Nhưng nhớ tới tông môn của Lưu Phong. Bọn họ cũng không quá lo lắng. Lưu Phong làm sao chi biết sử dụng vũ kỹ nhỏ bé như vậy.Nhưng nhớ tới tông môn của Lưu Phong. Bọn họ cũng không quá lo lắng.
Lưu Phong làm sao chi biết sử dụng vũ kỹ nhỏ bé như vậy.
- Được lắm...
Nghệ Phong đứng dậy, sờ vết máu trên khóe miệng, chinh lý lại y phục có chút lộn xộn, lạnh lùng nhìn Lưu Phong.
- Vừa rồi chi là khởi động, tiếp theo, bản thiếu sẽ dùng toàn lực. Hi vọng, đến cuối cùng, ngươi còn có thể sống sót rời khôi nơi đây.
Nghệ Phong khẽ phủi bụi trên người, bình thản nhìn Lưu Phong nói.
Đại trưởng lão nghe thấy câu này, trong lòng hoảng hốt: Tiểu tử này lại dám động sát tâm.
Hắn nhìn biểu tình bất cần của Nghệ Phong bất giác nghĩ tới vũ kỹ nào đó, nếu như Nghệ Phong dùng vũ kỹ đó, Lưu Phong sợ là sẽ bị đánh thành mảnh vụn.
- Nghệ Phong, không được hồ đồ.
Đại trưởng lão quát lên, trong lòng hơi có chút căm tức, vì trận quyết đấu không đáng để Nghệ Phong vân dụng chiêu đó.
- Ha ha, ngài yên tâm, chi là một tên rác rưỡi mà thôi, không biết ta còn cất giữ rất nhiều át chủ bài sao.
Nghệ Phong cười cười, không hề để ý nói.
Câu nói này khiến mọi người đều đưa mắt lén nhìn nhau, không rõ ý tứ bên trong. Ngược lại trong đôi mắt của Thi Đại Nhi lại chóp động quang mang kỳ dị.
- Phong ca ca còn có át chủ bài khiến cả Đại trưởng lão cũng bị chấn
động?
Trước sự nghi hoặc của năm đại trưởng lào và quỷ dị của đám đệ tử, Nghệ Phong bỗng nhiên nhấc ống quần của mình lên, động tác khó hiểu này khiến mọi người đều ngạc nhiên.
- Keng...
Tiếng kim loại chạm đất khiến mọi người nhất thời đều chuyển ánh mắt nhìn thứ rơi xuống từ trên đùi Nghệ Phong.
GiỞ khắc này, toàn trường yên tình không một tiếng động, bao gồm cả đám người Đại trưởng lão, vẻ mật chấn động và kinh ngạc. Nhìn đám kim loại màu đỏ đồng và màu đen trên mặt đất, tất cả tựa hồ như không dám tin.
Vừa rồi Nghệ Phong vẫn cột những thứ này chiến đấu sao? Nhìn bề ngoài, những thứ này chí ít không dưới trăm cân. Nhớ tới vừa rồi lực lượng của hắn và Lưu Phong ngang sức ngang tài, tất cả đều không khôi hít một ngụm lượng khí.
Lưu Phong đứng đối diện với Nghệ Phong, càng mở to mắt nhìn kim chúc chóp động quang mang, tựa hồ không tin có ngưỞi có thể đeo những thứ này mà chiến đấu với mình lâu như vậy.
- Quá nhiên, không hổ là Nghệ Phong, đệ tử thần bí nhất Thánh địa.
Trong lòng mọi người bất giác đều hiện câu nói này, nhãn thần nhìn về phía Lưu Phong có chút đồng tình, thông cảm.
Nghệ Phong vặn vẹo tay chân, cảm giác trên người nhẹ nhàng hơn rất nhiều, hắn thoải mái đá chân, không có đồng khối và vẫn thạch trăm cân kia trói buộc, đấu khí vận chuyển trong cơ thể càng linh hoạt hơn.
Nghệ Phong có tự tin, hiện tại nếu như tiếp đón quyền vừa rồi của Lưu Phong, tuyệt đối sẽ không bị thương phun máu.
Năm đại trưởng lão nhìn thấy màn này, đều liếc mắt nhìn nhau.
- Không thể đả kích dáng vẻ kiêu ngạo của Nghệ Phong được rồi. Ở Thánh địa không còn ai có thể là đối thủ của Nghệ Phong
Đại trưởng lão liếc nhìn Thi Đại Nhi đang há to miệng, sửng sốt nhìn Nghệ Phong, thì thào lẩm bẩm:
- Ngay cả Thi Đại Nhi cũng thế.
Chi trong một năm, Nghệ Phong đà trưởng thành đến mức này, có thể nói là kinh khủng. Chi có điều đồng thời với kinh hãi, trong lòng đám người trường lão lại càng vui mừng Nghệ Phong càng kinh khủng vậy lợi ích của Thánh địa không phải sẽ càng nhiều.
- Thử tấn công bản thiếu một lần nữa đi, hi vọng ngươi còn có thể đánh ta phun máu như vậy.
Nghệ Phong sửa sang lại áo quần của mình, quay sang bình thản nói với Lưu Phong.
Nếu nói tốc độ vừa rồi của Nghệ Phong chi làm người khác kinh ngạc, thì tốc độ hiện tại của Nghệ Phong khiến người ta phải kinh hãi. Hầu như chi trong thời gian bọn họ chớp mắt, Nghệ Phong giống như quỷ mị đà lắc mình đến bên cạnh Lưu Phong tung một quyền không nhanh không chậm lên người Lưu Phong.
Từng đạo gợn sóng cuốn ra, dù sao Lưu Phong cũng là cao thủ Sư cấp, kình khí cường đại phía sau vọt tới, khiến hắn hơi nghiêng người. Dư lực kình khí của chưởng thế lướt qua người hắn, cũng khiến hắn cảm giác đau đớn nóng bỏng.
Nghệ Phong cười lạnh, hoàn toàn không để tâm đến chuyện Lưu Phong tránh thoát chưởng này của mình, thân ảnh tiếp tục biến ảo. Trong hư không huyễn ảnh không ngừng xuất hiện và biến mất, phảng phất như có vô số Nghệ Phong đang không ngừng trùng họp. Mặt trời trên cao tỏa ra quang mang hỏa hồng, chiếu xuyên qua đạo đạo huyễn ảnh, quỷ dị vô cùng.
Nhìn trong hư không, tốc độ cực nhanh khiến gió thổi gào thét, mọi người đều ngây người sửng sốt. Tốc độ của Nghệ Phong lại có thể nhanh đến mức này sao?
Năm đại trường lão cũng đưa mắt nhìn nhau, trong lòng hiện lên đố kị lẻ nào tiểu tử này lại chiếm được vũ kỹ Địa giai? Một Sư cấp. có thể sử dụng ra tốc độ như vậy, thấp nhất cũng cần thân pháp Địa giai vũ kỹ đề thăng.
-Tà Tông! Không hổ là môn phái ngạo mạn của Thánh Tông.
Đại trường lão không khỏi cười khổ. Nghệ Phong có công pháp như vậy, đương nhiên là do lão đầu tử đưa cho hắn.
- Thử một quyền này của bản thiếu xem.
Vừa dứt lời, quyền thế của Nghệ Phong bỗng nhiên biến đổi. Từng đạo đấu khí tuôn lên nắm đấm của Nghệ Phong, đấu khí không ngừng ào lên thân quyền của Nghệ Phong, ngưng tụ ra một quyền đầu cực lớn, trên quyền đầu có vô số đấu khí có thể thấy được liên tục xoay tròn, khiến toàn bộ hư không vang lên những tiếng xao động vù vù.
- Đi chết đi....
Nghệ Phong gầm lên, thân ảnh bỗng nhiên biến ảo, trong nháy mẳt vọt đến bên người Lưu Phong, hung hăng đập lên cánh tay hắn. Từng đạo không khí bị Nghệ Phong áp bách phụt ra ngoài, khiến người ta không chút mảy may nghi ngờ, nếu một quyền này đánh vào cánh tay Lưu Phong, trong nháy mắt cánh tay của hắn sẽ nát vụn.
- Ầm...
Lưu Phong vội vàng dùng quyền đầu nghênh đón, hung hăng đập về phía đối phương. Sau khi bộc phát vô số kình khí, hai người vừa chạm vào nhau lại tách ra. Chi có điều, cánh tay run rẩy của Lưu Phong đà nói cho mọi người, hắn đã bị thương sau quyền vừa rồi của Nghệ Phong.
- Không thẹn là kẻ dám mắng ta là phế nhân. Xác thực không tồi, dưới tốc độ của ta còn có thể tiếp được Phách Liệt quyền.
Nghệ Phong tán thán nói, nhìn Lưu Phong đang âm trầm nhìn mình, hắn khẽ nghiêng người, bình thản nhìn lướt qua cánh tay của Lưu Phong.
Từ “phế nhân” này, nhất thời khiến sắc mặt mọi người đều đỏ ừng, cảm thấy hổ thẹn với suy nghĩ trong lòng mình: Nếu Nghệ Phong là phế nhân? Vậy mình là gì chứ? Tàn tật sao?
Sắc mặt Lưu Phong đỏ bừng, nắm chặt bàn tay run rẩy, toàn bộ thân thể căng cứng giống như một con mèo bị chọc giận, nhàn thần âm lành không gì sánh được nhìn Nghệ Phong.