lão nhìn Hoàng đế Trạm Lam nói.
Hoàng đế Trạm Lam nghĩ đến mới vừa rồi Nghệ Phong nhìn thẳng vào hắn khiến hắn có chút tức giận, liền khẽ cau mày nói:
- Ý ngài là, lúc đó hắn nhìn thấy bệnh trên người trẫm, cho nên mới thất thố nhìn trẫm như vậy?