Mị Công Khanh

Chương 74: Chương 74: Chúng phó




Xe ngựa vừa ra khỏi Hoàn phủ, Trần Dung liền nói với Thượng tẩu: “Đi cửa thành phía nam.”

Thượng tẩu biết nàng muốn đi tìm Tôn tiểu tướng quân, lập tức đáp: “Vâng.” Rồi điều khiển xe ngựa chạy về hướng đó.

Xe ngựa xuyên qua lòng người hoảng sợ, tiếng nghị luận vang vang, rất nhanh đã chạy tới cửa thành phía nam.

Nhìn mấy binh lính canh giữ ở cửa thành kia, Thượng tẩu nói: “Nữ lang, trước để lão nô hỏi một chút tình huống đã.”

Trần Dung đáp nhẹ một tiếng.

Chỉ chốc lát, Thượng tẩu vội vàng chạy về, lão nói với vẻ mặt lo lắng, bất an: “Nữ lang, lão nô nghe nói đội ngũ của Tôn tiểu tướng quân đã xuất phát, không còn ở bên ngoài cửa thành nữa rồi.”

Sau một lúc lâu, Trần Dung trong xe ngựa mới đáp: “Đã biết, trở về đi.”

“Vâng.”

Thượng tẩu lên xe ngựa, lão vừa thét to, vừa nói: “Nữ lang đừng vội lo lắng, không phải hiện tại Vương Thất lang đã nhìn trúng người rồi sao? Không có ai dám động vào người nữa đâu.”

Trần Dung đáp nhẹ một tiếng, khẽ nói: “Ta chỉ là muốn mọi việc càng ổn thỏa hơn một chút mà thôi.”

Thượng tẩu nghe vậy, thở dài một tiếng. Trước kia ở Bình thành lão còn không cảm thấy, khi đến Nam Dương rồi, lão mới phát hiện nữ lang nhà mình không có lang quân ở đây thì chỉ là một nữ lưu yếu ớt, thật sự sống không vui vẻ.

Xe ngựa trở về Trần phủ.

Tuy rằng trong Trần phủ cũng tranh cãi ầm ĩ nhưng so với bên ngoài im lặng hơn nhiều. Xe ngựa của nàng trở về, tất cả mọi người đều không để ý đến nàng.

Lúc xe ngựa của nàng chạy qua sân viện của Trần Vi, nơi đó im ắng, không nghe thấy tiếng cười đùa không ngớt cửa nữ tử như bình thường.

Trần Dung nhíu mày, tùy ý để xe ngựa chạy thẳng về sân.

Trong sân vẫn như bình thường, giống nhau phong ba hay thị phi bên ngoài đều không liên quan đến nó.

Một ngày đảo mắt trôi qua.

Ngày hôm sau, Trần Dung gọi Thượng tẩu đi ra ngoài tìm hiểu, nghe nói các đại gia tộc di chuyển về phía nam đều phải tham gia yến hội cử hành trong phủ Nam Dương vương, Trần phủ cũng phái người tham gia, nhưng mà không có gì khác thường.

Đảo mắt, ngày thứ ba lại trôi qua.

Vừa qua khỏi giữa trưa, Thượng tẩu phụ trách tìm hiểu tin tức vội vã chạy tới, sắc mặt có chút không tốt, nhìn thấy Trần Dung, người còn chưa đứng vững đã gấp gáp nói: “Nữ lang, nghe được tin tức rồi, thiết kỵ của người Tiên Ti đã tới vây thành Mạc Dương. Hôm kia, Tôn tiểu tướng quân, còn có đám người Vương Thất lang đã tiến đến thành Mạc Dương rồi.”

Thành Mạc Dương ở phía tây bắc của Nam Dương, là con đường giao tế chủ yếu giữa Nam Dương và Lạc Dương, tuy chỉ là một tòa thành trì cỡ trung bình những cũng là vùng giao tranh của binh gia.

Mặt Thượng tẩu trắng bệch, dừng một chút, tiếp tục nói: “Nghe nói Tôn tiểu tướng quân cùng Vương Thất lang vừa mới chạy tới thành Mạc Dương, thành Đường Dương đã bị bốn vạn thiết kỵ của người Tiên Ti vây khốn.” Giọng của lão trở nên run rẩy: “Bốn vạn thiết kỵ Tiên Ti, trừ phi Nhiễm tướng quân dẫn thân binh tự tới, nếu không không ai có thể địch lại. Nhưng lão nô lại nghe người ta nói, phương bắc báo nguy, Nhiễm tướng quân từ hôm kia đã rời đi từ nửa đêm rồi.”

