Vương Hoằng nhìn xe ngựa của Trần Dung, tươi cười nhợt nhạt: “Bước xuống đi.”
Trần Dung vén rèm xe, gương mặt thanh diễm xuất hiện ở trước mắt chàng. Sắc
mặt nàng lúc này có chút trắng bệch, hiển nhiên tình cảnh vừa rồi khiến
nỗi khiếp sợ trong lòng nàng vẫn còn chưa tiêu tan.
Vương Hoằng nhìn nàng, cũng không hỏi gì đã xoay người sang chỗ khác, vung tay áo dài: “Vào đi thôi.”
Chúng phó đi theo phía sau chàng vào bên trong. Trần Dung cũng đi trong đội ngũ.
Nàng ngồi vào một góc ở thư phòng, cúi đầu, tia nắng chiếu qua khe cửa,
chiếu vào khoảng không phía trước nàng, bụi bặm bay lượn trong cột sáng
tựa như nhân sinh. Trần Dung nhìn cột sáng kia, bất tri bất giác nhìn
ngắm ngây ngốc.
Cũng không biết qua bao lâu, một bóng người che ở phía trước nàng, cũng chặn cột sáng kia lại.
Trần Dung ngẩng đầu lên. Nàng đối diện với hai mắt ôn nhu của Vương Hoằng.
Chàng nhìn nàng chăm chú, từ từ nghiêng người về phía trước, vươn tay ra, phủ lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của nàng.
Tay chàng còn chưa tới, nhiệt độ cơ thể của chàng đã ập vào mặt, Trần Dung
rũ hai mắt, theo bản năng muốn tránh về phía sau nhưng lại cố bắt buộc
bản thân vẫn không nhúc nhích. Có điều, bất tri bất giác, tim trong lồng ngực nàng ngừng đập đã lâu lại hơi chua xót.
Tay chàng tựa như
gió xuân thổi qua gương mặt nàng, ngón tay thon dài trắng trẻo khẽ lướt, chủ nhân của ngón tay tươi cười, nói với giọng ôn nhu: “Thật sự là
không cẩn thận mà, xem này, tóc tai đều dính hết vào trên mặt rồi.”
Giọng nói nhợt nhạt, ôn nhu mà trong trẻo tựa như nước suối chảy, lại
như gió thổi trong đêm, nhẹ nhàng mà lướt qua.
Chàng lại thu tay về.
Trần Dung vẫn ngừng hô hấp, âm thầm thở dài một hơi, lúc này, trong nội tâm
của nàng trào ra một cảm giác không biết là thất vọng hay là thả lỏng.
Vương Hoằng bước lên tháp, ngồi xuống đối diện với nàng. Chàng cũng không
ngẩng đầu lên, cất cao giọng: “Chuẩn bị rượu thịt! Nửa ngày cuối cùng
này, ta muốn cùng giai nhân say sưa!”
Nửa ngày cuối cùng? Trần Dung ngẩng đầu lên. Nàng yên lặng nhìn về phía chàng, môi anh đào giật giật.
Vương Hoằng cũng không nhìn nàng, chàng cầm bầu rượu, động tác tao nhã rót
đầy cho mình và nàng, lúc này, tia nắng vừa vặn chiếu vào gương mặt tuấn mỹ trắng trẻo của chàng, khiến lớp lông tơ nhợt nhạt và tươi cười ôn
nhu kia trở nên vô cùng rõ ràng.
Trần Dung lại buông rủ hai mắt.
Nửa ngày cuối cùng. Đúng rồi, kiếp trước, ngày mai khi thành bị phá, chàng
sẽ bị giết chết! Lúc ấy, nhóm người Hồ tộc Tiên Ti vì chúc mừng sự tử
vong của chàng mà đại khao tam quân. Có thể nói với nàng, đây cũng là ấn tượng cuối cùng duy nhất về người như Vương Thất lang. Lúc ấy người Hồ
phá lệ mặc cho chàng hoàng kim mũ quan, dây vàng áo ngọc, long trọng gửi thi cốt của chàng về Kiến Khang. Hành động của người Hồ đã kinh động
toàn bộ thiên hạ. Phải biết rằng, trong lòng người Hán, người Hồ là
những kẻ không có nhân tính, điều này là sự thật. Súc vật như thế lại
cung kính, trân trọng đưa thi cốt của một danh sĩ Trung Nguyên, một
thiếu niên còn chưa trưởng thành về cố hương, đó là một sự kiện không ai có thể giải thích nổi. Lúc này sau mười mấy năm, khi mọi người nói về
Vương Hoằng đều cảm thấy lẫn lộn, mà hết thảy những gì liên quan đến
chàng cũng hoàn toàn trở thành những chuyện khó hiểu.
