Mị Ảnh

Chương 152: Chương 152: Thất lễ vói Trữ Huyên.




Nghệ Phong trông thấy thân thể quyển rũ của Điệp Vận Du càng lúc càng xa, lúc này mới chuyển ánh mắt về phía Trữ Huyên: Với sự thông minh của Điệp Vận Du, nếu như tiếp tục nhìn hai người bọn họ. Chắc chắn có thể đoán được điều gì đó. Tuy ràng Nghệ Phong ta không có gì đáng quan tâm, thế nhưng thân phân Trữ Huyên cao quý thanh tao không thể không suy nghĩ.

Nghệ Phong dùng tay khởi động thân thể, tuy ràng bị thương không nhẹ. Thể nhưng miễn cưỡng có thể đứng lên được, bất quá, huyết khí ữong cơ thể cuộn trào mãnh liệt khiển hắn cảm thấy có chút đau đớn.

Trữ Huyên trông thấy Nghê Phong nhíu nhíu mày, trong lòng lo lắng hỏi:

- Ngươi không sao chứ?

Nghệ Phong cười cười nói:

- Nàng đừng quên, ta cũng có y thuât ah, vết thương nhỏ này không có gì đáng ngại.

Nghe thấy vậy, nàng liền thở dài, bất quá nhớ tới một năm trước: Một năm trước thủ pháp của hắn đã thành thạo như vậy, chứng minh y thuật của hắn đã đạt tới trình độ y sư cao cấp rồi. Bất quá, thật không ngờ, một năm sau vốn hắn tự nói kinh mạch bị đứt, nhưng thực lực biển đổi không thấp.

Với nhãn lực của Trữ Huyên tự nhiên nhận ra, Lưu Tử Huyền bị cổ lực lượng cường đại đánh trọng thương như vậy. Cũng nhận ra cổ lực lượng này ít nhất đạt tới Sư cấp rồi. Không thuộc về Điệp Vận Du, cũng không thuộc về Triệu lão đứng bên cạnh nàng, tự nhiên thuộc về Nghệ Phong.

- Thực sự ngươi bị đứt kinh mạch sao?

Trữ Huyên nghi hoặc hỏi Nghệ Phong.

Nghệ Phong cười cười nói:

- Chuyện này là sự thực, bất quá ta có chút đặc biệt, cho nên cũng có thể trở thành võ giả.

Tuy ràng Trữ Huyên cảm thấy kinh ngạc, kinh mạch bị đứt sẽ trở thành phế nhân, vậy tại sao còn có thể tu luyện đấu khí? Thể nhưng nàng cũng không hỏi nhiều, thể giới này rất rộng lớn, suy cho cùng cũng có một vài kỳ tích. Trước kia trong mắt người khác, lúc đó chính mình chẳng phải kỳ tích sao?

- Trữ Huyên, nàng xem ta bị thương nặng như vậy? Sao không qua đây đỡ

ta?

Nghệ Phong nháy nháy con mắt tà mị nhìn nàng.

Trong nháy mắt khuôn mặt xinh đẹp của Trữ Huyên ửng đỏ làm say lòng người. Nàng trừng mắt hung hăng liếc nhìn Nghệ Phong, bất trông thấy thân thể Nghê Phong loang choang sắp đổ, lai nhanh chân lắc mình đỡ lấy hắn.

Thanh âm kiều mị dễ nghe vang lên:

- Không được nghĩ bậy! Ta sợ ngươi sẽ ngã xuống.

Nghệ Phong nghe thấy câu nói này, chính mình cảm thấy dễ chịu. Nhất thời cười ha hả, bất quá, huyết khí trong cơ thể cuồn cuộn dâng trào. Bởi vậy hắn khẽ ho khan.

Trữ Huyên thấy vậy, nàng liền toát lên dáng vẻ tươi cười say lòng người, nói:

- Đáng đời.

Nghệ Phong đột nhiên trông thấy dáng vẻ tươi cười này, liền sững sờ nhìn nàng, không kiềm chế được cảm thản nói:

- Nàng đẹp hơn trước đây rất nhiều.

Trữ Huyên cảm thấy khuôn mặt của chính mình nóng lên, nàng trừng mắt liếc nhìn Nghệ Phong nói sang chuyên khác:

- Tại sao ngươi ở cùng Điệp Phi?

Nghệ Phong cũng không dám trêu ghẹo nữ nhân này, với thân phận cao quý của nàng, nếu như Nghệ Phong tiếp tục ữêu ghẹo. E là nữ nhân này có thể quẳng chính mình xuống sông.

- Ta muốn đi Đế Đô, đúng lúc gặp được nàng. Sau đó đi cùng nàng. Đi đường thủy có thể nhanh hơn một chút.

Nghệ Phong giải thích nói.

- Ahaaa!

Trữ Huyên đáp, sau đó biểu tình lơ đãng nói:

- Ta thấy nàng đối với ngươi rất tốt.

Uhm! Nàng cũng biết, nam nhân hoàn mỹ anh tuấn như ta, ai gặp mà chẳng thích. Nàng một mực muốn nhận ta làm đệ đệ, không còn cách nào khác, ta đành phải đồng ý.