Thượng tẩu tiếp nhận nước trà Trần Dung đưa qua, sau khi uống cạn, thở một hơi rồi lại tiếp lời: “Đoàn người đều nói, thành Mạc Dương bị phá, Tôn tiểu tướng quân cùng Vương Thất lang sẽ chết ở trong thành, đó là chuyện không thể tránh khỏi. Bọn họ còn nói, chỉ chờ thành Mạc Dương vừa bị phá, kế tiếp sẽ đến phiên thành Nam Dương chúng ta. Nay trong thành lòng người đều rất hoảng sợ.”

Thượng tẩu nói tới đây, nhìn thấy đôi mày thanh tú của Trần Dung nhíu lại, suy nghĩ xuất thần, lão không khỏi kêu lên: “Nữ lang, nữ lang?”

Gọi những năm sáu lần, Trần Dung mới hồi phục tinh thần.

Nàng nhìn Thượng tẩu, thấp giọng nói: “Vương Thất lang cùng Tôn tiểu tướng quân đều đến thành Mạc Dương ư?”

“Vâng.”

Lúc này, tiếng bước chân truyền đến.

Người còn chưa tiến vào, tiếng kêu của Trần Vi đã rơi vào tai: “A Dung, A Dung.”

Nàng ta vội vã vọt vào, không thèm quan tâm Thượng tẩu và chúng phó dịch thi lễ, lớn tiếng nói với Trần Dung: “A Dung, nghe nói Vương Thất lang đến thành Mạc Dương, sinh tử chưa rõ.”

Nàng ta nói tới đây, thấy trên mặt Trần Dung không có thần sắc kinh dị thì không khỏi ngạc nhiên: “Muội cũng biết rồi sao?”

Trần Dung gật đầu.

Trần Vi đi đến trước mặt nàng, nắm hai tay của nàng, thở dài: “Không cần lo lắng, phụ thân ta nói Vương Thất lang vừa thấy chính là quý nhân, chàng sẽ không có nguy hiểm gì đâu.”

Trần Dung cúi đầu, nói: “Đa tạ.” Dứt lời, nàng rút hai tay ra.

Trần Vi phất tay với một hạ nhân, nói: “Mau đưa tháp đặt trong sân, thật là, Bình ẩu không có ở đây, một đám người các ngươi không có chút cấp bậc lễ nghĩa.”

Ngay lúc nàng ta tùy tiện phân phó, Trần Dung thi lễ với nàng ta, khẽ nói: “Thứ lỗi, ta cáo lui một lúc.” Nàng cũng không chờ Trần Vi đáp lời, xoay người đi về phía hậu viện.

Trần Vi giật mình, nhìn bóng dáng của nàng, thở dài một tiếng, cũng xoay người bước đi.

Trần Dung đi dạo trong hậu viện chừng hai canh giờ, sau đó, Trần Dung ngồi trên xe ngựa, nói với Thượng tẩu: “Đi ra ngoài một chút.”

“Vâng.”

Xe ngựa khởi động, hướng tới phố chính.

Trên ngã tư đường đã trở nên hoang mang rối loạn, rất nhiều sĩ tộc giống như ruồi bọ không đầu đều điều khiển xe ngựa phóng đi, mỗi khi qua một đoạn đường thì đều có thể nghe thấy tiếng khóc lóc vang vọng.

Gần như trong nháy mắt, toàn bộ thành Nam Dương đã rơi vào khủng hoảng.

Trần Dung ngồi ở trong xe ngựa, nàng vén rèm xe lên, đôi mày thanh tú nhíu lại, kinh ngạc xuất thần.

Trong hoảng hốt, không biết qua bao lâu, giọng nói quen thuộc của một nam tử từ bên cạnh truyền đến: “A Dung?”

Trần Dung quay đầu lại.

Nàng đối diện với một đôi mắt đen láy. Chủ nhân của đôi mắt này chính là Trần Tam lang. Hắn đánh giá Trần Dung từ cao xuống thấp, trong ánh mắt có một chút lửa nóng khác hẳn lần trước.

Ngay tại trong xe ngựa, Trần Dung thi lễ với hắn ta: “Tam ca.”

Thời điểm nàng hành lễ, ánh mắt của Trần Tam lang liếc đến cái eo nhỏ cùng cặp mông tròn trịa của nàng.

