Mị Ảnh

Chương 161: Chương 161: Tranh chấp do Tần Y gây nên.




- Ah! Không, không!

Nghệ Lưu liên tục xua tay, quay về phía Nghệ Phong nói:

- Chúng ta hãy tới gặp ngoại công đi.

Nói xong, trên trán Nghệ Lưu toát mồ hôi lạnh. Hắn vội vàng chạy tới trước cửa phủ, gõ gõ vài cái vào cửa lớn. Chuyện này cũng khiến Nghệ Phong vô cùng nghi hoặc.

- Ách... Đây là cách ngoại công nói với ta. Tuy ràng cửa lớn đóng chặt, thể nhưng người trong nhà cũng phải ra vào. Cho nên dạy chúng ta một bộ tiết tấu, dựa theo tiết tấu này sẽ có người mở cửa.

Nghệ Phong giải thích nói.

Nghê Phong bừng tỉnh, đồng thời cánh cửa lớn cũng từ từ mở ra.

- Nghệ Lưu biểu thiếu gia, là người!

Tuy rằng người xuất hiện già cả, thể nhưng bước chân rất vững vàng, thấy Nghệ Lưu, sự cảnh giác trên khuôn mặt dần dần tan biến. Ngược lại, thay vào đó là vẻ ôn hòa.

- Phúc bá! Ngoại công ta đâu?

Nghệ Lưu nhỏ nhẹ cười hỏi.

- Công tử nói tới lão gia ah! Người vừa mới đi làm ăn, bất quá ít ngày nữa sẽ về.

Phúc bá cười đáp.

- Vậy Tần Y tỷ đâu rồi?

Nghệ Phong đứng phía sau nói xen vào.

Nhất thời phúc bá cảnh giác, nhìn Nghệ Phong bàng ánh mắt nghi hoặc, nói:

- Tiểu thư đã đi vắng!

- Ahaaa...

Nghệ Phong có phần thất vọng a lớn, lại thấy Nghệ Lưu cười nói:

- Phúc bá, người không cần trả lời chúng ta hay bất cứ kẻ nào khác, ha ha, ta còn chưa giới thiệu với người: Đây là đệ đệ của ta, Nghệ Phong! Nhớ lại khi còn nhỏ, Phúc bá còn bế hắn đó.

- Ah! Người là Nghệ Phong công tử?

Phúc bá kinh ngạc phát ra tiếng kinh hô: Trong ký ức của phúc bá Nghệ Phong công tử ngày vẫn còn là đứa trẻ mới sinh, không ngờ đã lớn như vậy. Bất quá, nghĩ đến lời đồn về Nghệ Phong công tử, không cầm được nước mắt thổn thức khóc.

- Phúc bá! Tần Y tỷ có nhà sao?

Nghệ Phong không ngờ lão nhân hòa nhã trước mắt đã ẵm chính mình khi còn bé. Ngữ khí của hắn cũng trở nên nhã nhặn.

- Có! Có! Hai vị công tử, các vị mau vào đi. Ha ha , vừa nãy lão không nhân ra công tử, cho nên...

Nghệ Phong đi theo phúc bá , dáng vẻ tươi cười, vẻ mặt lơ đãng. Vừa mới chuẩn bị đi vào, lại nghe Nghệ Lưu nói:

- Nhị đệ, ta không vào đâu. Ta phải trở lại học viện!

Nghệ Phong sửng sốt, nhưng gật gật đầu, quay về phía Nghệ Lưu nói:

- Cũng tốt, đại ca! ít ngày nữa ta sẽ tới học viện tìm huynh.

Nghệ Lưu cười cười, cũng không đáp lại. Quả thực tại học viện Trạm Lam, nếu ngoại nhân muốn vào cũng là chuyện rất khó khăn.Ám hương kéo tới, mát lòng mát dạ!

Nghệ Phong đi tới gian phòng, chỉ thấy Tần Y ngồi lẳng lặng một góc đọc sách, rất thanh nhã yên tĩnh.

Vừa mới nhập thu không lâu, Tần Y mặc trên mình bộ váy lụa màu tím nhạt. Thân thể đẫy đà thơm mát toát lên vẻ quyến rũ. Khuôn mặt trắng trẻo như thiên thần, phẳng lặng như nước, vô cùng mịn màng.

Đôi đỏ mọng đẹp như vẽ, phối hợp cùng mũi ngọc tạo lên vẻ kiều mị thanh tú tuyệt luân. Khuôn mặt đầy đặn, đôi mắt thu thủy không gợn sóng mị hoặc tự nhiên, đảo mắt nhìn quanh thả ra cổ phong tình mê người.

Đôi mắt nhẹ nhàng chớp động, đôi gò bồng êm dịu mà non mềm cơ hồ xé rách y phục. Eo thon mảnh khảnh tựa hồ không đủ dịu dàng nắm chặt. Đôi gò bồng tròn trĩnh đầy sức sống gồ lên toát ra độ cong hoàn mỹ. Đùi đẹp mềm mãi hơi uốn lượn càng tô thêm vẻ quyến rũ.

Nghệ Phong không ngờ, một năm không gặp. Tần Y đã trưởng thành tới mức hấp dẫn như vậy. Nghệ Phong nhìn nàng cảm thấy miệng lưỡi khô rát.

Dung nhan mỹ lệ đạt tới cấp bậc yêu nghiệt, thân thể lồi lõm phối hợp vô cùng tinh tế khiển người ta hồn bay phách tán. Mị hoặc thiên thành, thả ra muôn vàn phong tình và lực mị hoặc tới cực điểm.

Nghệ Phong vận chuyển Lăng Thần Quyết, ngăn hỏa diễm tại bụng dưới bốc lên. Yết hầu cuồn cuộn không ngớt, bước từng bước tiếp tục nhìn bộ dáng thiên thần kia.

Dường như Tần Y cũng đã nhận ra, nàng khẽ ngẩng đầu đưa hai cặp mắt long lanh nhìn lại, bóng người cao ngất, khiến quyển sách trên tay nàng rơi mạnh xuống đất. Sửng sốt hồi lâu, khuôn mặt tuyệt mỹ thanh nhã toát lên dáng vẻ tươi cười phấn chấn. Thân thể bốc hỏa càng hấp dẫn ánh mắt của Nghệ Phong.

- Đệ tới khi nào?

Tần Y vui vẻ hô lớn, quần áo tung bay, nhanh chóng chạy về phía Nghệ Phong.

Ký ức trong tâm tư Nghệ Phong dâng trào, hắn không kiềm chế nổi, liền dùng Thuấn Di thoáng chốc di chuyển tới bên cạnh Tần Y. Hắn giang hai tay mạnh mẽ ôm thân thể Tân Y vào lòng.

- Tần Y tỷ! Ta đã trở về.

Giọng nói nhàn nhạt toát lên sự thượng nhớ vô hạn. Tần Y cũng giang tay ôm chặt Nghệ Phong, đầu kề sát vào ngực Nghệ Phong, tựa hồ có thể nghe được trái tim Nghệ Phong đang đập thình thịch.

Đối với Tần Y mà nói, không ai quan trọng hơn người trước mắt chính mình. Nếu như không phải vì chờ hắn, có thể nàng đã sớm rời khỏi Đế Đô.

Nghệ Phong nghiêng đầu đè lên đôi vai mềm mại của Tần Y, hỏi nói say lòng, cũng không thỏa mãn. Bàn tay to lớn bắt đầu không an phạn từ từ di chuyển, rất nhanh tiến tới địa phương tròn trĩnh trên cơ thể Tần Y. Sự co dãn và nị hoạt kinh người khiển tâm hồn Nghệ Phong rung động, không kiềm chế nổi đôi tay càng lúc hoạt động càng mạnh.

-Uhm...

Tần Y dễ dàng cảm nhận được, nàng đẩy mạnh Nghệ Phong ra. Nàng giận dữ mặt mũi đỏ bừng liếc nhìn Nghệ Phong, trong lòng có chút bàng hoàng.

- Không được làm bậy.

Thanh âm Tần Y vang lên.

Nghệ Phong không để ý tới vẻ xấu hổ của Tần Y, lại lần nữa ôm Tần Y thật chặt, lực lượng cường đại dường như muốn đưa Tần Y dung nhập vào cơ thể chính mình. Khiển Tần Y cảm thấy có chút khó thở.

- Tần Y tỷ! Ta rất nhớ tỷ! Mỗi giây mỗi khắc ta đều suy nghĩ về tỷ.

Thanh âm trầm thấp khiển thân thể Tần Y mềm nhũn, đôi mắt nhìn thẳng vào ngực Nghệ Phong, nói:

- Ta cũng vậy! Ta vẫn luôn ở Đế Đô chờ đệ.

Câu nói này, khiển Nghệ Phong không thể kiềm chế được. Dường như tình cảm trong lòng hắn mạnh mẽ dâng trào, điên đảo nâng khuôn mặt Tần Y lên, hung hăng hôn cái miệng nhỏ đỏ hồng của nàng.

- A! Không!

Tần Y nghiêng người tránh né, thể nhưng Nghệ Phong không để nàng có cơ hội. Lại lần nữa nắm lấy khuôn mặt Tần Y, hung hăng hôn nàng.

- A...

Tần Y đang định nói gì đó, bỗng nhiên cảm thấy đôi môi đỏ mọng của chính mình được hâm nóng, lúc này không nói thêm lời nào. Tần Y ngoái đầu dường như muốn nổi lên trên, thể nhưng dáng dấp khiến người ta say đắm tới cực điểm, Nghệ Phong không thể thấy được.

Nghệ Phong thỏa thích chiếm đoạt ngọc dịch hương tân của Tần Y, Tần Y cố sức đánh Nghệ Phong. Sau cùng cũng không phản kháng lại, nàng giang tay ôm Nghệ Phong, tùy ý để hắn quấy đảo trong miệng chính mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.