Dáng bộ Nghệ Phong ủy khuất tới cực điểm nói.

Trữ Huyên nghe Nghệ Phong nói vậy, khuôn mặt tự nhiên nóng lên, trong đáy lòng cũng vô cùng kinh ngạc: Không ngờ nữ nhân như Điệp Phi lại muốn nhận Nghệ Phong làm đệ đệ. Người khác không biết, chẳng lẽ Trữ Huyên ta còn không biết năng lực và sự kiêu ngạo trong nàng sao?

- Quả thực ngươi tới đâu cũng đều có thể cám dỗ nữ nhân!

Trữ Huyên mở miệng nói ra lời này, cảm thấy khuôn mặt chính mình liền nóng rực.

Chẳng phải, chính mình cũng bị hắn cám dỗ sao?

- Ha ha!

Quả nhiên, Nghệ Phong không buông tha Trữ Huyên, hắn liền cười nói:

- Nàng nghen? Yên tâm đi, ta không phải người dễ dàng dụ dỗ.

Trữ Huyên cảm thấy khuôn mặt chính mình giống như lửa đốt, quả thực trong lòng chưa bao giờ có loại tâm tình này, nàng liền trừng mắt hung hăng nhìn Nghệ Phong, xấu hổ nói:

- Nếu như ngươi dám nói bậy. Ta sẽ quẳng ngươi xuống sông.

Nghệ Phong vội vàng ngậm miệng, đối với nữ nhân có thân phận cao quý này, hắn không hề nghi ngờ.

Trữ Huyên ngăn chặn rung động trong lòng, nàng cười khổ không ngớt. Quả thực trước mặt hắn dường như trong đáy lòng chính mình đặc biệt nổi lên tia rung động.

- Nghệ Phong! về sau rời xa Kim Ưng Tông một chút. Hắn không phải người có thể đụng tới. Thực lực ẩn dấu của bọn họ cho dù là ta cũng phải sợ hãi!

Trữ Huyên nhắc nhở nói.

Nghệ Phong cười cười nói:

- Ta biết, không chắc nàng đã hiểu Kim Ưng Tông rõ hơn ta. Thể nhưng, có thù phải báo.

Trữ Huyên vội vàng nói:

- Nói thể nào ngươi mới hiểu đây? Không còn mạng, ngươi báo thù thế nào?

Nghệ Phong sững sờ, tựa hồ cảm thấy Trừ Huyên phản ứng quá mãnh liệt.

- Chuyện này... Ta tự có tính toán!

Nghệ Phong ngượng ngùng nói, quả thực hắn không dám nổi giận với nữ nhân trước mắt.

- Hừ! Ngươi đâu có chuyện gì liên quan tới ta, ngươi muốn như vậy. Vậy sau này đừng nghĩ ta cứu ngươi.

Nói xong, Trữ Huyên buông cánh tay đỡ Nghệ Phong ra, chuẩn bị rời đi.

Thể nhưng, Trữ Huyên lại phát hiện đôi tay nhỏ bé của chính mình bị ngươi kéo lại, thanh âm nhỏ nhẹ truyền tới lỗ tai nàng:

- Yên tâm đi! Ta sẽ không ngu ngốc, đến bây giờ còn tìm hắn để gặp phiền phức. Ngay hôm nay chẳng qua là chuyện ngoài ý muốn, ta không nghĩ chính mình lại gặp phải Vương cấp và Tôn cấp.

Đôi tay ấm áp truyền tới, trong nháy mắt khiển Trữ Huyên phản ứng, ữong lòng nàng có phần kinh ngạc: Hóa ra, vừa nãy chính mình quá kích động sao? Chính mình quá nhạy cảm sao?

Trữ Huyên hít sâu một hơi, khôi phục tâm tình của chính mình, tay nàng dễ dàng rụt khỏi đôi tay của Nghệ Phong, gật đầu nói:

- Ngươi nghĩ như vậy thì tốt rồi.

- Đước rồi, bảo vật kia là có chuyện gì? Không phải lại có người cướp đoạt bảo vật của nàng?

Nghệ Phong nhìn Trữ Huyên bàng ánh mắt cổ quái, hiển nhiên lại nghĩ tới Cơ Lạp kia.

Trữ Huyên liếc mắt nhìn Nghệ Phong nói:

- Không phải! Bởi vì khu vực sư môn ta bảo vệ nghiêm ngặt, cho nên có một số người tự cho là thông minh nói chúng ta phát hiện bảo vật. Sau đó người Kim Ưng Tông cũng đặt chân tới.

-

Lúc này Nghệ Phong mới bừng tỉnh, hiểu được vì sao Kim Ưng Tông chủ cách tông môn bọn họ hàng ngàn dặm cũng có mặt tại đây.

- Được rồi, lần trước ta đưa cho ngươi bảo quản thứ đó, hiện tại có thể đưa lại cho ta được không?

Trữ Huyên nhìn Nghệ Phong đột nhiên nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.