Hắn phất phất tay, xa phu bắt đầu điều khiển xe ngựa tới gần Trần Dung.

Trần Tam lang ló đầu ra, hắn nhìn Trần Dung thở dài: “A Dung, nghe nói Vương Thất lang đã chết ở thành Mạc Dương.” Giọng nói có vẻ vô cùng chắc chắn.

Mặt Trần Dung trắng bệch, cố gắng cười nói: “Hẳn là chưa đâu, không phải người Hồ mới vây thành Mạc Dương thôi sao?”

“Phải không?” Trần Tam lang cười gượng hai tiếng.

Hắn nhìn Trần Dung, lên giọng cảm khái: “Mộ Dung Khác của Tiên Ti người Hồ chính là một tướng quân bách chiến bách thắng. Ai, nếu là gã vây thành Mạc Dương, thành Mạc Dương đúng là dữ nhiều lành ít.”

Nói tới đây, hắn cúi đầu, ôn nhu thở dài: “May mắn A Dung là người có phúc khí, còn chưa được hứa hẹn gả làm thiếp cho Vương Thất lang.” Dừng một chút, hắn lại lắc đầu, cảm khái liên tục: “Đáng tiếc, danh tiết của A Dung đã bị hủy trong tay hắn. Bằng không, vi huynh giúp đỡ một chút, A Dung vẫn có thể gả cho một trượng phu nào đó. Hiện tại thì…… Ai.”

Hắn càng vươn người tới gần, ánh mắt nhìn về phía bộ ngực cao ngất của Trần Dung, nói: “A Dung, có cần vi huynh giúp đỡ muội không?”

Trần Dung lui về phía sau, khẽ nói: “Chàng còn chưa rõ sống chết, sao ta đã đàm hôn luận gả?”

Trần Tam lang nghe vậy, lại thở dài liên tiếp.

Lúc này, Trần Dung thi lễ với hắn, rồi nói: “Tam ca, A Dung cáo lui.”

“Chậm đã, chậm đã.”

Trần Tam lang vội vàng gọi nàng lại, hắn bảo xe ngựa tới gần Trần Dung hơn một chút, vươn đầu tới gần nàng, hạ giọng nói: “A Dung, có một chuyện, muội đã nghe qua chưa?”

Trần Dung ngoái đầu nhìn lại về phía hắn, lúc này, sóng mắt lưu chuyển, mị ý trời sinh, khiến cho Trần Tam lang mất hồn.

“Tam ca, chuyện gì vậy? Tam ca, Tam ca?”

Trần Dung gọi vài tiếng Trần Tam lang mới phản ứng lại, hắn lấy lại bình tĩnh, liếc mắt nhìn bốn phía một cái, lại dựa sát vào Trần Dung, hạ giọng nói: “Nghe nói sau khi biết Vương Thất lang khó thoát khỏi cái chết, có người nhắc về A Dung với Nam Dương vương.”

Hắn nhìn Trần Dung chằm chằm, nói ra từng từ một: “A Dung cũng biết, Tam ca giao du rộng, ở trước mặt Nam Dương vương nói chuyện cũng có chút phân lượng.” Hắn cười với vẻ thần bí, quay đầu nói với xa phu: “Đi thôi.”

“Vâng.”

Đến khi xe ngựa đi xa, Trần Tam lang mới quay đầu nhìn về phía Trần Dung, chỉ thấy nàng cúi đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, hắn vừa lòng nhếch miệng cười.

Trần Tam lang đi rồi, Thượng tẩu quay đầu, lo lắng gọi: “Nữ lang?”

Trần Dung ngẩng đầu lên.

Nàng lắc đầu, nói với Thượng tẩu: “Đi bước nào hay bước nấy đi.”

Vẻ mặt Thượng tẩu đau khổ, cũng ủ rũ lắc đầu.

Đúng lúc này, ngữ khí của Trần Dung đột nhiên trở nên trong trẻo: “Tẩu, đến Vương phủ.”

Thượng tẩu vụt quay đầu nhìn về phía Trần Dung, ngạc nhiên nói: “Đến Vương phủ sao?” Đảo mắt lão lại nghĩ đến cái gì đó, vội vàng kêu lên: “Nữ lang, người vẫn còn chưa gả đi, nếu đến Vương phủ rồi, mọi người sẽ đàm tiếu, lời sẽ càng khó nghe mất thôi.”