Kiếp này,
nàng ngồi đối diện với chàng, cho dù là vì chính nàng, hay là vì chàng,
vì một ngày trong phủ Nam Dương vương kia, lời hứa hẹn khi nàng được cứu ra, nàng sẽ không để cho chàng chết, nàng không đồng ý!
Ngay
lúc Trần Dung đang suy tư, tay nhỏ bé của nàng bỗng ấm áp. Chính là
Vương Hoằng bưng lên chén rượu, đặt nó vào lòng bàn tay của nàng.
Tay chàng lại dời đi. Ngón tay thon dài bao quanh ngón giữa của nàng, thậm chí còn nhẹ nhàng vuốt ve.
Theo động tác của chàng, một cảm giác mềm yếu khác lạ xâm nhập vào trong cơ thể. Trần Dung cố kìm nén không rụt tay về.
Vương Hoằng cúi mắt, lông mi thật dài khẽ rung động phủ thêm hai cái bóng
hình vòng cung nho nhỏ lên gương mặt tuấn dật vô song khiến người ta hoa mắt kia. Chàng chuyên chú vuốt ve ngón tay nàng, khẽ hỏi: “Vì sao khanh đến đây?” Giọng nói nhẹ nhàng, thực đạm nhạt, tựa hồ như gió đêm thổi
qua trời đất.
Trần Dung mím môi, trong khoảng thời gian ngắn nàng cũng không biết nên trả lời chàng thế nào.
Vương Hoằng ngẩng đầu lên, chàng nhìn nàng chăm chú, chờ nàng trả lời.
Sau một lúc lâu, Trần Dung nuốt nước miếng, đáp: “Quân không ở đó, Nam
Dương vương định gây bất lợi với thiếp.” Lúc này, trong nội tâm nàng
trào ra hơn mười câu trả lời, nhưng chính nàng chưa từng nghĩ đến, kết
quả lại là lý do lạnh lùng nhất khiến người ta không thích kia.
Vương Hoằng cúi đầu nở nụ cười, chàng dựng ngón giữa của nàng lên, nhẹ nhàng
bao quanh, một bên dùng đầu ngón tay của mình vuốt ve đầu ngón tay của
nàng, một bên nói với vẻ tùy ý, vô cùng ôn nhu: “Vì thoát khỏi Nam Dương vương, A Dung thậm chí nguyện ý làm vậy dù kết quả sẽ là cái chết sao?”
Động tác của chàng thực ôn nhu, đầu ngón tay của chàng hơi thô ráp, vuốt ve
như vậy làm cho đầu ngón tay của nàng run rẩy. Run rẩy này lan đến tận
con tim.
Trần Dung cắn môi, đè nén sự khác thường trào ra trong
lòng, thấp giọng nói: “Không hẳn là sẽ chết!” Nàng nói tới đây, lén lút
nâng mắt nhìn về phía Vương Hoằng.
Trên gương mặt tuấn mỹ cao xa của Vương Hoằng mang theo thần sắc thản nhiên, dường như chàng không
nghe thấy ngữ khí chắc chắn của Trần Dung mà chỉ cười. Chậm rãi, chàng
buông tay nàng ra, đứng lên.
Ngay một khắc chàng đứng lên kia,
Trần Dung phát hiện, nam nhân trước mắt này đột nhiên trở nên rất xa
xôi. Vừa rồi chàng còn làm cho nàng cảm thấy bọn họ gần gũi như thế,
nhưng chỉ vừa đảo mắt, Trần Dung sợ hãi phát hiện ra rằng chàng vẫn là
mây trắng bay trên trời, mà nàng vẫn chỉ là một chiếc lá rụng cô đơn
kia!
Vương Hoằng đứng thẳng người, nhìn xuống Trần Dung, tươi
cười thản nhiên mà xa cách: “A Dung đường xa mà đến tất nhiên rất mệt
mỏi, trước hết nghỉ ngơi một lúc đi.” Dứt lời, chàng vung tay áo, tao
nhã xoay người rời đi.
Nhìn bóng dáng chàng càng lúc càng xa,
dần dần biến mất dưới ánh mặt trời, rất lâu sau đó, trong thư phòng vắng lặng mới vang lên tiếng đáp “Vâng” của Trần Dung.
