Mị Ảnh

Chương 431: Chương 431: Tìm thị nữ.




Cho tới bây giờ Nghệ Phong còn chưa thấy nữ nhân nào bị mình chọc đến phát khóc, nhất thời có cảm giác luống cuống tay chân.

- Mộng Nhiên! Đừng khóc! Ta thừa nhận ta hỗn đản!

Nghệ Phong an ủi Liễu Mộng Nhiên, trong lòng thầm nói: Kháo! Nào có chuyện như vậy! Thị nữ đánh chủ nhân, chủ nhân còn phải khuyên bảo thị nữ! Thế này có phải đạo lý thay đổi rồi hay không?

- Cái kia, Mộng Nhiên, kỳ thực ta cũng có biện pháp luyện chế phục linh đan. Đến lúc đó ta cho nàng một viên là được chứ gì?

Nghệ Phong nhìn Liễu Mộng Nhiên nói.

- Thật không?

Liễu Mộng Nhiên mạnh mẽ ngẩng đầu, nước mắt vốn đang chảy ra cũng đột nhiên ngừng lại.

Một màn này khiến Nghệ Phong sửng sốt: Kháo! Tốc độ biến đổi sắc mặt của nữ nhân này cũng quá nhanh đi!

- Ừ! Vừa lúc ta muốn luyện chế, nhân tiện có thể cho nàng một viên!

Nghệ Phong gật đầu, trong lòng thầm tính toán, khi mình cho nàng, nhất định phải tranh thủ chỗ tốt nào đó!

Liễu Mộng Nhiên nghe hắn nói như vậy, trán lập tức giãn ra, dáng vẻ tươi cười thấy rõ, khóe mắt cũng hiện lên dáng tươi cười mờ mịt: Thì ra, Nghệ Phong có thể dùng cách này để đối phó. Hừ! Để xem sau này ngươi còn dám khi dễ ta hay không!

Nghệ Phong nhìn dáng tươi cười như nắng thu của Liễu Mộng Nhiên, dường như cũng bị vui lây niềm vui của nàng, cười nói:

- Ta sẽ cho nàng một viên Phục linh đan, tuy nhiên sau này nàng làm thị nữ cho ta sẽ không được trả công.

Nghệ Phong không có thói quen làm việc không công. Cho dù trước mắt hắn là một tuyệt đại giai nhân, nhưng đổi một viên đan dược lục giai lấy tiền công cả đời của Liễu Mộng Nhiên cũng rất đáng giá. Chỉ là, trao đổi đồng giá, Nghệ Phong khẳng định là không đồng ý. Trong lòng hắn đang thầm tính toán, làm thế nào có thể lừa dối nữ nhân này làm ấm giường cho mình.

Liễu Mộng Nhiên nghe Nghệ Phong nói như vậy, một áng mây đỏ chợt bừng lên bên tai nàng. Nàng khẽ gật đầu, rốt cuộc đồng ý.

Nghệ Phong nhìn dáng vẻ thẹn thùng của Liễu Mộng Nhiên, có chút sững sờ:

- Ừ, chờ ta luyện chế xong rồi, nàng kêu Lý U qua lấy là được.

Liễu Mộng Nhiên nghi hoặc nhìn Nghệ Phong, không rõ tại sao khi luyện chế xong không cho mình lấy mà phải kêu Lý U?

Đương nhiên, Nghệ Phong có kế hoạch của riêng mình. Nghệ Phong đoán tiểu tử Lý U xấu xa kia khẳng định muốn lấy lòng trưởng bối của mình. Nếu mình đưa cho hắn một viên đan dược, hắn không nhắc một chút về mình với trưởng bối sao? Tuy rằng mình và Liễu Mộng Nhiên đã giao dịch xong, nhưng lợi ích nhất định phải tối đa hóa.

Rất hiển nhiên, Liễu Mộng Nhiên băng tuyết thông minh chỉ chốc lát đã nghĩ tới lý do này. Nàng không nhịn được quay sang hắn sẵng giọng:

- Ngươi thật vô sỉ!

Nghệ Phong cười hắc hắc không ngừng, nói:

- Quá khen! Quá khen!

Liễu Mộng Nhiên cảm giác da mặt Nghệ Phong quá dày, đành bất đắc dĩ nói:

- Vậy ngươi luyện chế nhanh một chút cho ta!

Nghệ Phong cười cười:

- Yên tâm đi! Mấy ngày nữa sẽ bắt đầu luyện chế được thôi. Đúng rồi, bây giờ ta phải đi xem một chút, nàng tắm rửa sạch sẽ đi, sau đó chờ ta trở về.

Câu nói này của Nghệ Phong khiến mặt Liễu Mộng Nhiên đỏ bừng như hoa đào ngày xuân.

Nghệ Phong nhìn Liễu Mộng Nhiên kinh hoảng chạy đi, không khỏi cười ha ha, khóe môi nhếch lên một tia tà mị, nói:

- Có một thị nữ như vậy, cuộc sống sau này cũng không sợ đơn điệu nữa.

Nghệ Phong quan sát phủ đệ vắng vẻ một phen, nói thầm trong lòng:

- Xem ra cần phải tìm thêm vài gia đinh và giúp việc lặt vặt tới, bằng không thoạt nhìn quá không có sinh khí.

Một phủ đệ bá tước to như vậy, nếu chỉ có ha người quả thực quá lẻ loi.

Nghĩ vậy, Nghệ Phong đi về phía nhà của Tử Âm. Khiến Nghệ Phong vui mừng chính là phủ đệ của Tử Âm cách phủ đệ của mình cũng không xa, đại khái chỉ khoảng nghìn mét. Điều này khiến trong lòng Nghệ Phong cảm thán không ngớt. Hoàng đế Trạm Lam quả thực tốn không ít công phu. Bằng không, đế đo lớn như vậy, phủ đệ của mình không có khả năng nằm cạnh phủ đệ của Tử Âm.



- Tiêu Dao ca ca!

Nghệ Phong vừa bước chân vào phủ đệ của Tử Âm, thân hình nhỏ nhắn xinh xắn của Linh Nhi đã nhào vào trong lòng hắn. Cô bé ôm cổ hắn cười hi hi không ngừng, sau đó dùng cái miệng đáng yêu hôn mấy cái trên mặt Nghệ Phong, để lại trên mặt hắn vài vệt nước bọt.

Nghệ Phong vỗ nhẹ hai cái lên mông Linh Nhi, sau đó ôm Linh Nhi xoay vài vòng, nói:

- Linh Nhi có nhớ Tiêu Dao ca ca hay không?

- Có!

Linh Nhi ôm cổ Nghệ Phong, tiếng cười trong veo như chuông gió.

Nghệ Phong cười ha ha, cũng hung hăng hôn lại Linh Nhi, khiến Linh Nhi mắng to:

- Tiêu Dao ca ca bẩn chết!

Sau đó mới quay đầu đi tới trước mặt Tử Âm.

Tử Âm mặc chiếc váy màu tím, phô bày vóc dáng yểu điệu, bộ ngực phong mãn tròn đầy, cặp đùi thon thả, những đường cong mê người, dụ hoặc. Nét phong tình thành thục của thiếu phụ lúc này hiển lộ không thể nghi ngờ, khiến người ta nhịn không được cảm giác miệng khô lưỡi đắng. Mị hoặc của thiếu phụ luôn luôn khiến người ta trỗi dậy ham muốn nguyên thủy nhất!

- Nhìn cái gì?

Tử Âm khẽ gắt một tiếng với Nghệ Phong. Nhớ tới chuyện mờ ám lần trước tại Kim Lâu, nàng nhịn không được đỏ mặt tới mang tai.

- Nhìn Tử Âm tỷ, ta vĩnh viễn nhìn mãi vẫn không đủ!

Nghệ Phong nhìn Tử Âm cười ha ha nói, nắm lấy bàn tay Linh Nhi đang nghịch ngợm tóc mình.

- Biến…

Tử Âm trừng mắt liếc Nghệ Phong, tuy nhiên trong lòng lại vô cùng ngọt ngào:

- Ngươi tới Hoàng cung có chuyện gì không?

- A… Cũng không có gì. Lão hoàng đế kêu ta tới chữa bệnh cho hắn mà thôi!

Nghệ Phong tùy ý nói.

- Hả?

Tử Âm nghi hoặc nhìn Nghệ Phong. Tuy rằng y thuật của Nghệ Phong cao minh, nhưng Hoàng thất Trạm Lam cũng không phải không có y sư trình độ tương đương như hắn. Tại sao Hoàng thượng phải kêu hắn tới chữa bệnh?

Nghệ Phong gật đầu nói:

- Bệnh của Hoàng đế có chút phiền phức, vừa hay ta hiểu rõ cho nên kêu ta tới xem!

Tử Âm nghe Nghệ Phong nói như vậy lúc này mới bừng tỉnh, sau đó hỏi:

- Ngươi có thể trị được?

- Chữa khỏi thật ra không thành vấn đề, thuận tiện còn bóc lột dược liệu của Hoàng đế bệ hạ một phen. Hắc hắc, dược liệu này, vạn kim khó tìm a!

Nghệ Phong nhớ tới số dược liệu này lại nhìn không được vui vẻ cười nói.

- A…

Tử Âm cười khổ, thầm nghĩ Nghệ Phong thật đúng là lớn mật, ngay cả Hoàng đế cũng dám bóc lột. Hắn thật đúng là không sợ trời không sợ đất mà.

- A, được rồi! Tử Âm tỷ, nàng tìm giúp ta một vài gia đinh, thị nữ các loại được không?

Nghệ Phong nói.

- Hả? Ngươi muốn mấy cái này làm gì?

Nghệ Phong cười cười nói:

- Hoàng đế Trạm Lam cũng không biết là bỗng dưng phát sốt thế nào, lại phong cho ta tước vị Hầu tước, đồng thời ban cho ta một phủ đệ của bá tước. A, phủ đệ đó cách đây cũng không xa bao nhiêu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.