Mị Ảnh

Chương 1641: Chương 1641: Thiếu Tôn Chủ




Trong lúc Nghệ Phong đang chuẩn bị rời đi, lão nhân vừa xuất hiện đột nhiên bộc phát ra một cỗ khí thế, vững vàng khóa chặt Nghệ Phong lại.

- Thế nào? Ngươi còn muốn đánh?

Nghệ Phong cười lạnh nhìn đối phương, mà đúng lúc này Thiên Khôi đang ẩn núp cũng xuất hiện. Ánh mắt hắn mang theo một tia bén nhọn cùng cảm giác rung động nhìn Nghệ Phong. Lúc chia tay, Nghệ Phong mới có thực lực Nhị giai, nhưng theo thực lực vừa biểu hiện ra, hiển nhiên hắn lại tăng thêm một tầng.

Tốc độ đề cao khủng khiếp này khiến người ta chậc lưỡi hít hà. Quan trọng nhất là, nghe thấy Nghệ Phong thừa nhận hắn thi triển chính là Tinh Bạo Thương Khung, hắn càng thêm chấn động. Nếu thật sự là truyền nhân của “hắn”, vậy đương nhiên có thể lý giải vì sao mới chỉ ba mươi tuổi đã đạt tới Thánh cấp.

Nhân vật nghịch thiên như vậy mới có thể bồi dưỡng một võ giả yêu nghiệt cũng không không có gì kỳ quái. Hiện tại Thiên Khôi đã biết rõ, vì sao khi đề cập tới sư tôn của Nghệ Phong, là hắn nói năng rất thận trọng. Chỉ là tại sao mình chưa từng nghe “hắn” đã thu đệ tử?

Thiên Khôi thấy thống lĩnh đối phương thi triển áp lực về phía Nghệ Phong, hắn không để ý tới, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Nghệ Phong.

Nghệ Phong cảm giác được khí thế của lão nhân không ngừng tăng lên, hắn hừ lạnh một tiếng quát:

- Ngươi thật sự tưởng rằng bản đế không làm gì được ngươi?

- Bản đế!

Một từ này trước kia vốn dĩ rất bình thường, nhưng hiện giờ khi rơi vào tai mọi người lại khiến tất cả bọn họ chấn động. Bản đế? Năm đó không phải hắn cũng dùng từ này hay sao?

Khí thế của lão nhân vẫn không giảm đi, Nghệ Phong cũng không có nhẫn nại nữa. Khí thế của Tà Đến trong cơ thể bùng phát, lao về phía đối phương, cỗ khí thế kinh khủng này không kém hơn đối phương, mà ngược lại còn hơn hẳn một bậc.

Lão nhân cảm giác được khí thế uy áp này, sắc mặt trở nên tái nhợt không chút huyết sắc, hắn mở to mắt nhìn Nghệ Phong hỏi:

- Điều này sao có thể, ngươi làm sao có thể có khí tức của hắn? Ngươi rốt cuộc là ai?

Nhìn lão nhân bị khí thế của mình hù dọa tới run rẩy, Nghệ Phong ngẩn người, không hiểu tại sao hắn lại hoảng sợ:

- Khí tức của hắn? Chẳng lẽ là khí tức truyền thừa của vị kia trong Tà Đế Xá Lợi sao?

Nghệ Phong quay đầu nhìn về phía đám người Điền Liên cùng Thiên Khôi, hắn thấy bọn họ đang rung động ngây dại tại chỗ, ánh mắt nhìn về phía Nghệ Phong mang theo sự hoảng sợ và cung kính. Cho dù Thiên Khôi trước kia mở miệng ra là tiền bối, giờ phút này thân hình cũng cực kỳ khiêm cung, hơi cúi xuống, không dám nhìn thẳng vào mắt Nghệ Phong.

Sắc mặt đám người Thụ Nặc không chút huyết sắc, cỗ khí tức vừa rồi đương nhiên bọn họ đã từng được trải nghiệm. năm đó các Thánh cấp cùng nhau tụ họp, cỗ khí thế đó vừa tràn ra đã khiến bọn họ cảm giác mình giống như con kiến hôi, ngay cả nhúc nhích cũng không dám. Mặc dù người thanh niên này chỉ có một tia khí tức của “hắn”, không thể so với khí thế ngày đó, nhưng chỉ điều này đã đủ để chứng minh rất nhiều chuyện.

Trên người có thể mang theo khí tức của “hắn”, vậy chắc chắn mười phần đây chính là truyền nhân của “hắn”. Truyền nhân? Đây là khái niệm gì? Đó là dưới Chí Tôn mà trên vạn người. Cho dù đại lão của các trận doanh cũng có thể ngồi ngang hàng, thậm chí địa vị còn cao quý hơn họ một bậc.

Nghĩ tới đây, lão nhân không khỏi kinh hãi toát ra mồ hôi lạnh, trong lòng không khỏi hối hận đến cực điểm. Nhân vật có địa vị như vậy, đừng nói có đánh trọng thương mấy cường giả Quân cấp, cho dù có chém giết Thánh cấp bọn họ thì các đại lão cũng không dám nói gì, cũng không dám dùng quy củ để ước thúc hắn.

