Mị Công Khanh

Chương 169: Chương 169: Có dám hay không?




Đảo mắt, ban ngày trôi qua.

Trần Dung vừa ngủ qua giờ ngọ, bên ngoài vang lên tiếng bước chân, chỉ nghe giọng của Ứng Cô truyền đến: “Tiên cô, bệ hạ bảo người vào cung.”

Hoàng đế?

Trần Dung lên tiếng, sứ giả đã ở bên ngoài chờ, nàng dùng tốc độ cực nhanh tắm rửa thay quần áo, rồi ngồi trên xe ngựa, đi theo sứ giả hướng tới hoàng cung.

Chỉ chốc lát, xe ngựa đã vào cửa cung, nó chạy thẳng đến chỗ hoa viên của hoàng đế.

Xe ngựa ngừng lại, giọng nói thái giám truyền đến: “Đại nhân, bệ hạ ở bên trong, người đi qua gặp đi.” Nàng hiện tại cũng là Quang Lộc đại phu do bệ hạ thân phong, bởi vậy thái giám nói thầm trong lòng, hai chữ đại nhân này, vẫn nên kêu gọi cho có thứ tự.

Trần Dung lên tiếng, bước xuống xe ngựa, hướng về hoa viên.

Hiện tại vừa đầu hạ, trong hoa viên cây cối xanh rì, đủ loại hoa tươi Trần Dung không biết tên thi nhau đua nở, liễu rủ khắp nơi.

Hoa viên này vẫn giống như lần trước Trần Dung đến, im lặng ít người, Trần Dung đi được mấy chục bước, tới chỗ lần trước hoàng đế nghịch kiến, thấy không có một bóng người thì lại đi tới bên hồ.

Quả nhiên, bên cạnh liễu, một bóng dáng mặc áo bào đen xuất hiện ở trước mắt Trần Dung.

Xung quanh bóng dáng ấy cách chừng trăm bước mới có thái giám cung nữ đứng hầu. Giờ phút này, hắn đưa lưng về phía Trần Dung, đang cúi đầu, vẫn không nhúc nhích nhìn hồ nước mà ngẩn người. Trần Dung tập trung ngắm nhìn, không khỏi nghĩ ngợi: Nhìn bóng dáng, bệ hạ cũng là dài thân ngọc lập (cao ráo tuấn tú).

Trên thực tế, bệ hạ không chỉ là dáng người cao to, diện mạo cũng thanh tú lịch sự tao nhã, ánh mắt cũng linh động, tựa như một đệ tử thế gia.

Trần Dung đặt mạnh bước chân, đi đến phía sau cách hắn mười bước, thi lễ cất giọng gọi: “Thần gặp qua bệ hạ.”

Hoàng đế không quay đầu, chỉ nói: “Lại đây.” Giọng nói hơi rầu rĩ, hiển nhiên trong lòng không vui.

Trần Dung vừa nghe, cảm thấy tim đập thót, lần đầu tiên gặp mặt, bệ hạ thấy một phụ nhân béo mập không vừa mắt đã lôi đi chém đầu, thực hiển nhiên, hoàng đế trẻ tuổi trước mắt này đối với mình tuy cực kỳ thân mật nhưng lại là người hỉ nộ bất thường.

Nghĩ đến đây, nàng âm thầm bình tĩnh, cất bước đi đến bên cạnh hắn.

Cũng giống như hoàng đế, liếc nhìn mặt hồ gợn sóng chiết xạ ánh nắng một cái, Trần Dung lại quay đầu nhìn về phía hoàng đế.

Hoàng đế chỉ mím môi, mím thật chặt, nếp hai bên khóe miếng kéo vừa dài lại sâu, lệ khí hoàn toàn biểu lộ ra bên ngoài.

Trần Dung âm thầm kêu khổ, nàng thu hồi ánh mắt, tâm tư trăm chuyển.

Đúng lúc này, giọng nói của hoàng đế truyền đến: “Vì sao nàng không nói lời nào?”

Trần Dung cúi mắt, nhẹ nhàng đáp: “Thần nghĩ đến một người thú vị hôm qua vừa nhìn thấy.”

