Bộ dáng như chuyện này không liên quan đến mình khiến cho đáy lòng Thiên Nghịch phát rét. Hắn có một loại ảo giác, bản thân bồi dưỡng giết chóc lâu nay, trình độ lãnh khốc tàn nhẫn còn xa mới được như Nghệ Phong.
Mặt không đổi sắc nhìn chăm chú cuộc tàn sát, hắn làm không được.
…
- Đại nhân, trừ Giang Bạch Phong cùng đại quản sự, đấu khí của những người còn lại đều đã bị phế.
Nếu như nói mới vừa rồi quản sự nghe lệnh của Nghệ Phong là do sự cung kính thì hiện tại chính là kính sợ từ tận đáy lòng.
- Đánh cho mặt trắng nhỏ đó thành đầu heo, phải đánh đầu thành cái mông, cái mông đánh thành cái mặt bàn cho ta.
Nghệ Phong thản nhiên nói.
Đáy lòng quản sự phát rét: mặt trắng nhỏ a, ai kêu ngươi anh tuấn như vậy làm gì? Hiện tại gặp báo ứng đi.
…
Trong khi mặt trắng nhỏ kêu gào đau đớn thì Nghệ Phong quay đầu nhìn về phía lão giả, hơi mỉm cười hỏi:
- Ngươi nói, việc này nếu truyền đi thì danh tiếng của Tĩnh Vân Tông các ngươi có phải là bị mất sạch hay không?
Lão giả lạnh lùng nhìn Nghệ Phong, nếu ánh mắt có thể giết người thì Nghệ Phong đã bị băm vằm thành ngàn mảnh mất rồi.
- Ngươi đừng nhìn ta chằm chằm như vậy, Thánh tông luôn luôn đối đầu cùng Tĩnh Vân Tông. Ta chỉ là thuận tiện giải quyết các ngươi mà thôi.
Nghệ Phong thản nhiên nói.
- Ngươi thuộc phân tông nào của Thánh tông?
Lão giả lạnh lùng hỏi, chuyện này nhất định phải đòi một cái công đạo.
- Phân tông? Ta nói cho ngươi biết, ta cũng không biết mình là người của phân tông nào, ngươi tin cũng được, không tin cũng chẳng sao. Thế nhưng đây chính là sự thật. Dựa theo tính cách của ta, cho dù Thánh tông cùng Tĩnh Vân Tông ngươi sống ta chết, ta cũng sẽ không quản. Thánh tông liên quan gì đến ta.
Nghệ Phong nói rất thoải mái, thế nhưng trên trán những người thuộc Thánh tông ở phía sau toát ra mồ hôi lạnh: tiểu tử này, tựa hồ quá càn rỡ. Mượn lực của Thánh tông, nhưng miệng nói Thánh tông chả liên quan gì tới hắn.
Thế nhưng, bọn họ đã được chứng kiến thủ đoạn của Nghệ Phong, vì thế ai cũng làm bộ như không nghe thấy.
- Chỉ bất quá, rất không đúng lúc là có người từng nói với ta. Nếu có rãnh rỗi thì tìm Tĩnh Vân Tông gây phiền toái một chút. Tỷ như đốt sơn môn bọn họ, làm nhục Thiếu tông chủ của bọn họ. Ha ha, đốt sơn môn hình như còn có chút khó khăn, thế nhưng làm nhục Thiếu tông chủ, Tông chủ thì thật có thể làm được. Nghe nói truyền nhân của Tĩnh Vân Tông các ngươi cũng là tuyệt đại giai nhân.
Một câu nói này khiến cho mọi người suýt nữa té ngã trên đất: tiểu tử này là không phải là ấm đầu chứ, dám khi nhục truyền nhân Tĩnh Vân Tông? Trên đời này làm gì còn có người dám mạnh miệng như vậy?
- Khụ. Cũng không có biện pháp, mặc dù ta rất không muốn nghe lời của hắn, nhưng rất đáng tiếc ta đánh không lại hắn. Vì thế Tĩnh Vân Tông các ngươi rất may mắn, tông chủ của các ngươi, Thiếu tông chủ được thanh niên ưu tú như ta nhớ thương.
- Phụt...
Lão giả rốt cục không nhịn được, phun một ngụm máu tươi ra ngoài.
- Khụ. Cũng biết lão già rồi, không chịu được vui mừng lớn như vậy. Quên đi, ta cũng không làm khó dễ lão nữa. Mang theo mặt trắng nhỏ đi thôi.
- Ai da, lão không nên dùng loại ánh mắt đó nhìn ta, ta không thích nam nhân. Đúng rồi, nói cho tông chủ các ngươi một tiếng, có cơ hội ta sẽ lên sơn môn Tĩnh Vân Tông các ngươi du ngoạn. Xem thử truyền nhân Tĩnh Vân Tông đương đại có mạnh như lời đồn hay không.
