Mị Công Khanh

Chương 119: Chương 119: Bị hạ dược




Chén ngọc thợ khéo tinh mỹ, thân dài, trên phần bụng chén tròn đầy vẽ một con tiên hạc. Miệng tiên hạc chạm đến đúng mép chén.

Rượu trong chén ngọc tỏa sắc ngọc bích, nhẹ nhàng lấp lóa, khẽ gợn sóng nước, vô cùng đẹp mắt.

Trần Dung làm sao đã từng thấy qua vật đẹp đẽ quý giá bất phàm như thế, nàng vươn tay tiếp nhận, khẽ lắc rồi cười nói: “Đúng là rất muốn nếm thử.”

Đưa đến bên miệng, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.

Rượu vừa vào miệng có chút đắng, vị đắng qua đi lại mát lạnh, Trần Dung cười nói: “Uống ngon.” Dứt lời, lại nhấp thêm một ngụm.

Tỳ nữ thấy nàng nhấm nháp ngon miệng liền thi lễ, chậm rãi lui ra.

Chỉ chốc lát, nàng ta đi xuống thang lầu, đi đến bên cạnh Chức tỷ, che miệng cười nói: “Uống rồi.”

Chức tỷ gật đầu, nói: “Vô môi vô phinh (ý nói không có lời hẹn gả) đi theo Thạch Mẫn, cũng không biết đã trở thành cơ thiếp hay chưa. Suy nghĩ một chút đúng là Thất lang nhà chúng ta chịu thiệt mà.” Nàng ta nhẹ nhàng bâng quơ nói tới hai chữ “Thạch Mẫn”, dù là về dòng họ hay là ngữ khí đều lộ ra một loại khinh bỉ phát ra từ trong tâm.

Tỳ nữ trẻ tuổi nghe vậy cũng gật đầu. Vừa rồi, nàng ta bưng lên một chén rượu cực lạc chỉ có ở trong thanh lâu cho một nữ lang trẻ tuổi, cho dù nàng ta hay là Chức tỷ, đều là biểu tình tự cho là đúng. Tựa hồ, chưa được Nhiễm Mẫn đồng ý đã động đến người bên cạnh y vốn là chuyện không đáng để nhắc tới…… Trên thực tế, ở Kiến Khang, chuyện thế này quả thật là không đáng nhắc tới. Sĩ phu luôn lấy việc phóng đãng không kìm chế được là điều thú vị, nếu có bằng hữu chưa tuyên cáo đã động tới cơ thiếp của mình đều sẽ cười cho qua, có sự tiêu sái khoáng đạt, còn có thể tặng một bộ đồ cưới, tặng rượu uống mừng. Hai tỳ nữ ở Lang Gia Vương thị nhiều năm, đối với các nàng mà nói, lang quân các nàng nguyện ý động đến cơ thiếp của người khác, thật sự là một việc phong lưu nể tình.

Đương nhiên, cũng có người không thức thời. Năm đó Thạch Sùng luyến tiếc một Lục Châu, khi người khác đòi chẳng những không thành toàn, còn dùng lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt. Người bị Thạch Sùng cự tuyệt, hiển nhiên giống như bị hắn vả cho một bạt tai thật mạnh. Bởi vậy, hắn bị đối phương ghi hận trong tâm, cuối cùng, tài phú của người giàu có nhất trong Tấn thất bị cướp đoạt, cơ thiếp Lục Châu được sủng ái cũng nhảy lầu tự tử.

(Lục Châu là một tuyệt thế giai nhân, thiếp của Thạch Sùng, có tài về âm luật, nổi tiếng thiên hạ. Thạch Sùng người đời Tây Tấn, tên chữ Quý Luân, hiệu Tề Nô, là Thứ sử Kinh châu, nhà giàu có dinh thự ở lũng Kim Cốc. Quan tướng quốc Tư Mã Luân muốn cướp Lục Châu bèn vu cho Thạch Sùng có ý làm phản, tâu vua bắt tội. Lục Châu biết vì mình mà chồng bị hại nên nhảy lầu tự vẫn).

Hai tỳ nữ nói chuyện với nhau sau một lúc, tỳ nữ trẻ tuổi lui ra, đi về phía lầu các của Trần Dung. Mà tỳ nữ gọi là Chức tỳ thì cầm khay, đi vào chỗ sân viện của Vương Hoằng.

Chỉ chốc lát, nàng ta đi đến ngoài sân. Lắng nghe bên trong truyền đến tạp âm, Chức tỷ hỏi một hộ vệ: “Lang quân có ở đây không?”

Hộ vệ kia đáp: “Đang ở chung với Hoàn Cửu lang.”

Chức tỷ tiến lên từng một bước cúi đầu nâng khay gỗ, nói với vẻ cung kính: “Đây là Ngũ Thạch Tán mang về từ Kiến Khang, không biết khách quý có ở trong phủ không?”

Hộ vệ kia gật đầu, thối lui về phía sau, tay phải duỗi ra: “Tiến vào đi.”

Chức tỷ lên tiếng trả lời đi vào.

Trong phòng trúc, Vương Hoằng mặc quần áo trắng đang cúi đầu đánh đàn, ở bên cạnh chàng là Hoàn Cửu lang tĩnh lặng nhìn phía trước xuất thần.

Chức tỷ đến gần, nàng ta buông khay xuống, thi lễ lui ra phía sau một bước, nhẹ giọng nói: “Lang quân, Cửu lang, đối đầu với kẻ địch mạnh là lúc sinh tử đảo mắt sao không uống một chút “Thần tiên ẩm” này?”

Lời này của nàng ta thốt ra, Hoàn Cửu lang quay đầu lại.

Hắn liếc nhìn Chức tỷ một cái, rồi nhìn về phía chén ngọc nói: “Nói không sai.” Dứt lời, hắn cầm lên một phần.

Vương Hoằng vẫn còn đang gảy cầm.

Chức tỷ chậm rãi lui ra phía sau đi tới trong sân, ánh mắt khẽ liếc về phía trong phòng nghỉ của mình một cái.

Chỉ chốc lát, bên trong có tiếng động vang lên.

Lúc này, Chức tỷ thì thào hỏi: “Lang quân đã uống chưa?” Giọng thấp mà bình thản đáp lại: “Rượu ngon.”

Hai tỳ nữ khác đi vào. Các nàng đi vào không lâu, tiếng quần áo sột soạt truyền đến.

Trong âm thanh này còn có tiếng bước chân của một người đi ra cửa.

Chính là Vương Hoằng đi ra. Chàng vừa đi, vừa quay đầu đóng cửa phòng lại. Lúc này khuôn mặt tuấn tú của chàng ửng đỏ. Chức tỷ vội vàng đến gần một bước, giúp chàng nới rộng vạt áo.

Vương Hoằng xiêm y không chỉnh tề, tóc rối tung đi nhanh về phía trước.

Chức tỷ tiến lên, ở phía sau chàng khom người nói: “Lang quân cần tắm rửa không?”

Bởi vì sau khi uống Ngũ Thạch Tán, thân thể sẽ nóng lên, nếu lúc này được tắm nước mát sẽ rất thoải mái.

Vương Hoằng gật đầu, nói: “Cũng được.” Giọng của chàng lộ ra khàn khàn, ánh mắt sáng ngời.

Dưới sự hầu hạ của Chức tỷ, Vương Hoằng tắm bằng nước mát. Chàng chậm rãi đi đến bậc thang, vươn tay vịn lan can bằng trúc, nhìn lên bầu trời xuất thần.

Lúc này, sắc trời đã tối muộn, trên bầu trời chỉ có một vòng minh nguyệt trên cao.

Chức tỷ tiến lên: “Lang quân, có muốn đi nghỉ một chút không?”

Vương Hoằng gật đầu, chậm rãi đi xuống bậc thang.

Lúc này đây, Chức tỷ đi ở phía trước.

Dạo qua một vòng bên ngoài, Chức tỷ mang Vương Hoằng đi vào lầu trúc, nàng ta thi lễ với chàng, che miệng cười nói: “Lang quân, minh nguyệt như nước, lên lầu hóng gió là tốt nhất.” Sau khi uống Ngũ Thạch Tán, Vương Hoằng có chút lười nhác, huống chi lời này của Chức tỷ khá hợp lý, lên lầu các ngắm phong cảnh, toàn bộ sân viện thu vào đáy mắt, trăng sáng chiếu rọi, phong cảnh tất nhiên là vô cùng tuyệt đẹp. Chức tỷ đối với lang quân nhà mình thật sự yêu thích, bởi vậy mỗi tiếng nói hành vi của nàng ta rất hợp với tâm ý của Vương Hoằng.

Vương Hoằng gật đầu, cất bước đi lên lầu.

Chỉ chốc lát, ‘kẹt’ một tiếng, chàng đẩy ra cửa trúc.

Khi trúc cửa vừa mở ra, gió đêm ập vào, gần như là đột nhiên, Vương Hoằng ngây ngẩn cả người.

Chàng không chớp mắt, chỉ thấy trong phòng sa mạn loạn vũ. Trong khung cảnh thanh lịch, một mỹ nhân hiển nhiên vừa mới tắm rửa xong, nàng đi chân trần đứng ở bên thùng gỗ, đang nghịch nước, có bọt nước còn theo thái dương của nàng chảy vào sâu bên trong gáy ngọc.

Nghe thấy tiếng cửa trúc mở ra, mỹ nhân ngẩn ngơ, nàng nghiêng đầu, kinh ngạc nhìn về phía Vương Hoằng. Chính là lúc này, hai tròng mắt của nàng mê ly, bởi vậy ánh mắt nhìn về phía Vương Hoằng tràn ngập mị ý. Mỹ nhân này, trên người chỉ mặc quần áo rộng mỏng manh, hồng văn y bào. Nàng đứng đó cười, ngọc đái thả lỏng, vạt áo khẽ hé mở, trên khuôn mặt thanh diễm tuyệt luân đỏ ửng, môi anh đào khẽ chu.

Vương Hoằng liếc nhìn nàng một cái, ánh mắt không chịu khống chế chuyển về phía cần cổ trắng nõn như bạch ngọc. Dưới ánh nến nơi góc tường, theo ánh trăng ngoài cửa đang chiếu rọi vào trong phòng, một chuỗi bọt nước chậm rãi chảy vào dưới cổ, lướt qua hai bên xương quai xanh, rơi vào khe rãnh thật sâu kia.

Ngơ ngác nhìn ngắm, Vương Hoằng nuốt nước miếng một cái.

Mỹ nhân này, đúng là Trần Dung.

Nàng thật sự không ngờ lúc này lại nhìn thấy Vương Hoằng, chỉ biết ngây dại. Đầu óc nàng vẫn đang hỗn độn, không hề chú ý tới cảnh xuân của mình đã lộ ra ngoài. Tỳ nữ trẻ tuổi đang đứng ở trong góc, nàng ta thấy tình cảnh như thế thì cười cười, lén lút men theo góc tường đi ra. Trên thực tế, cho dù nàng ta nghênh ngang đi ra ngoài, hai người một người đứng ở trong phòng một người đứng ở cửa cũng sẽ không chú ý tới sự tồn tại của nàng ta.

Tỳ nữ kia lướt qua người Vương Hoằng, ra khỏi lầu các.

Nàng ta đứng ở thang lầu, quay đầu nhìn Vương Hoằng si ngốc, ngây ra như phỗng, không khỏi mím môi cười, thầm nghĩ: Xưa nay còn không cảm thấy gì, hiện tại xem ra tiểu cô này xác thực xác thực là một vưu vật. Chỉ tắm rửa, đổi y bào màu sắc thích hợp với màu da nàng, cả người đã rực rỡ biến đổi, biến thành một hồ ly tinh. Bộ dạng kia rất tao mị, chỉ sợ đệ nhất mỹ nhân Dung Phi ở Kiến Khang đứng ở một bên cũng không bằng. Nữ nhân như thế, trách không được nam nhân đều thích.

