Xe ngựa chậm rãi chạy đi.
Không biết vì sao, Trần Dung rõ ràng
cảm giác được, Vương Hoằng đánh xe rất chậm, chẳng lẽ, chàng biết tâm tư của mình, muốn lưu giữ thời khắc này thêm một ít ư?
Nghĩ đến đây, Trần Dung cười khổ một tiếng. Nàng kéo rèm xe xuống.
Nhưng vừa mới kéo xuống, nàng lại hối hận, liền xốc lên một góc rèm xe, nhìn về phía bóng dáng chàng.
Dần dần, xe ngựa chạy trên quan đạo.
Quan đạo kéo dài, cát bụi bốc thẳng lên trời. Một lát sau, Trần Dung phát
hiện, Vương Hoằng chỉ cho xe chạy trên quan đạo tầm hai khắc rồi đánh xe chạy vào một con đường nhỏ.
Trên con đường nhỏ, hai bên sườn
nước suối róc rách, rừng trúc xen kẽ, bởi vì đã vào mùa đông, cỏ dại khô héo cao đến tận nửa người, cỏ dại cùng khô đằng đan xen quấn quanh ở
trên rễ cây.
Hai bên đường nhỏ là mạch núi liên miên, xem ra,
nơi này đúng là rất ít khi có người qua lại, ngửa đầu nhìn quanh, đều
không thấy có hộ người ở.
Trần Dung kinh ngạc, nàng ló đầu ra hỏi: “Thất lang, chỗ này là đâu vậy?”
Vương Hoằng cũng không quay đầu lại, chàng lười biếng ngồi trên chỗ xa phu,
cho dù xe ngựa chạy qua làm bốc lên cát bụi, đã nhiễm bẩn áo trắng của
chàng, nhưng bản thân chàng vẫn giống như đang mặc hoa phục, tham gia
yến hội của Vương Thất.
Chàng mỉm cười, không chút để ý vung
roi, nói: “Là một con đường nhỏ, ít người quay lại, không có đồng ruộng, lưu dân cũng không thích.”
Trần Dung hiểu được ý của chàng, chàng là nói, con đường này thực an toàn.
Gánh nặng trong lòng nàng được buông bỏ.
Ngay khi nàng chuẩn bị tiếp tục hỏi, giọng nói thanh nhuận êm tai, tựa như
nước suối của Vương Hoằng lại vang lên: “Quanh con đường nhỏ này ta đều
quen thuộc.” Dường như chàng biết nàng muốn hỏi cái gì nên đã trả lời
trước.
Lời này Trần Dung có chút không tin, nàng giật mình, nhìn về phía bóng dáng của chàng.
Nhưng mà, nàng không mở miệng chất vấn. Nàng biết, cho dù là Nhiễm Mẫn, hay
là Vương Hoằng, bọn họ quyền cao chức trọng, loại người này không thích
lời nói của mình bị ai nghi ngờ, lại càng không thích phải giải thích
nhiều.
Gió từ từ thổi đến, phất mái tóc Vương Hoằng, phất rèm xe xao động.
Đi được non nửa canh giờ, tay phải Vương Hoằng vung roi ngựa, tay trái vỗ
nhẹ lên tấm gỗ, lên tiếng thanh xướng: “Vọng Lạc Dương, tâm ý nặng nề.
Nhớ tây sơn lạc nhật, ngày xưa vinh quang, hôm nay mộ hoang cằn khô.”
Chàng vừa hát đến đây thì giọng nghẹn lại.
Gần như là đột nhiên, chàng ngẩng đầu lên, lên tiếng thét dài. Tiếng thét như tiếng kim loại
va vào nhau, trong trẻo vang vọng, truyền ra xa xa.
Ngay khi Trần Dung ngẩn ngơ nhìn Vương Hoằng xa lạ này, tiếng thét dài của chàng dần dần chuyển thành nức nở……
Trong tiếng nức nở, Trần Dung ngơ ngác ngây ngốc, một tiếng hát vang từ sườn
núi xa xa truyền đến. Tiếng ca kia khàn khàn già nua, ca xướng thập phần thê lương: “Năm ấy là anh hùng, ngày ngày y quan chỉnh tề, sáng nay
xương trắng không còn nửa phần.”
