Mị Ảnh

Chương 176: Chương 176: Tử Âm.




Nghệ Phong nghe Linh nhi nói, thực không tiếp tục đá Thi Lạc Định nữa. Tâm tình của tiểu cô nương này rất yếu đuối, hắn không muốn bạo lực của chính mình lưu lại bóng ma nào đó trong tâm trí nàng.

Nahệ Phong lạnh lùng liếc nhìn đám người Bố Lan Địch, thản nhiên nói:

- Nếu như các ngươi không muốn tìm ta quyết đấu, xin mời hãy mang súc sinh này cút đi.

Nhãn thần Bố Lan Địch ngưng trọng, hắn khôna biết rò thực lực của Nghệ Phong ngược lại cùng không dám tìm Nghệ Phong quyết đấu. Hắn không chút nghi ngờ, nếu như để tiểu tử này có cơ hội, chính mình sẽ biến thành Thi Lạc Định thứ hai.

- Tiểu tử! Hi vọng ngươi có thể luôn càn rỡ như vậy!

Bố Lan Địch âm ngoan nói, ôm lấy Thi Lạc Định đang hôn mê, thúc ngựa rời đi.

Nshệ Phong hừ lạnh một tiếna khinh thường, bản thiếu gia thực sự vẫn luôn càn rỡ trước mặt ngươi như vậy, chẳng lẻ ngươi cấm được ta sao?

Nghệ Phong trông thấy đám người Bố Lan Địch đã biến mất, liền quay đầu về phía đám người vây xem, nói:

- Mọi người xem ta làm trò lâu như vậy, có phải nên tặng ta một chút phần thưởng gì đó?

- Hư...

Mọi người thở dài một tiếng đầv khinh thường, ai lấy cùng đều vội vàng tản đi. Nghệ Phong thấy thật chẳng đáng vừa này chính mình ra sức biểu dương như vậy, ít nhất cũng đáng giá hai đồng. Aizzz, những hỗn đản này rõ ràng quá keo kiệt.

- Tiêu Dao ca ca! Nếu không Linh nhi tường ca ca một đồng có được hay không?

Linh nhi nhỏ nhẹ nói bên tai Nghệ Phong, hiển nhiên nàng sợ Nghệ Phong mất hứng.

- Ách...

Sau khi Nghệ Phong nghe Linh nhi nói vậy, trong lòng kinh ngạc, lập tức cười ha hả. Hắn quay về phía Linh nhi hung hăng hôn mạnh lên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn của nàng nói:

- Linh nhi rất tốt với ta. Được rồi, tại sao Linh nhi lại một mình ở chỗ này?

Linh nhi bỉu môi nói:

- Mầu thân rất xấu, thường ngày khôna đi cùna ta. Nên ta tự mình lẻn tới đây chơi.

Sau khi Nghệ Phong nghe được Linh nhi nói vậy, liền cảm thán: Tâm tư này có lẽ thuộc về tiểu nghịch nừ.

- Ha ha, Linh nhi mang ta tới nhà muội, thế nào?

Nghệ Phong quav về phía Linh nhi cười cười, chuẩn bị để tiểu cô nương này dẫn về nhà.

Khi Linh nhi gật đầu đồng ý, bỗna nhiên một lão đầu xuất hiện trước mặt Nghệ Phong. Tràng cảnh bất ngờ khiến Nghệ Phong giật lẩy mình, cổ thực lực này bỗng nhiên xuất hiện, hiển nhiên chính mình không thể chống đối.

- Ngươi chính là Nghệ Phong?

Dường như lão đầu này không có ác ý, liền quay về phía Nghệ Phong mím cười.

Nghệ Phong liền âm thầm thở phào nhẹ nhòm, thế nhưng vẫn luôn cảnh giác. Hắn không kiêu ngạo cùna không siểm nịnh, nói:

- Chính là tại hạ! Khôna biết tiền bối là...

- Ha ha! Ta chính là phó viện trưởng học viện Trạm Lam. Vừa nãy ngươi dùng chính là Thuấn Di?

Lão đầu cười cười nói. Trong lòng lại âm thầm tán thưởng, khí độ của tiểu tử này cũng không tồi, không kiêu ngạo cùng không siểm nịnh. Tuy rằng còn trẻ tính khí bồng bột, thể nhưng biểu tình trầm ổn vượt xa người thường.

Nghệ Phong thấv đối phương đã nhận ra, cùng không cần che giấu, nói:

- Vừa rồi tiểu tử dùng chính là Thuấn Di!

Lào đầu nghe thấy Nghệ Phong xác nhận, cùng có chút chấn động: Thuấn Di hầu như đã thất truyền, không; ngờ thiếu niên này có thế đạt được. Xem ra hắn thực sự không: hề đơn giản, thảo nào Điệp Phi tiến cử hắn trước mặt chính mình, nhiều lần tặna lễ phẩm cầu tình chính mình.

- Nghe Điệp Phi nói, ngươi muốn vào học viện Trạm Lam. Thế nhưn bỏ rơi lại tờ báo danh. Khôna biết phải vậy hay không?

Câu nói này, nhất thời khiến Nghệ Phong buông lòng cảnh giác. Nếu như Điệp Vận Du tiến cử chính mình với hắn. vậy sẽ không có gì nguy hiểm. Bất quá. không biết tại sao hắn biết chính mình là Nghệ Phong. Có lè vừa này nghe thấy Bố Lan Địch kêu mình dừng tay?

- Tại hạ có dự định này. Không biết ý của viện trưởng thế nào?

Nghệ Phong dò hòi.

- Mặc dù có điểm vi phạm lẻ thường, thế nhưng nể mặt Điệp Phi, thực ra có thể cho ngươi một cơ hội. Như vậy, hiện tại ta phải khảo nghiệm ngươi một chút. Nếu có thể vượt qua. ta sẽ thu nhận ngươi vào học viện. Đương nhiên, nếu không thể vượt qua. ta cùna chi có thể xin lỗi Điệp Phi.

Lão đầu nhìn Nghệ Phong nói.

Nghệ Phong nhìn Linh nhi ôm chặt lấy chính mình, cười khố nói:

- Viện trường có thể đổi thời gian hay không? Ngài xem tiểu cô nương này...

Lào đầu hơi sững sốt, lập tức trên mặt hiện vẻ tươi cười. Hiển nhiên Linh nhi xinh xắn dễ thương càng khiến hắn rất yêu mếm, đang định đưa tay chạm vào khuôn mặt nành, Linh nhi liền thờ phì phì quay đầu không để hắn chạm tới.

Lào nhân cũng không tức giận, quay về phía Nghệ Phong cười nói:

- Như vậy đi. Vậy ngày mai ngươi đến một chuyến, tới học viện Trạm Lam sẽ có người dẫn ngươi tới gặp ta.

Lào nhân này đối với Nghệ Phong cùng có chút hài lòng. vừa vặn chính mình cùng đang định cứu tiểu cô nương nàng. Thế nhưng Nghệ Phong nhanh chân xuất thủ trước một bước. Tuy rằng thủ đoạn tàn nhẫn, thế nhưng lão nhân nàv cùna khôna naười lươns thiện, khòns tới một nghìn cũng phải mấv trăm nsười chết trona tay hắn.

Nếu như học viện không quy định, lão sư học viện không được phép nhúng tay tới tất cả việc ngoài trường. Có lẽ ngày hôm nay hắn sẽ hung hăn gáo huấn mấy hỗn đản kia.

- Hãy nhớ ngày mai tới gặp ta!

Lào nhân thoáng nhìn Linh Nhi trong lòng Nghệ Phong. sau đó biết mất.

Nghệ Phong thấy thế. không khỏi nhỏ lòng thì thào:

- Thực lực cao càng không cần phải khoe khoan như vậy. Aizzz, sau này nếu như thực của ta cao hơn ngươi, ta sè bay qua bay lại trước mặt ngươi, khiến ngươi tức chết.

-Đi? Linh nhi! Ta đưa muội về nhà.

Thấy chuyên tiến nhập học viện Trạm Lam có chút hi vọng, trong lòng Nghệ Phong rất vui vẻ. Hắn cũng âm thầm cảm tạ Điệp Vận Du. rất muốn tìm cơ hội nào đó tới Thúy Lâm Các gặp nàng. Nừ nhân kia mị hoặc tới cực điếm kia nói, nếu như lần sau gặp lại nàng sẽ tặng cho mình, tuy rằng không biết lời này đáng tin hay không. thế nhưng ít nhất cùng không phải huyễn tưởng?

Hiện tại tâm tình Tử Ảm vô cùng hỗn loạn, trong lòng kinh hãi nhanh chóng chạy về phía Nghệ Phong. Chính mình đang vội vàng xử lý vài chuyện, nhưng nhi nữ của chính mình lúc trước đứng bên cạnh, thậm chí chính mình cùna không biết nhi nữ của chính mình đã len lén chạy ra ngoài lúc nào.

Vừa mới nshe được nsười nào đó nghị luận, lúc này mới hất xì một tiếng kinh hãi, tuy rằng biết rỏ nhi nữ của chính mình được người khác cứu. Thế nhưng khôna thế kiềm chế nổi, trong lòng khè rung động. nếu như nhi nữ của chính mình xảy ra chuyện, có lẽ nàng cùng không thể sống nổi.

Thân thể đầy đặn trắng trẻo nổi bật tới cực điếm, khiến nsười ta cảm thấy luồng gió thơm mát thổi thoáng qua. Thuận mắt nhìn lại, chi thấy một bộ y phục màu tím chợt lóe lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.