- Chết tiệt!

Lão nhân vội vàng thu hồi khí thế của mình, không dám lộ ra một tia địch ý.

Hành động của đối phương khiến Nghệ Phong cảm thấy nghi hoặc, hắn quay đầu lại nhìn Thiên Khôi, lại thấy Thiên Khôi vội vàng cung kính cúi đầu.

Nghệ Phong nhíu mày, nhìn Thiên Khôi nói:

- Bí pháp luyện khí huyết tế, ta đã đưa cho thị vệ ở cung điện của ngươi.

Thiên Khôi vội vàng nói:

- Thiếu Tôn Chủ muốn dùng, trực tiếp lấy là được.

- Thiếu Tôn Chủ?

Nghệ Phong nghi hoặc nhìn Thiên Khôi, không biết hắn gọi như vậy là có ý gì. Bất quá hắn nghĩ vừa bộc phát khí thế của Tà Đế, thái độ của những người này lập tức thay đổi, hắn mơ hồ nghĩ tới một khả năng.

Nghệ Phong thấy những Thánh cấp đang cung kính với mình, hắn không thể tưởng tượng nổi có một ngày cho dù không ra một chiêu cũng khiến cường giả Thánh cấp phải cung kính cúi đầu. Chỉ một tia khí tức của “hắn” đã có được đãi ngộ như vậy, nếu bản thân hắn tới thì sẽ có bộ dạng như thế nào?

- Chí Tôn, có thật cao không thể chạm tới? Uy nghiêm khôn cùng sao?

- Bản đế muốn đi, ngươi không có ý kiến gì không?

Nghệ Phong lạnh mắt nhìn lão nhân.

Lão nhân vội vàng nói:

- Thiếu Tôn Chủ, xin cứ tự nhiên.

Trong lòng còn đang ước Nghệ Phong mau đi nhanh một chút, hắn không dám chọc vào sát tinh như vậy. Người đứng sau hắn chỉ cần phất tay đã đủ giết chính mình cả ngàn lần.

Nghệ Phong không nói gì thêm, thân ảnh hắn lóe lên, biến mất về phương hướng ma vực.

Nhìn thấy Nghệ Phong bay đi, lão nhân âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng sắc mặt tái nhợt vẫn chưa khôi phục như cũ.

Nhìn những binh sĩ khác còn đang chém giết, hắn phân phó với Thụ Nặc:

- Truyền lệnh xuống. Lui binh!

Nói đến đây, lão nhân nhìn Thiên Khôi hỏi:

- Ngươi không có ý kiến?

Thiên Khôi cười khổ một tiếng, phân phó Điền Liên:

- Hạ lệnh lui binh!

Điền Liên cùng Thụ Nặc vội vàng phân phó xuống, lão nhân nhìn theo bóng lưng đã biến mất từ lâu, hắn hít sâu một hơi.

- Coi như các ngươi có vận khí tốt, có thể tạo quan hệ tốt với hắn.

Lão nhân khẽ hừ một tiếng

Thiên Khôi lắc đầu, trong lòng lại biết. Mặc dù đối phương giúp Lục Niên, nhưng cũng không phải chân chính muốn gia nhập trận doanh của hắn.

“Hắn” đã thu một đệ tử. Xem ra, phải về bẩm báo cho các đại lão biết. Tin tức này có thể khiến bí cảnh chấn động. Ba mươi tuổi có thực lực đạt tới gần Thánh cấp tứ giai. Chuyện này đủ để khiến bất kỳ kẻ nào cũng phải hoảng sợ. Yêu nghiệt như vậy, không biết hắn bồi dưỡng như thế nào?

Mọi người trầm mặc, tin tức trong chuyện này hiển nhiên không đơn giản như vậy. Dĩ nhiên tâm tư của các vị cao tầng, bọn hắn không thể phỏng đoán. Điều mà họ có thể là chính là truyền tin tức lại cho các đại lão, xem họ có động thái gì hay không?

Bọn họ đang tưởng tượng đến lúc tin tức này truyền ra khắp bí cảnh sẽ mang đến bao nhiêu sự rung động.

- Thiên Khôi! Trở về trận doanh của mình thôi, chỉ cần truyền đi tin tức này đi, có lẽ chúng ta thể đấu tiếp trong thời gian ngắn.

Lão nhân nói.

Thiên Khôi gật gật đầu nói:

- Đang có ý đó.

- Hừ! Bất quá, chuyện tình các ngươi cướp đoạt linh khí phe ta. Sẽ không dễ dàng kết thúc như vậy.

Lão nhân cười lạnh nói.

- Tùy thời phụng bồi.

Thiên Khôi cũng không sợ đối phương, nói xong lắc mình rời đi, mang theo đại quân biến mất tại chiến trường.

Nếu Nghệ Phong biết, chỉ cần khí thế của Chí Tôn có thể dọa lui cả đại quân của hai trận doanh, có lẽ trong lòng càng thêm rung động.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.