Giọng nói của hoàng đế vẫn rầu rĩ như cũ: “Vậy sao, nói nghe thử một chút?”

Trần Dung hé môi, cất giọng trong trẻo: “Đường đường là trưởng tử Tôn Lâm Công của Tôn gia ở Giang Đông, vì muốn nếm thử loại rượu ngon mới mẻ mà ở trong một gia đình thương gia những ba năm.” Nàng hoa chân múa tay, vẻ mặt sinh động tiếp lời: “Bệ hạ không biết đâu, lúc ấy khi có người nói ra thân phận của hắn, người thương gia trợn mắt há hốc mồm, ha ha, thần lần đầu tiên nhìn thấy, sắc mặt người này chuyển từ xanh mét thành trắng bệch, từ trắng bệch thành xanh tím, từ xanh tím thành đỏ hồng.”

Nàng vừa nói, vừa âm thầm quan sát thần sắc của hoàng đế, thấy hắn lắng nghe nghiêm túc, mới dám thao thao bất tuyệt nói tiếp.

Sau khi nói xong, Trần Dung nghiêng đầu, nói với vẻ mặt mong chờ: “Có thể không để ý địa vị, có thể đá bay gánh nặng trên người, muốn vui đùa thế nào thì vui đùa như thế. Tôn Lâm Công này không hổ là danh sĩ của Giang Đông.”

Hoàng đế gật đầu.

Hắn tuy rằng không nói gì, nhưng thần sắc trên mặt cũng không chuyển thành âm trầm.

Vẫn nhìn mặt hồ chăm chú một lúc, hoàng đế thì thào nói: “Không cần địa vị, không cần gánh nặng? Người này thật là danh sĩ may mắn.”

Hắn phất phất ống tay áo: “Bồi trẫm đi dạo một chút.”

Trần Dung lên tiếng, bước nhanh đuổi theo. Đi ở phía sau hoàng đế, Trần Dung lặng lẽ thở ra một hơi, xem ra bản thân làm đúng rồi, hiện tại cảm xúc hoàng đế đã ổn định hơn.

Hoàng đế chắp hai tay sau lưng đi đầu, hắn nhìn chằm chằm phía trước, cười lạnh rồi nói: “Nàng có biết vì sao hôm nay hoàng cung lại im lặng thế không?”

Trần Dung kinh ngạc lắc đầu, nói: “Không biết.”

Hoàng đế hừ nhẹ một tiếng, cất giọng khàn khàn: “Đó là bởi vì, thái tử bị bệnh, bệnh thật sự nặng.”

Hắn nói tới đây, thấy Trần Dung thật lâu không đáp lời, không khỏi nhíu mày quát nhẹ: “Nàng suy nghĩ cái gì vậy?”

Trần Dung rùng mình, quay đầu nhìn về phía hắn, thấp giọng nói: “Thần suy nghĩ, người ở thôn trang tựa hồ đã nói qua, thế nhân mỗi người đều có tiêu dao của mình, chim tước cùng đại bằng đều có khoái hoạt riêng.” Dừng một chút, nàng nói: “Mặc dù thái tử bị bệnh, nhưng chắc gì đã là khổ.”

Hoàng đế ngừng chân.

Hắn dường như ngây người, thật lâu vẫn không nhúc nhích.

Một hồi lâu, hắn mới chậm chạp quay đầu nhìn về phía Trần Dung.

Nhìn chằm chằm Trần Dung bộ dạng phục tùng liễm mục, sắc mặt có chút trắng bệch, hoàng đế đột nhiên cất tiếng cười to.

Tiếng cười của hắn khàn khàn trống vắng truyền ra xa xa. Cười cười, hoàng đế lặp lại: “Không sai, chắc gì đã là khổ.” Nói tới đây, hắn lại cất tiếng cười to.

Lúc này, hắn một bên cười to, một bên cao giọng ngâm xướng.

Dần dần, tiếng cười kia biến thành thét dài. Tiếng thét trầm xa, như ca như khóc.

Trần Dung lắng nghe, đột nhiên nhìn thấy khóe mắt hoàng đế chảy xuống một giọt nước mắt, nàng vội vàng cúi đầu, tiếp tục cúi mi liễm mục.