Trần Dung kiên quyết nói: “Đi thôi, hết thảy ta đều có chủ trương.”

Thượng tẩu thấy nàng đã quyết ý, đành điều khiển xe ngựa chạy về phía Vương phủ.

Xe ngựa khởi động, lão vẫn chưa từ bỏ ý định, còn nói thêm: “Nữ lang, người vẫn chưa được gả đi đâu, tuy Tam lang nói Nam Dương vương chưa từ bỏ ý định, nhưng tin tức kia chắc gì đã là thật. Người cứ chạy đến Vương phủ, có câu đàng hoàng làm thê, bôn ba làm thiếp, từ xưa đến nay, nữ lang bỏ trốn luôn bị người ta coi thường, về sau sao người còn có thể sống tiếp đây?”

Trong giọng của Thượng tẩu mang theo nức nở.

Sau một lúc lâu, trong xe ngựa vẫn truyền đến giọng nói kiên quyết của Trần Dung: “Không cần phải nói nữa, đến Vương phủ đi.”

Thượng tẩu đến tận đây đã hết hy vọng, lão thở dài thở ngắn, điều khiển xe ngựa chậm rãi chạy về phía trước.

Chỉ chốc lát, xe ngựa của Trần Dung đã chạy đến cửa hông của Vương phủ.

Trần Dung do dự trừng mắt nhìn Thượng tẩu một cái, lão mới mang vẻ mặt đau khổ nhảy xuống xe ngựa, đi về phía người gác cổng.

Người gác cổng là một hán tử gầy gò tầm 27, 28 tuổi, hắn liếc nhìn xe ngựa của Trần Dung vài lần, quát với Thượng tẩu: “Lang chủ có lệnh, đây là lúc khẩn cấp, phàm là có người cầu kiến, nếu có thiếp mời thì vào thẳng từ cửa chính.” Dứt lời, hắn không kiên nhẫn liên tục vẫy tay về phía Thượng tẩu.

Lúc này, Trần Dung ló đầu ra, nàng lấy ra ngọc bội Vương Hoằng đưa cho nàng, nói: “Là Thất lang cho phép ta đến.”

Người gác cổng ngẩn ngơ, hắn chạy chậm lại đây, nhìn qua miếng ngọc bội kia vài lần, đột nhiên kêu lên: “Người là Trần thị A Dung?”

Trần Dung đáp: “Vâng.”

Người gác cổng nhìn nàng từ trên xuống dưới, nói thầm: “Đúng là diễm lệ tao mị, không trách được.” Nói tới đây, hắn nhíu mày nói: “Nữ lang không biết sao, Thất lang không có ở trong phủ.”

Trần Dung rũ mắt, nói: “Ta muốn gặp chúng phó Thất lang mang đến.”

Người gác cổng kia gật đầu, liên tục vẫy tay: “Vào đi thôi, vào đi thôi, Thất lang xưa nay ở tại nam viện.”

Cửa hông mở ra, xe ngựa chạy vào bên trong.

Trần Dung không để ý tới người gác cổng còn đang đánh giá, ánh mắt vừa khinh thị vừa tò mò, nàng cứ ngẩng cao đầu, đánh giá bố trí của Vương phủ.

Mà khối ngọc bội kia đã được nàng cất kỹ trong tay áo.

Sau khi xe ngựa chạy được mấy chục bước, Trần Dung bỏ mũ sa xuống, chỉnh trang lại thường phục.

Xe ngựa lập tức hướng tới nam viện.

Chỉ chốc lát, xe ngựa đến, Thượng tẩu đỗ lại chỗ cổng vòm, một hán tử tầm 25, 26 tuổi, bộ dạng cao lớn khỏe mạnh đi ra, hắn đánh giá xe ngựa và xa phu, cất giọng quát: “Người tới là ai?”

Thượng tẩu nhảy xuống, cung kính nói: “Nữ lang nhà ta……”

Không đợi lão nói xong, hán tử kia đã liên tục vẫy tay, không kiên nhẫn kêu lên: “Thời điểm này nữ lang đến làm gì chứ? Thất lang không có ở đây!”

Đúng lúc này, trong xe ngựa truyền đến tiếng thanh mị của Trần Dung: “Thiếp là Trần thị A Dung.” Nàng vén rèm xe lên, thả người nhảy xuống, vừa đi về phía tráng hán, vừa lấy ra ngọc bội: “Đây là ngọc bội Thất lang giao cho thiếp.”