Người kia cũng chỉ ca đến đây liền ngừng lại, tiếng thét dài cao vút.
Trần Dung quay đầu nhìn xung quanh, chỉ thấy cách đó ba trăm bước, bên sườn
núi một gốc cây khô có một tiều phu tầm 40 tuổi, râu ria xồm xòa, hai
tay chống nạnh, ngửa mặt lên trời thét dài.
Tiếng kêu của tiều phu kia thê lương cổ xưa, kéo dài, xa xa truyền ra.
Trần Dung nhìn người nọ, đột nhiên thầm nghĩ: Người nọ là ẩn sĩ.
Ngay khi nàng suy nghĩ, tiều phu trung niên kia cúi người nhặt cây búa, một
bên bổ về cây nhỏ phía trước, một bên thô cổ họng hò hét: “Người đang ca hát dưới chân núi là ai? Đang êm đẹp xướng ca cái gì? Khiến lão phu đứt từng khúc ruột!” Tiều phu này hiển nhiên tinh thông âm luật, hắn vừa hò hét vừa dùng sức chặt cây, động tác cùng nói chuyện phối hợp vô cùng
tốt, rất có tiết tấu.
Trên vị trí xa phu, Vương Hoằng vung roi ngựa, cũng không ngẩng đầu, liền như vậy cao giọng trả lời: “Lang Gia Vương Thất.”
“Ha ha ha ha.” Trả lời chàng là tiếng cười to của tiều phu trung niên: “Lang Gia Vương Thất ư? Đúng là hàng đầu.”
Lúc này, xe ngựa cách hắn chỉ có hai trăm bước.
Tiều phu trung niên cúi đầu nhìn qua, kinh ngạc kêu lên: “A, ngồi trong xe
ngựa là người nào? Lại phiền Lang Gia Vương thị Vương Hoằng tự mình đánh xe đây?”
Vương Hoằng cười cười, dặn dò Trần Dung: “Kéo rèm xe lên, để cho trưởng giả đánh giá.”
Trần Dung lên tiếng, xốc rèm xe lên.
Chính là khi vén lên, bởi vì tự biết xấu hổ, đầu nàng vẫn cúi thấp.
Tiều phu kia ngẩn ra, đột nhiên cười ha hả. Hiển nhiên tâm tình của hắn rất tốt, thả búa xuống, hai tay chống nạnh vui cười.
Sau khi cười to một trận, khiến tiếng vang vọng không ngừng, tiều phu kia
kêu lên: “Hay, hay. Đường đường là trưởng tử Lang Gia Vương gia lại
nguyện ý làm một xa phu cho phụ nhân, hay, không hổ là tiểu bối của ta.”
Qua một hồi, hắn nhìn Vương Hoằng nói: “Vừa rồi ngươi ca xướng, dài ngắn không đồng nhất, là thơ thể mới sao?”
Vương Hoằng cười nhẹ, cao giọng trả lời: “Cũng không phải, chính là nghe thấy phụ nhân lần trước hát quá một lần, cảm thấy âm điệu dài ngắn không
đồng nhất cũng nhẹ nhàng khoan khoái mà dễ thuộc.”
Tiều phu kia tiếp tục cất tiếng cười to.
Cười cười, hắn vác búa lên, xoay người đi sâu vào bên trong núi. Dần dần,
tiếng cười biến thành thổn thức, tiếng bi thương xen lẫn trong tiếng
gió, giống như ông trời đang khóc than.
Xe ngựa lại khởi động, tiếp tục chạy về phía trước.
Vương Hoằng chọn con đường này, chẳng những hẻo lánh, lại còn khá gần. Chỉ
chưa đến hai canh giờ, tường thành của Nam Dương đã xuất hiện trong tầm
nhìn của Trần Dung.
Trần Dung nhìn tường thành cao lớn, bóng
người mơ hồ xa xa kia. Bóng người đông nghìn nghịt chồng chất ở ngoài
thành, chẳng lẽ là nhóm lưu dân tụ tập cùng một chỗ, muốn gây sự ồn ào
sao?