Tiếng thét dần dần dừng lại.

Hoàng đế xoay người nhìn về phía Trần Dung, tay áo vung lên, nhẹ nhàng khoan khoái nói: “Đi thôi, trẫm mang nàng đến bên kia nhìn xem.”

Hắn nắm chặt tay Trần Dung nói: “Đã nhiều năm, không có ai tán gẫu với trẫm. Đã nhiều năm……” Hắn mới nói đến đây lại ngẩn ngơ, đảo mắt, hoàng đế bật cười: “Sao trẫm lại quên mất? Trẫm hoang đường hồ nháo đã mấy chục năm, nào có ai muốn tán gẫu? Năm đó nhóm danh sĩ ngày đêm nói chuyện, trẫm cũng chỉ có thể ở ngoài cửa chơi đùa, nghe lén.”

Hắn đi rất nhanh, khiến Trần Dung thất tha thất thểu, vừa mới đi đến một biển hoa, hắn chuyển bước chân, đi tới một chỗ khác: “Hoa không có gì đẹp cả, vẫn là ngắm cá đi. A Dung không biết, mấy ngày trước đây trẫm có nuôi mấy loại cá quý báu, đủ loại sắc màu, vô cùng đẹp đẽ.”

Hắn dắt Trần Dung đi tới bờ hồ, nơi này có một đàn cá nhỏ. Hoàng đế ngồi xuống dưới, tùy tay nhặt lên một nhánh cây, quấy nhẹ trong nước: “Sao lại đang ngủ rồi? Không được, ra để A Dung nhìn xem.” Vừa nói, hắn vừa vung nhánh cây trong tay.

Trần Dung ngồi xổm bên cạnh hắn, im lặng nhìn cá bơi qua bơi lại trong hồ nước.

Hoàng đế khuấy vài cái, đột nhiên hỏi: “Vừa rồi nàng sợ sao?”

Trần Dung lại rùng mình.

Nàng liếc qua là một nửa gương mặt đang vui vẻ khuấy mặt nước. Nghĩ nghĩ, Trần Dung nhẹ giọng nói: “Đúng là hơi sợ.”

Dừng một chút, nàng tiếp lời: “A Dung có xuất thân nghèo hèn, khi có một lời nào không hợp ý, mọi người đều tức giận mắng thần.” Nàng tự bật cười: “A Dung nhát gan đã quen rồi.”

“Nàng nhát gan?” Hoàng đế cười nói: “Nàng thật sự nhát gan sao, sau một đêm ngủ cùng với Vương Hoằng, sao lại mặc một thân áo trắng nhảy vào giữa vạn quân muốn đi tìm cái chết? Nếu nàng thật sự nhát gan, sao có thể thân cận cùng với hán tử thô lỗ như Nhiễm Mẫn Tôn Diễn một lòng chống Hồ?”

Tiếng cười của hắn lanh lảnh, dường như lơ đãng nói ra những lời này. Ngay cả khi nói cũng là tươi cười đầy mặt.

Nhưng Trần Dung vẫn cảm thấy rét run, tay chân cũng lạnh lẽo.

Lời của hoàng đế vừa dứt, Trần Dung thở dài một tiếng, nàng nghiêng đầu, ngắm nhìn mây trắng bay trên trời cao: “A Dung có thân phận thấp kém, nhưng tâm cao ngất. Trước khi gặp được Vương Thất, thần một lòng thầm nghĩ tìm một sĩ tử hàn vi.”

Lời này vừa thốt ra, hoàng đế nghiêng đầu nhìn về phía nàng, hai mắt sáng trong hỏi: “Vì sao?”

Trần Dung hờn giận liếc mắt một cái: “Làm chính thê của người ta.”

Nàng hừ một tiếng: “A Dung đã từng thề, cả đời này, vĩnh viễn sẽ không gọi phụ nhân khác là chủ mẫu.”

Hoàng đế mở to mắt. Đột nhiên, hắn dùng sức vỗ tay, hét lớn: “Được, có chí hướng.”

Trần Dung bị tiếng kêu lớn của hắn khiến cho kinh ngạc, sau đó lại liếc nhìn hoàng đế một cách xem thường. Trong ánh nhìn chăm chú hứng thú của hắn, nàng tiếp tục nói: “Nhiễm Mẫn, lúc trước ở Nam Dương, y từng hướng Trần gia cầu thân, tuy rằng thân phận của A Dung thấp kém, nhưng tính qua tính lại vẫn là xứng đôi với y.”

Nàng mở to mắt nhìn hoàng đế, cười nói: “Bệ hạ không biết, thiếp thất Trần thị ở Nam Dương của y vốn là thê tử mà gia tộc hứa gả cho y. Có điều, nàng ta đã bại dưới chiêu lạt mềm buộc chặt của thần.”

Lời này vừa nói ra, hoàng đế mừng rỡ, hắn vỗ tay nói: “Giỏi cho A Dung nàng, thật sao, thật sao.” Hắn nghĩ nghĩ, hét lớn: “Thật sự rất vô sỉ…… Nhưng mà trẫm thích.”

Tất nhiên là biết người sẽ thích.

Trong lúc hắn mắng nàng vô sỉ, Trần Dung lại liếc mắt xem thường. Hoàng đế liên tục bị nàng nhìn như thế lại càng cảm thấy thú vị. Lập tức, hoàng đế cũng làm mặt quỷ với nàng.

Đối mặt với mặt quỷ của hoàng đế, Trần Dung không khỏi cười ra tiếng, tiếp tục nói: “Tôn Diễn kia là A Dung quen biết ở trên đường, lúc ấy thân nhân của huynh ấy đều bị người Hồ giết, bản thân được trung phó cứu thoát, A Dung cho huynh ấy một chén cơm, khích huynh ấy vài câu, huynh ấy liền coi thần là thân nhân.”

Chỉ nói mấy câu, nàng đã bộc lộ rõ quan hệ sơ giao cùng với ba nam nhân này.

Sau khi nói xong, nàng đoạt lấy nhánh cây trong tay hoàng đế, đùa nghịch đàn cá.

Nhưng mà lúc này lỗ tai của nàng lại đang dựng thẳng lên. Thực rõ ràng, hoàng đế đột nhiên nói ra hai câu đó, nhất định là đã nghe được chút đồn đãi, nàng trả lời không vừa ý hắn, thì hậu quả khó nói.

Hoàng đế ngẩng đầu nhìn bầu trời, sau khi ngơ ngẩn một lúc, lại chậm rãi đứng lên.

Hắn híp hai mắt, nhìn bầu trời phương bắc, không biết nghĩ tới cái gì, hắn chắp hai tay thong thả bước đi.

Trần Dung một bên nghe tiếng bước chân của hắn, một bên đùa nghịch với đàn cá trong hồ.

Hoàng đế đi qua đi lại, miệng nói thầm thì, có điều giọng quá nhỏ, Trần Dung không nghe rõ.

Vòng vo một hồi, hắn dừng chân, phất tay áo lung tung, tiếp theo, lại đi thong thả từng bước.

Một lát sau, hắn đi tới phía sau Trần Dung.

Nhìn chằm chằm dáng ngồi của nàng, hoàng đế đột nhiên nói: “Vậy Vương Hoằng kia, nàng có muốn hay không?”

Có muốn Vương Hoằng không?

Trần Dung cả kinh. Nàng ngơ ngác quay đầu lại nhìn hoàng đế, đột nhiên, nàng kêu lên với giọng kỳ quái: “Bệ hạ, thần là một phụ nhân.” Nàng trừng lớn mắt, gật đầu cường điệu: “Thần còn là một phụ nhân xuất thân nghèo hèn.”

Nàng đang nhắc nhở hoàng đế, câu nói kia của hắn dùng từ không chuẩn.

Hoàng đế nhìn bộ dạng như nghe thấy chuyện lạ, lại cất giọng cười. Nhìn nàng, hắn để lộ hàm răng tuyết trắng nói: “Là như vậy, đã nhiều ngày luôn có người nhắc tới với trẫm về hôn sự của Vương gia Thất lang.” Hắn vui sướng hài lòng nhìn chằm chằm Trần Dung sắc mặt chuyển sang trắng bệch, tiến đến gần, thần bí nói: “Nếu không, ta lặng lẽ đem hắn hứa gả cho nàng? Uhm, chỉ cần vung bút lên, đưa ra một thánh chỉ.” Hắn vung tay một cái trong không trung, ánh mắt sáng ngời: “Nàng sẽ trở thành phụ nhân của Vương gia?”

Tứ hôn sao? Trần Dung cười, nàng nhếch miệng nói: “Bệ hạ, trò này chơi không vui đâu.”

Trần Dung vỗ vỗ xiêm y đứng lên, không chút để ý nói: “Gả cho chàng, cho dù bệ hạ ban hôn, thần cũng ngồi không xong đâu.” Nàng giơ bàn tay năm ngón lên, nghiêm túc chỉ cho hắn xem: “Nữ nhi Tạ thị, còn có Cửu muội của bệ hạ, còn có đích nữ của Trần thị ở Kiến Khang.” Nàng ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn hoàng đế, nói với vẻ nề nếp: “Thần tính ra, nếu luận về địa vị, sau khi chàng cưới 1800 thê tử, mới có thể đến lượt A Dung gả cho chàng.”

Lời này vừa dứt, hoàng đế lại cười ha hả để lộ hàm răng tuyết trắng.

Hắn cười cười, vươn tay vỗ mạnh một cái lên vai A Dung, nhìn nàng đau nhe răng nhếch miệng nói: “Nói vậy cũng đúng, gả cho hắn làm thê so với gả cho trẫm làm hoàng hậu còn khó hơn.”

Hắn nghiêng người về phía Trần Dung, khi gần như chạm vào chóp mũi nàng thì dừng lại, cũng vì dựa vào quá gần, hai mắt của hắn bất tri bất giác biến thành mắt gà chọi. Trần Dung vừa thấy, suýt nữa bật cười ra tiếng.

Hoàng đế hồn nhiên không để ý, hắn hãy còn nhìn Trần Dung chăm chú: “Đúng rồi, lần trước không phải trẫm đã nói sao? Trẫm có thể cưới nàng mà, nàng muốn làm hoàng hậu của trẫm không?”

Trần Dung lắc đầu.

Hoàng đế đứng thẳng, hồ nghi nhìn nàng, trong ánh mắt của hắn, Trần Dung nghiêng đầu, liếc mắt xem thường nhìn hắn, thản nhiên nói: “Chẳng lẽ bệ hạ nghĩ rằng làm hoàng hậu của người so với việc A Dung hiện tại làm một đạo cô thì có thể tự tại khoái hoạt hơn sao?”

Hoàng đế ngẩn ra, hắn vươn tay gãi đầu, suy nghĩ nghiêm túc.

Trần Dung thấy thế, lại cảm thấy buồn cười. Nàng nghiêng đầu, khẽ cong môi.

Đúng lúc này, nàng liếc mắt một cái, tươi cười trên mặt dần dần cứng đờ.

Trần Dung thu hồi ánh mắt, khẽ di chuyển vài bước, đi ra phía sau hoàng đế.

Khi hoàng đế đang khó hiểu, ánh mắt thoáng nhìn thì thấy một đội cung nữ mỹ nhân đang thướt tha đi đến.

Đi đằng trước là một phụ nhân tầm 20 tuổi, nhìn triều phục của nàng ta, rõ ràng là hoàng hậu đương triều. Mà bên cạnh hoàng hậu còn có vài công chúa làm bạn, mà một người trong đó đúng là Cửu công chúa Trần Dung đã quen mặt.

Nhìn thấy những người này, tim Trần Dung đập lộp bộp, nàng vội thu hồi ánh mắt.

Hoàng hậu mỉm cười đến gần, nàng ta ôn nhu nhìn Tư Mã Chương, thi lễ, nhẹ giọng nói: “Mới vừa nghe rồi nghe thấy tiếng cười của bệ hạ, nô tỳ cũng cảm thấy vui vẻ.”

Nàng ta mỉm cười nhìn Trần Dung đang thi lễ phía sau Tư Mã Chương, hé môi hỏi: “Vị nữ lang này là?”

Trần Dung cung kính đáp: “Thần là Quang Lộc đại phu Hoằng Vận Tử.”

Nàng nói ra hai danh hào được hoàng đế ban cho.

Hoàng hậu chậm rãi nhíu mày.

Nàng ta thu hồi ánh mắt nhìn về phía hoàng đế, sầm mặt nghiêm túc nói: “Bên cạnh bệ hạ, sao lại có tiểu nhân bực này?”

Hoàng hậu lạnh giọng nói: “Bệ hạ, nô tì vừa mới biết được, Hoằng Vận Tử bên cạnh người chẳng những cùng Hồ nô Thạch Mẫn có quan hệ không bình thường, hơn nữa, nàng còn là một phụ nhân ác độc bức bách huynh trưởng bỏ thê.”

Giọng nói hoàng hậu trở nên mềm mại, than ngắn than dài: “Cho tới bây giờ người nham hiểm đều rất khéo miệng, bệ hạ cần phải thấy rõ.”

Nói tới đây, hơn mười đôi mắt nóng rực đều nhìn về phía Trần Dung.

Trong ánh mắt của mọi người, Trần Dung khẽ lui về phía sau nửa bước, nhưng không quỳ xuống thỉnh tội, cũng không nóng lòng tự biện hộ.

Nàng đang chờ hoàng đế mở miệng.

Lúc này Trần Dung cảm thấy may mắn, may mắn vừa rồi hỏi khi hoàng đế hỏi nàng về Nhiễm Mẫn, nàng chẳng những trực tiếp bẩm báo, còn cố ý chỉ ra tâm tư khúc mắc của mình.

Trong sự im lặng, hoàng đế vung tay áo dài, cũng nói: “Hoàng hậu gặp trẫm, là muốn nhắc nhở sao? Được rồi, trẫm đã biết, nàng lui ra đi. Trẫm còn muốn chơi đùa.”

Lời này vừa thốt ra, hoàng hậu không khỏi nghẹn lời.

Hoàng đế cũng không nhìn nàng ta, hắn cầm tay Trần Dung đi về phía cầu gỗ. Vừa đi, hắn vừa cười dài: “Ta nói cho A Dung nghe, nàng vẫn nên kể lại mọi chuyện của nàng đi, để trẫm cũng vui vẻ.” Mặt đầy tươi cười, trong giọng nói, lại có ý không cho ai đến gần.

Hoàng hậu thấy thế, môi từ từ mím thành một đường.

Nàng ta nhìn chằm chằm bóng dáng hai người sóng vai mà đi, thật lâu sau, chờ bọn họ đi xa, nàng ta mới vung tay lên.

Một tiểu thái giám nhanh chóng chạy tới.

Hoàng hậu nhìn chằm chằm phương hướng hai người rời đi, thấp giọng hỏi: “Bệ hạ cùng Hoằng Vận Tử này, còn nói cái gì nữa?”

Tiểu thái giám kia có thính lực rất tốt. Nghe thấy hoàng hậu hỏi đến, hắn kể lại đối thoại vừa rồi giữa hoàng đế cùng Trần Dung lại một lần nữa.

Hoàng hậu sầm mặt, mím môi nói: “Hắn còn nói lời vô vị muốn nàng làm hoàng hậu?”

“Vâng.”

Hoàng hậu gật đầu, vẫy tay để hắn lui ra.

Lúc này, Cửu công chúa ở bên cạnh cười lạnh: “Thủ đoạn câu dẫn nam nhân của Hoằng Vận Tử này rất cao siêu, xuất gia thật đúng là đáng tiếc.”

Lời của Cửu công chúa vừa thốt ra, hoàng hậu nhẹ giọng trách cứ: “Một công chúa còn chưa gả đi, sao có thể nói chuyện như thế?” Cửu công chúa liên thanh vâng dạ, có điều lúc cúi đầu, khóe miệng lại cong lên, nàng ta nhận ra, tuy hoàng hậu trách mình, nhưng sắc mặt đã vô cùng khó coi.

Đúng lúc này, cung nữ tầm 30 tuổi hầu hạ hoàng hậu tiến đến, nâng đỡ hoàng hậu, ôn ngôn an ủi: “Nói thì nói thế thôi, dù bệ hạ che chở cho Hoằng Vận Tử tiên cô nhưng lại để Lang Gia Vương Thất tiến dần từng bước. Ngày đó, mới hỏi qua Hoằng Vận Tử có muốn làm hoàng hậu hay không, sau lưng đã để Vương Hoằng đón đi. Vương Hoằng lại ở trước mặt sứ giả nói Hoằng Vận Tử này là phụ nhân của ngài ấy. Nương nương cứ nghĩ mà xem, trượng phu trong thiên hạ, nào có chuyện như thế? Dù người rất thích phụ nhân này, Hoằng Vận Tử cùng Lang Gia Vương Thất ra ra vào vào, người sẽ không đố kỵ sao? Theo nô tỳ thấy, Hoằng Vận Tử này chỉ là một trò chơi mới mà bệ hạ đang cảm thấy hứng thú thôi.”

Lời này hợp tình hợp lý, Cửu công chúa trừng mắt vài lần, cung nữ kia cũng chỉ mỉm cười nói cho xong lời.

Hoàng hậu nghe đến một câu cuối cùng, không khỏi trầm tư. Cung nữ kia đỡ nàng ta đi trở về, thấy hoàng hậu trầm ngâm, lại cười dài: “Nương nương nghĩ nhiều như vậy làm gì? Sao không yên lặng xem xét? Muốn lo lắng, cũng phải chờ phụ nhân này vào cung rồi hẵng lo lắng.”

Lời này vừa nói ra, u ám trên mặt hoàn toàn tan biến, nàng ta thẳng lưng, ung dung, dịu dàng cười nói: “Không sai, thật sự không cần phải lo lắng.”

Nàng ta quay đầu nhìn về phía Cửu công chúa có vẻ mặt không tốt, nhẹ nhàng khuyên nhủ: “A Cửu, nếu muội muốn gả cho Vương Thất, đối phó với phụ nhân này cũng vô dụng. Người như Lang Gia Vương Thất, nữ tử ái mộ hắn đuổi đi cũng không hết. Không bằng muội nên tìm cách làm thê tử của hắn, về phần Hoằng Vận Tử hay Trần Vận Tử này, đúng như theo lời Tú Cô nói, vẫn là chờ đến lúc về sau uy hiếp địa vị chủ mẫu của muội thì muội hẵng ra tay.”

Nói tới đây, hoàng hậu giũ giũ ống tay áo, dưới sự nâng đỡ của Tú Cô rời đi.

Hoàng đế vừa tiến vào đình đài, liền chán ghét hừ một tiếng: “Từng bước đối với trẫm vung tay múa chân, thực sự coi mình là nhân vật đặc biệt sao?”

Giọng của hắn rất nhẹ, Trần Dung mơ hồ nghe được, cũng vội vàng đưa mắt nhìn chung quanh, coi như không nghe thấy.

Lúc này, hoàng đế nắm chặt tay nàng, lớn tiếng nói: “A Dung.”

Trần Dung nhìn về phía hắn, mở to mắt.

Hoàng đế liếc mắt một cái thấy ánh mắt thoáng nhìn qua ở xung quanh, tiếp tục lớn tiếng nói: “A Dung, trẫm thích tính cách này của nàng. Về sau, nếu có ai bắt nạt nàng, nói lời khó nghe, hoặc động chân động tay gì đó, nàng cứ việc đến nói cho trẫm biết, bảo đảm nàng nói một trẫm liền giết một, nói hai trẫm liền giết hai.”

Trần Dung lúc này biết hoàng đế đang nói với mình.

Nàng cảm kích thi lễ, đáp lời: “Vâng.” Giọng cũng rất lớn.

Hoàng đế thấy thế thì cười với vẻ vừa lòng.

Hai người bước đi, hoàng đế đột nhiên hỏi: “Đúng rồi, nghe nói ngày hôm qua nàng nói mấy lời khiến chúng đại thần á khẩu không trả lời được?” Hoàng đế mừng rỡ, hoa chân múa tay vui sướng: “Mau kể cho trẫm nghe một chút, lúc ấy nàng nói thế nào?”