Tráng hán kia liếc nhìn ngọc bội một cái, thi lễ, rồi nói: “Gặp qua nữ lang.”

Hắn lui về phía sau một bước, đón Trần Dung vào sân.

Trần Dung vừa bước vào thì phát hiện cây cối um tùm, núi giả khắp nơi trong đình viện, có tầm mười chiếc xe ngựa đỗ lại, bên cạnh xe ngựa là một trăm võ dịch mặc khôi giáp.

Chúng phó dịch người người thân hình dũng mãnh, khi bọn họ nhìn thấy Trần Dung đi tới thì không khỏi ngẩn ra.

Lúc này, tráng hán đi sau Trần Dung giải thích: “Nữ lang, chúng ta vừa mới chuẩn bị xong, đang định xuất môn.”

Cũng không ngoài dự liệu, Trần Dung gật đầu lại nói: “Ta biết.”

Nàng dừng chân, thi lễ với chúng phó, cúi đầu liễm khâm, cất giọng trong trẻo rõ ràng: “Thiếp lần này tiến đến là muốn cùng chư vị đi tới thành Mạc Dương.”

Lời vừa thốt ra, Thượng tẩu đã vội kêu lên: “Nữ lang?”

Giọng kinh hoảng không hiểu.

Trần Dung không trả lời, vẫn duy trì tư thế làm lễ, mặt mày bình thản mang theo một chút kiên quyết.

Chúng phó hai mặt nhìn nhau, đồng thời nhìn về phía một văn sĩ tầm ba mươi tuổi.

Văn sĩ kia nhìn chằm chằm Trần Dung, hỏi: “Trần thị A Dung sao?”

“Vâng.”

Hắn nhíu mày, nghiêm túc nói: “Nàng có biết thành Mạc Dương đang bị người Hồ vây công, lần này tiến đến, dữ nhiều lành ít không?” Hắn chỉ về phía sau, cười lạnh: “Những người này đều là tử sĩ của Vương gia ta. Lần này tiến đến vốn không mong sống sót! Nữ lang thì sao?”

Trần Dung nói với vẻ bình tĩnh: “A Dung bình sinh có hai bằng hữu, thứ nhất là Tôn tiểu tướng quân, thứ hai là Thất lang, hiện tại, hai người bọn họ đều ở trong thành Mạc Dương.” Dừng một chút, nàng còn nói thêm: “Lần trước, A Dung đã từng nói qua với Thất lang, chàng có ơn cứu mạng A Dung, nếu có cơ hội, nguyện báo đáp chàng.”

Lời của nàng vừa dứt, văn sĩ kia liền trầm giọng hỏi: “Nàng thật sự đã quyết tâm?”

“Đã quyết tâm.”

“Tốt tốt tốt!”

Hai mắt văn sĩ kia phát sáng, hắn ngồi trong xe ngựa hướng tới Trần Dung vái chào thật sâu, nói: “Thật không ngờ, nữ lang lại là một phụ nhân có lễ tiết nghĩa khí! Xin mời!”

Trần Dung gật đầu, đi về phía xe ngựa sau lưng hắn.

Lúc này, Thượng tẩu kêu lên: “Nữ lang, để lão nô đi cùng người.”

Trần Dung quay đầu, nàng đối diện với ánh mắt của Thượng tẩu, nhìn thấy sự kiên trì trong mắt lão, nàng ngẫm nghĩ, gật đầu rồi nói: “Hiện tại tẩu quay về, trang bị mấy thứ và hành lý lên xe, sau đó sẽ hội hợp với chúng ta ở cửa thành phía bắc.”

Thượng tẩu đáp với vẻ sầu khổ: “Vâng.”

Trần Dung nhìn Thượng tẩu điều khiển xe rời đi, xoay người đi về phía một chiếc xe ngựa không người.

Văn sĩ kia nhìn nàng chăm chú, thấy thế hỏi: “Sao A Dung lại vội vàng như thế?”

Trần Dung đáp: “A Dung ở trong phủ đoán rằng chúng quân sẽ có hành động này, chỉ sợ tới sẽ muộn nên không kịp mang theo hành lý.”

Văn sĩ kia kinh hãi, nói: “Điều này mà cũng bị nữ lang đoán trúng ư? Quả nhiên như lời của Thất lang nói, nữ lang cực kỳ bất phàm. Mời, xin mời.”

Trong tiếng mời liên thanh của hắn, Trần Dung thi lễ, ngồi lên xe ngựa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.