Mọi người không thể tin được nhìn Nghệ Phong.
Hắn… Dám khiêu chiến truyền nhân Tĩnh Vân Tông? Đây là lớn lối hay là là tự tin?
Bọn họ cảm giác máu huyết của mình sôi trào, khiêu chiến truyền nhân Tĩnh Vân Tông. Chuyện này nếu truyền đi, thế nhân sợ là sẽ phải điên cuồng? Rốt cục có người muốn khiêu chiến tôn nghiêm Tĩnh Vân Tông.
Lão giả khinh thường nhìn Nghệ Phong một cái nói:
- Tĩnh Vân Tông luôn mong ngóng đại giá của các hạ.
- Ha ha, nhất định sẽ đi.
Nói xong, Nghệ Phong không để ý tới lão giả, hướng về phía mấy người còn đang đánh mặt trắng nhỏ ngoắc ngoắc tay.
Người của Thánh tông có cảm giác như mình đang nằm mộng, cứ đơn giản như vậy đã tiêu diệt cứ điểm của Tĩnh Vân Tông rồi sao?
Mọi người nhìn bóng lưng hai người Nghệ Phong lưu lại, bọn họ rốt cục đã chấp nhận sự thật này.
Đặc biệt là ước chiến cuối cùng, bọn họ thực rất mong chờ người của Thánh tông tự mình khiêu chiến Thiếu tông chủ trên sơn môn Tĩnh Vân Tông. Tĩnh Vân Tông sẽ có vẻ mặt như thế nào?
Nghệ Phong chưa từng nghĩ tới, bát quái của đại lục này lại mạnh như vậy. Hắn còn chưa trở lại khách sạn thì tin tức cứ điểm Tĩnh Vân Tông bị diệt đã truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ.
- Ngươi nghe nói gì chưa? Cứ điểm Tĩnh Vân Tông ở trong thành đã bị diệt?
- Còn cần ngươi nói, tin tức ngươi lấy được cũng hơi chậm trễ rồi. Ta còn biết, công tử Giang Bạch Phong Tĩnh Vân Tông còn bị đánh thành đầu heo cơ.
- Nói nhảm, ngươi đừng vũ nhục đầu heo có được hay không! Rõ ràng bị đánh thành cái mông. Hắc hắc, để hắn suốt ngày nói mình anh tuấn, cho đáng đời.
Nghệ Phong đổ mồ hôi: thì ra cũng có không ít người ghen tỵ với vẻ anh tuấn của hắn. Sớm biết như vậy ta đã đánh thấy bà nội hắn luôn.
- Các ngươi có nghe nói không? Nghe nói Thánh tông có một tên biến thái. Mới mười hai mười ba tuổi, chỉ cần phất tay một cái là cứ điểm Tĩnh Vân Tông liền bị hỏa hoạn đốt cháy không còn một mống.
- Đúng vậy a! Ta cũng nghe nói, nghe nói hắn ngáp một cái khiến đại quản sự liền ói máu không ngừng.
- Đúng vậy, đúng vậy. Chậc chậc, ta còn nghe nói hắn từng trên Tĩnh Vân Tông làm nhục tông chủ Tĩnh Vân Tông. Quá trâu bò.
- Ừ, nghe nói hắn còn khoác lác rằng muốn đi làm nhục tông chủ Tĩnh Vân Tông một lần nữa. Tiểu tử này quá kiêu ngạo rồi.
Nghệ Phong cùng Thiên Nghịch nghe từng câu nghị luận mà mồm há hốc, mồ hôi lạnh không ngừng hiện lên trên cái trán.
Trời đất ơi. Ngáp một cái khiến cho Sư cấp hộc máu, ta nào có cái miệng cường hãn như vậy? Mười hai, mười ba tuổi làm nhục tông chủ Tĩnh Vân Tông, với tuổi đó ta có làm được sao?
- Phong thiếu, lúc ngươi mười hai lúc ba tuổi thật cường hãn.
Thiên Nghịch nhìn Nghệ Phong, mặc dù vẻ mặt vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng trong giọng nói lộ ra mười phần trêu chọc.
- Nhớ kỹ, đánh cuộc của chúng ta.
Nghệ Phong hừ một tiếng, nói xong không để ý tới Thiên Nghịch đang dại ra. Nghệ Phong nổi giận đùng đùng lên lầu hai khách sạn.
…
- Tần Y tỷ, có ở đó hay không?
Nghệ Phong gõ cửa phòng, nhỏ giọng nói.
Nghệ Phong vừa định có nên nhảy cửa sổ mà vào hay không thì cửa mở ra, Tần Y cười cười đứng ở bên trong nhìn Nghệ Phong trêu chọc: