Mị Công Khanh

Chương 61: Chương 61: Chàng đến đây




Tôn Diễn đến đây?

Trần Dung mừng rỡ, nàng kìm lòng không được xoay người lại, hai mắt phát sáng nhìn về phía cửa điện.

Nam Dương vương nhíu mày, hỏi: “Cậu ta tới làm gì?”

Một phụ tá tiến đến bên tai lão ta nhẹ nhàng mà nói thầm một câu.

Nam Dương vương gật đầu, lão ta phất phất tay, ra lệnh: “Nói với Tôn tướng quân, bổn vương không rảnh, có việc gì thì ngày mai nói sau.”

Nói tới đây, lão ta cao giọng thêm vài phần, quát lạnh: “Tối hôm nay, ai tới bổn vương cũng không muốn tiếp.”

Bên ngoài kia hộ vệ cao giọng đáp: “Vâng.” Lời vừa dứt, tiếng bước chân đã đi xa.

Trần Dung ngơ ngác nhìn cửa điện, mím môi, quay đầu nhìn về phía Nam Dương vương.

Hứa phụ tá thu biểu tình của nàng vào đáy mắt, cười hì hì nói với nàng: “Tiểu mỹ nhân cần gì để lộ vẻ mặt như thế? Năm tháng chỉ ngắn ngủi, nên hành lạc đúng lúc!” Hai mắt của hắn dính chặt trên ngực và giữa hai chân nàng.

Trần Dung buông rủ hai mắt, cũng không chờ Nam Dương vương lại thúc giục, nàng đi nhanh tới chỗ nhạc kỹ.

Nam Dương vương ngạc nhiên hỏi: “Tiểu mỹ nhân, nàng muốn làm gì chứ?”

Tất nhiên Trần Dung không đáp.

Nàng đi đến trước mặt chúng kỹ, đột nhiên, bên ngoài có tiếng ồn ào vang lên.

Một giọng nói dồn dập truyền đến từ bên ngoài: “Vương gia, Tôn tiểu tướng quân cố ý muốn xông vào, đã mang binh lính ập đến đây!”

“Cái gì?”

Nam Dương vương giận dữ, mặt lão trầm xuống, quát to: “Tôn Diễn này thật to gan! Cậu ta coi bổn vương là gì chứ? Coi phủ đệ của bổn vương trở thành chỗ nào?”

Một người ở bên bất an nói: “Hay là, Tôn tiểu tướng quân tiến đến là muốn ám sát?”

Lời này nói ra rất ngu dốt, cho dù là Trần Dung cũng biết đạo lý làm thích khách, quan trọng ở việc xuất kỳ bất ý, nào có kiểu đường đột xông vào thế này? Hơn nữa, Nam Dương vương thật đúng là không có giá trị kia!

Đáng tiếc, Nam Dương vương cũng không hiểu được đạo lý này, mặt lão ta trắng bệch, vội vàng quát: “Đuổi cậu ta đi, toàn bộ đi ra đuổi cậu ta đi.”

“Vâng!”

Trong tiếng nghiêm nghị trả lời, một loạt tiếng bước chân chỉnh tề rời khỏi sân.

Lúc này, mặt Trần Dung đã trắng bệch như tuyết. Nàng cắn môi, tuyệt vọng thầm nghĩ: Xem ra, không còn cách nào nữa rồi.

Trải qua mấy lần như thế, sắc mặt Nam Dương vương không tốt, lão ta thở hổn hển, quay đầu nhìn Trần Dung, không khỏi phẫn nộ quát: “Phụ nhân này, bảo nàng lại đây, nàng đi đến chỗ đó làm cái gì? Nếu còn như thế, đừng trách bổn vương không thương hương tiếc ngọc!”

Trong tiếng hét phẫn nộ, chỉ trong nháy mắt, ở bốn góc đại điện có vài hộ vệ tay cầm trường thương đứng ra, bọn họ lạnh lùng nhìn chằm chằm Trần Dung, trong đó một người nhấc mũi thương lên, ánh sáng lạnh lẽo chỉ thẳng về phía Trần Dung.

Sắc mặt Trần Dung càng trắng.

Bốn phía ồn ào cười đùa, giờ phút này cũng đều yên tĩnh.

Ngay cả thủ hạ bên cạnh Nam Dương vương cũng cúi đầu, không thốt ra một tiếng.

Nam Dương vương nghiêm mặt, thở hổn hển, lão ta vươn tay vỗ thật mạnh lên tháp, giận dữ hét: “Thế đạo này thật sự là ngày càng lụn bại, mẹ nó, ngay cả tiểu tử Tôn Diễn miệng còn hôi sữa kia cũng dám xông vào cửa phủ ta sao? Người đâu, người đâu!”

“Dạ!”

Nam Dương vương đứng lên, chỉ ra bên ngoài, quát: “Đem tên Tôn Diễn cùng……” Một câu cũng chưa nói xong, giọng của lão ta đã yếu dần.

Ngón tay run run, Nam Dương vương lại chỉ vào phía trong điện, lão mở to một đôi mắt đục ngầu phù thũng, hung tợn trừng mắt nhìn mọi người.

Ánh mắt của lão ta lướt đến đâu, mỗi người đều cúi đầu xuống, có mỹ nhân còn run rẩy cả người.

Ánh mắt Nam Dương vương nhìn về phía Trần Dung.

Lão ta nhìn chằm chằm Trần Dung đứng trước đám nhạc kỹ, dần dần, trong cặp mắt đục ngầu kia bộc lộ vẻ thô bạo khó có thể miêu tả thành lời. Lão ta thở hổn hển một hơi, rống giọng: “Chỉ là một thứ nữ nho nhỏ, bổn vương nhìn trúng ngươi, đó là phúc khí của ngươi! Ngươi dám nghịch ý của bổn phương, phi! Nếu như thế, bổn vương cần gì giữ ngươi lại?”

Lão ta vung tay lên, ngăn lại Hứa phụ tá lộ vẻ kinh hoàng đang há mồm muốn nói, lão ta hét to: “Con bà nó, các ngươi luôn lẻo mép, suốt ngày ở trước mặt bổn vương nói cần phải khắc chế, phải khiến lòng người đang bận tâm trở nên thanh thản. Phi, khiến bổn vương ngay cả vui đùa với nữ nhân cũng không còn thấy thoải mái nữa.”

Nói tới đây, tay phải lão ta giơ lên chỉ vào Trần Dung run rẩy không thôi: “Người đâu, lôi tiện tỳ này xuống giết……”

Vừa mới nói tới đây, bên ngoài lại có tiếng bước chân dồn dập truyền đến.

Đồng thời, một giọng nói vang dội kêu lên: “Bẩm vương gia, Lang Gia Vương Thất cầu kiến.”

“Lang Gia Vương Thất?”

Nam Dương vương chậm rãi quay đầu hỏi.

“Vâng.”

Lúc này, tay Nam Dương vương còn giơ giữa không trung, lão ta chậm rãi buông xuống, nhíu mày hỏi: “Hắn tới làm gì?”

Người nọ trả lời: “Thuộc hạ không biết.”

Nam Dương vương lui ra phía sau một bước, ngồi xuống tháp, lão ta vươn tay, cầm chén rượu lên, chậm rãi nhấp một ngụm.

Sau khi làm động tác này, sắc mặt nổi giận vặn vẹo kia của lão ta rõ ràng dịu đi nhiều, Nam Dương vương đặt chén xuống, giọng nói đã trở nên ôn hòa: “Vương Thất cũng là người cao diệu, nếu hắn đã đến đây, vậy thì gặp đi.”

“Vâng.”

Từ lúc người nọ lĩnh mệnh rời đi, trong điện vang lên tiếng hít thở đầy áp lực.

Trong lúc mọi người thở dài nhẹ nhõm, đồng thời, hai chân Trần Dung mềm nhũn, suýt nữa ngã ngồi xuống đất. Đến lúc này, nàng mới phát hiện mồ hôi lạnh trên trán đã chảy vào trong mắt, khiến hai mắt đau xót vô cùng!

Nàng cúi đầu, dần dần buông lỏng bàn tay phải. Ngay lập tức, vài giọt máu đỏ tươi theo ống tay áo của nàng bắn tung tóe xuống sàn…… Bởi vì quá mức khẩn trương, trâm cài kia đã đâm sâu vào trong lòng bàn tay nàng!

Bên ngoài có tiếng bước chân truyền đến.

Gần như là đột nhiên, Trần Dung phát hiện, lực chú ý của mọi người đều chuyển hướng về phía cửa đại điện, tâm tình Nam Dương vương đã trở nên tốt hơn lại liên tiếp hô to: “Nhanh mở cửa, nhanh mở cửa.”

Thấy không ai chú ý tới mình, Trần Dung lặng lẽ lui về phía sau vài bước, trong lúc lơ đãng, nàng đã đứng lẫn trong đám mỹ nhân. Lúc này nàng không chú ý tới, Hứa phụ tá nhìn thấy nàng làm như vậy thì khẽ gật đầu.

Cửa điện ‘kẹt’ một tiếng mở ra, tức thì, ánh sáng đầy trời chiếu rọi vào mắt người.

Phía cuối ánh sáng, là một bóng dáng áo trắng, phiêu nhiên tự tại.

Dù là cách xa như vậy, bóng dáng kia cũng mang theo một vẻ thanh thản, tao nhã, khoan dung làm cho tất cả mọi người có thể thả lỏng……

Nam Dương vương đứng dậy, nhanh chóng bước ra nghênh đón, ha ha cười nói: “Thất lang đến đây ư? Rất tốt, rất tốt.” Nói tới đây, lão ta dừng một chút, nhìn ngắm bóng dáng áo trắng như tuyết kia vài lần, nói: “Y, sao Thất lang lại có vẻ vội vàng phong trần mệt mỏi mà tiến đến đây luôn sao?” Trong giọng nói mang theo vài phần kinh ngạc, vài phần giễu cợt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.