Lúc này, Vương Hoằng cất bước đi vào trong, nhìn thấy chàng đi vào, tỳ nữ kia khẽ tiến lên, đóng cửa phòng lại.

Trần Dung nhìn thấy Vương Hoằng đi vào, không biết vì sao, nàng bị ánh mắt chàng khiến cho ngượng ngùng, khuôn mặt ửng hồng nhỏ nhắn khẽ lui về phía sau, đôi mắt nàng đầy mị nhãn liếc chàng một cái, thì thào oán giận: “Thất lang, sao chàng lại vào đây?”

Rõ ràng ngữ khí là oán giận, nghe qua lại có vài phần hờn dỗi, rõ ràng chỉ thì thào tự hỏi, vừa ra khỏi miệng, lại thấy lộ ra khàn khàn, giống như nỉ non.

Trần Dung bị chính giọng nói của mình làm cho hoảng sợ.

Nhưng mà, cũng chỉ có hoảng sợ trong đầu óc hỗn độn của nàng. Căn bản không thể giữ vững tỉnh táo, nóng nực đến từ trong cơ thể làm cho nàng khi thấy Vương Hoằng đi vào mang theo một tia mừng thầm cùng khát vọng không biết tên.

Nghe thấy giọng nói của Trần Dung, đôi mắt cao xa của Vương Hoằng tức thì trở nên sâu thẳm. Bất tri bất giác, khuôn mặt tuấn tú của chàng càng đỏ, đồng thời, hô hấp của chàng cũng có chút hổn hển.

Chàng còn đang ngơ ngác nhìn Trần Dung, từng bước một đi về phía nàng.

Trần Dung lại lui về phía sau một bước.

Thấy lui không xong, nàng nghiêng về phía sau, ưm một tiếng sau đó Trần Dung ủy khuất liếc về phía chàng, sẵng giọng: “Đừng đến đây.”

Giọng nói mềm mại, vừa mới nói xong, nàng cảm thấy môi có chút khô, vì thế vươn cái lưỡi đinh hương liếm liếm.

Khi lưỡi xẹt qua làn môi đày đặn kia, Vương Hoằng bất tri bất giác nuốt một chút nước miếng.

Chàng nhìn nàng, khẽ gọi: “A Dung.”

Giọng nói nghèn nghẹn, có chút khàn khàn, không còn sự trong trẻo nhưng lạnh lùng như ngày thường.

Trần Dung nghiêng đầu, mắt to nheo lại, lúng liếng nhìn chàng, giống như hôn mê mà đáp: “Vâng.”

Chữ “Vâng” này tựa như nửa đêm rên rỉ, dù là nói chuyện nhưng rõ ràng là chất chứa khát vọng.

Hầu kết Vương Hoằng lại chuyển động, chàng lộ ra một tươi cười dường như chua xót khẽ hỏi: “Sao nàng lại ở trong này?”

Trần Dung còn đang nghiêng đầu, ánh mắt mê ly, trên gương mặt diễm mỹ đỏ ửng nhìn chàng trả lời: “Không phải chàng muốn ta trở về sao?”

Giọng nói mĩ đãng như ma khúc câu hồn phách người khác.

Bất tri bất giác, Vương Hoằng nắm tay thành quyền. Chàng rũ hai mắt.

Chàng vừa cúi đầu, tóc khẽ rủ xuống, dưới ánh nến, mắt trái của chàng bị che giấu trong bóng đêm.

Đúng lúc này, Trần Dung đột nhiên gọi: “Thất lang.” Giọng hơi lớn, nhưng âm cuối mang theo tình ý vô hạn.

Vương Hoằng vẫn cúi đầu, hầu kết lại chuyển động lên xuống. Chàng không ngẩng đầu, chỉ gian nan hỏi: “Chuyện gì?”

Trần Dung thở dốc, nói với giọng điệu than thở, mềm mại: “Chàng đừng lại đây, chàng không thể lại đây……”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.