Trần Dung cười, vội vàng kể lại từ đầu tới đuôi chuyện phát sinh ngày hôm qua. Lại nói tiếp, ngày hôm qua đối mặt với chúng thần, mà còn là phần đông trọng thần ở trong triều, cũng là một chuyện đáng để kiêu ngạo. Bởi vậy, trong lúc tự thuật, nàng nói rất hứng thú.

Sau khi Trần Dung kể xong, hoàng đế mừng rỡ, hắn vỗ hai tay kêu lên: “Hay lắm”

Hắn xoay phắt người lại, dựa sát vào Trần Dung, lặng lẽ nói: “Phụ nhân này, rõ ràng âm hiểm lại luôn thích giả bộ, thật sự có chút giống đám danh sĩ.”

Nói tới đây, hắn lại cất tiếng cười to.

Sau khi vui vẻ, hoàng đế tìm kiếm trong lòng một lúc lâu, rồi hắn hỏi Trần Dung: “Đúng rồi, trẫm đã cho nàng lệnh bài miễn tử chưa?”

Lệnh bài miễn tử?

Chính là lệnh bài ‘Như trẫm thân lâm’ kia sao? Trần Dung vội vàng đáp: “Đã cho rồi.”

“Hóa ra là cho rồi, trẫm cũng quên mất.”

Hoàng đế nghiêng đầu nhìn Trần Dung chăm chú, nói thầm: “Trẫm nhìn phụ nhân nàng, trái thấy thuận mắt, phải thấy vui vẻ, nên thưởng thêm cái gì đây?”

Suy nghĩ một lúc, hắn vỗ lên đùi mình một cái, kêu lên: “Nếu không, trẫm tặng cho nàng một thôn trang? Lại kèm theo một trăm tinh vệ. Con bà nó, đám quý tộc này rất nhiều trò, trẫm càng muốn khiến cho bọn họ phải giương mắt nhìn lên một phụ nhân vừa phong lưu lại hư hỏng như nàng.”

Hắn dựa sát vào Trần Dung, cười lộ ra hàm răng trắng, vui vẻ hỏi: “Sao, phụ nhân này, trẫm muốn thưởng lớn, nàng có dám nhận hay không?”

Trong ánh mắt sáng trong mang ý cười tủm tỉm của hoàng đế, Trần Dung thản nhiên cười.

Nàng nghiêng đầu nhìn hắn, cằm nâng lên, lanh lảnh nói: “Thiên tử chúc phúc, có gì mà không dám?”

Hoàng đế mừng rỡ, hắn nghiêm mặt, quát lớn: “Được, Quang Lộc đại phu nghe thưởng.”

Trần Dung lập tức quỳ xuống đất, cất cao giọng nói: “Thần ở đây.”

“Quang Lộc đại phu trí tuệ hơn người, giúp trẫm bớt ưu phiền, đặc biệt ban thưởng Thanh Vân trang.” Ngẫm nghĩ, hắn bổ sung: “Cộng thêm ngàn mẫu ruộng tốt tính cả một trăm tinh vệ.”

Lại suy nghĩ, hoàng đế híp hai mắt, cười khanh khách nói: “Quang Lộc đại phu tuy thân là phụ nhân, nhưng tính cách lại giống trượng phu. Trẫm cho phép nàng có nhập mạc chi tân (khách quý vào màn = bạn tình).” Trong lúc Trần Dung ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn mình, hoàng đế cười tủm tỉm tiếp tục nói: “Cho phép nàng nuôi dưỡng mĩ thiếu niên.”

Nói tới đây, hoàng đế đắc ý nhìn Trần Dung đã hóa thành đầu gỗ, quát lớn: “Con bà nó, mọi người chết ở đâu vậy? Nhanh tiến lên ban phát thánh dụ.”

Trong tiếng hét to của hắn, bốn phương tám hướng có mấy chục người chạy tới. Những người này nâng tháp, lấy thánh chỉ, ôm ngọc tỷ. Đảo mắt liền vây quanh Trần Dung đang ngây ngốc trong đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.