Trần Dung nghĩ đến đây, lại nhìn Vương Hoằng ở phía trước.
Vương Hoằng vẫn mang tư thái thản nhiên, chàng vung roi ngựa, bạch sam đã
biến thành màu xám theo gió phiêu lãng, tóc tai rối loạn, dù là như vậy, nhìn qua phần lưng vẫn là vẻ đẹp bức người, ngọc thụ lâm phong.
Có điều Trần Dung biết, tốc độ Vương Hoằng vung roi ngựa đã nhanh hơn chút.
Chỉ chốc lát, xe ngựa đã chạy tới ngoài cửa thành.
Nơi này ngoài thành Nam Dương đông người tấp nập. Hơn một ngàn người chen
chúc tại nơi đó, ở giữa là các quý tộc tranh cãi ầm ĩ, mà bốn phía, cũng là binh lính hạng nặng võ trang, khôi giáp như lâm!
Đám sĩ tốt
mỗi người thân tỏa kim quang từ áo giáp bằng đồng, cầm trong tay trường
kích, ba vòng vây quanh đám quý tộc, ít nhất cũng có năm ngàn!
Năm ngàn sĩ tốt này là thân vệ của Nam Dương vương!
Trần Dung không nhịn được không được khẽ hỏi ra tiếng: “Xảy ra chuyện gì?”
Phía trước nhao nhao ồn ào, làm sao có người trả lời nghi hoặc của nàng?
Đúng lúc này, trong quý tộc truyền đến một tiếng kêu của kẻ sĩ trẻ tuổi:
“Nam Dương vương đây là có ý gì? Lần trước, chúng ta muốn rời khỏi thành Nam Dương thì bị lão ta ngăn cản. Lúc này ngay cả đoàn xe của Lang Gia
Vương thị cũng dám ngăn lại, hay là, lão ta thực sự nghĩ rằng trong
thiên hạ này, không ai có thể áp chế một quận vương như lão ta?”
Ngữ khí nặng nề, đã cất tiếng gầm lên.
Lang Gia Vương thị có người muốn ra khỏi thành sao?
Trần Dung quay phắt lại nhìn về phía Vương Hoằng.
Nàng nhìn thấy vẫn là bóng dáng thản nhiên, tự tại như cũ.
Tiếng kêu của kẻ sĩ kia ngừng lại, một tướng quân cười lạnh: “Lang Gia Vương
thị quả thật rất cao vời. Nhưng Lang Gia Vương Thất một khi đã trêu chọc Mộ Dung Khác như thế, cũng đừng nghĩ rằng có thể vô thanh vô tức đem
họa thủy đổ lên đầu thành Nam Dương chúng ta, tự rời đi đi!”
Hắn nói tới đây, lui về phía sau một bước, tay phải vung lên, quát: “Ngăn cản, một người cũng không cho đi!”
Kẻ sĩ kia tức giận cười ra tiếng, hắn cao giọng quát: “Trợn to mắt cẩu của ngươi ra xem ở đây có Lang Gia Vương Thất hay không!”
Tướng quân kia tất nhiên đã sớm phát hiện trong đám người không có Vương
Hoằng, hắn cũng không để ý tới, chỉ ngẩng đầu, cầm chặt lệnh bài trong
tay, trầm giọng quát: “Vương lệnh ở đây! Ta cũng mặc kệ có Vương Thất
hay không, dù sao đoàn xe nhân mã thuộc về Lang Gia Vương thị, một cái
cũng không cho ra khỏi thành!”
Nghe đến đó, Vương Hoằng hiển nhiên có chút hồ đồ, chàng phất phất tay, ý bảo một thiếu niên đến gần.
Thiếu niên kia đứng lẫn trong mười mấy lưu dân, xiêm y chỉnh tề nhất. Hắn
đang xem náo nhiệt đầy hứng thú, vừa quay đầu liền nhìn thấy Vương Hoằng gọi, chưa nhận ra ai, lại bị nét mặt của chàng thu mất hồn phách, hai
mắt không hề chớp tò mò mà ngưỡng mộ nhìn Vương Hoằng, nhanh chóng chạy
tới.
Vương Hoằng chỉ về phía đám người cách ba trăm bước ở phía trước, mỉm cười hỏi: “Tiểu ca có biết đã xảy ra chuyện gì không?”
“Biết biết, tất nhiên tại hạ biết.” Giọng thiếu niên thanh thúy vang dội, hắn lớn tiếng nói: “Đêm qua, hai trăm người Hồ nâng một bộ hoàng kim quan
đột nhiên xuất hiện ở ngoài thành. Bọn họ kêu gọi vào trong thành, nói
cái gì: Tướng quân nhà gã ngưỡng mộ phong thái của Lang Gia Vương Thất,
vẫn muốn thân cận. Một lần trước ở thành Mạc Dương, Vương lang chưa cáo
từ mà đã rời đi, gã rất là thương tâm. Hiện tại nghe nói hắn ở thành Nam Dương nên đặc biệt dâng lên hoàng kim quan, nguyện cùng Vương lang hẹn
ước gặp lại.”
Thiếu niên lanh lợi, giọng nói thanh thúy, trí nhớ lại tốt, hắn nói một hơi, thở dốc một chút, rồi tiếp lời: “Người Hồ còn nói, Mộ Dung tướng quân nhà bọn họ đã vì Vương lang chuẩn bị tốt dây
vàng áo ngọc, ngọc y đẹp đẽ quý giá, chế tạo không dễ, vạn lần mong
Vương lang đừng cự tuyệt. Nói xong những lời này, người Hồ buông quan
tài, nghênh ngang rời đi.”
Lần này, Trần Dung và Vương Hoằng đã hoàn toàn hiểu ra.
Vương Hoằng cười cười.
Chàng vừa cười, dung hoa động lòng người, trước mắt thiếu niên choáng váng, ngắm đến ngây người.
Vương Hoằng cười khẽ, nheo lại hai mắt, thản nhiên nói: “Vì thế, sáng nay,
Nam Dương vương phát hiện đoàn xe của Lang Gia Vương thị chúng ta muốn
rời đi?”
“Đúng vậy, đúng vậy.” Trên gương mặt ngây ngô kia của
thiếu niên hiện lên một chút thất vọng, nhưng mà đảo mắt, hai mắt hắn
lại sáng ngời, tràn ngập tin tưởng: “Vừa rồi người nọ đều nói, Lang Gia
Vương thị sẽ không làm ra loại chuyện lâm trận bỏ chạy này. Bọn họ đi là để đến Kiến Khang tìm vệ binh. Về phần Vương Thất lang, với hơn phân
nửa tinh binh của Vương gia thì sẽ ở lại thành Nam Dương. Còn có một
người nói, nếu Mộ Dung Khác muốn Thất lang nhà hắn, nếu Thất lang nhà
hắn muốn rời khỏi thành Nam Dương, Mộ Dung Khác sẽ không còn cảm thấy
hứng thú với thành Nam Dương nữa. Nam Dương vương không chịu cho bọn họ
đi, mới là người có ánh mắt thiển cận.”
Vương Hoằng cười, chàng nói cảm tạ, sau khi để thiếu niên rời đi, ngẩng đầu, thản nhiên nhìn đám người kia.
Lúc này, chàng nghiêng người về phía sau, tới gần Trần Dung, mỉm cười gọi: “A Dung.”
Trần Dung ngẩn ra, vội vàng đáp: “Vâng.”
Giọng nói của Vương Hoằng cực kỳ ôn nhu: “Nếu nàng muốn rời khỏi thành Nam
Dương, vậy nên đi trong hai ngày nay thôi. Hết thảy ta đều đã an bài.”
Trần Dung thật không ngờ, sau khi chàng biết được tin tức này, trước tiên nghĩ đến là để mình bình an rời khỏi thành Nam Dương.
Nàng nhìn chàng, hai gò má ửng hồng, một chút cảm kích cùng yêu say đắm lại tràn dâng nơi đầu mày cuối mắt.