Đáp lời xong, Trần Dung từ từ ngồi xuống. Cho tới bây giờ, chân của nàng vẫn mềm
nhũn, lòng của nàng cũng bởi vì lại đối mặt với Vương Hoằng mà có chút
hỗn loạn. Nàng cần yên lặng một mình.
Sau nửa canh giờ, Trần Dung đi ra thư phòng.
Lúc này, bên ngoài tường thành, tiếng kêu gào của người Hồ, tiếng hí vang
của chiến mã, tiếng người nói xen lẫn vào nhau, có vẻ vô cùng ồn ào.
Trong sân ngoài vài tỳ nữ có sắc mặt hoảng sợ ra, cũng chỉ có Thượng tẩu.
Trần Dung vẫy tay gọi một tỳ nữ tới, nói: “Lấy cho ta một bộ xiêm y của lang quân nhà ngươi.”
Tỳ nữ kia cũng không có tâm tư hỏi nàng nguyên do, cúi đầu lên tiếng, rồi chạy về phía tẩm phòng.
Chỉ chốc lát, một bộ y bào xanh nhạt cùng một bộ y bào tuyết trắng đồng
thời được đặt trước mặt của Trần Dung. Tỳ nữ kia nhỏ giọng nói: “Đây đều là xiêm y cũ của Thất lang. Nữ lang muốn dùng bộ nào?”
Trần Dung nói: “Xanh nhạt đi.”
Từ lúc còn rất nhỏ, Trần Dung đã không thích quần áo màu trắng. Thứ nhất
nàng mặc màu sắc này phải chú ý giữ sạch sẽ, thứ hai, đây là thường phục của thứ dân, nàng không thích.
Chọn xong xiêm y, thấy tỳ nữ kia xoay người muốn đi, Trần Dung liền nói: “Trang điểm cho ta.” Dứt lời,
nàng ngồi xuống trước gương đồng.
Tỳ nữ kia không yên lòng lên tiếng, đi đến phía sau nàng, hỏi: “Nữ lang muốn vấn kiểu tóc gì?”
“Y phục là nam trang, kiểu tóc tất nhiên cũng là kiểu tóc của nam tử. Đúng rồi, lát nữa ngươi đi nói chuyện với nhóm người hầu một chút, cứ bảo
rằng người đến chỉ có lang quân, chưa từng có nữ lang!”
Tỳ nữ tử ngẩn ngơ hỏi: “Vì sao?” Nàng ta vừa hỏi mở miệng, lập tức nghĩ tới nguyên nhân, vội vàng đáp: “Vâng.”
Chỉ chốc lát, Trần Dung cải trang thành thiếu niên xuất hiện ở trước gương
đồng. Nói thật ra , Trần Dung giả nam trang cũng không thành công lắm,
ngũ quan của nàng quá mức minh diễm, dáng người lại nở nang đầy đặn, cho dù đã mặc y bào rộng thùng thình, khi khoác lên người vẫn luôn có vài
phần thướt tha. Nhưng mà đại chiến sắp tới, nàng cũng không để ý đến mấy chi tiết này.
Trần Dung liếc nhìn mình trong gương một cái, cất bước đi ra.
Khi nàng bước ra sân, phát hiện trên đường bóng người thưa thớt, thỉnh
thoảng thấy vài người thì cũng là bôn chạy, có vẻ vừa vội vừa loạn.
Dường như trong toàn bộ phủ của thành chủ, nơi tỉnh táo nhất và có thể
bảo trì bình thản nhất, vẫn là sân viện của Vương Thất lang.
Dạo bước một lúc, Trần Dung thấy một phó dịch của Vương phủ, nàng vội vàng hỏi: “Thất lang ở đâu?”
Phó dịch kia quay lại vội vàng, cũng không nhìn kỹ người hỏi là ai, vung tay lên đáp: “Ở trên thành lâu.”
“Đa tạ.”
Trần Dung đi nhanh tới thành lâu.
Chỉ chốc lát, nàng trông thấy Vương Thất lang đứng ở trên thành lâu cao cao, áo trắng như tuyết, không vương chút bụi.
Đây là chuyện rất kỳ quái, rõ ràng phía trước phía sau chàng đều là người,
rõ ràng trong thành ngoài thành đều là khung cảnh ồn ào náo động, Nhưng
chàng đứng ở nơi đó, Trần Dung cảm thấy trời xanh mây trắng, chỉ có một
mình chàng lẻ loi.
Trần Dung đi tới phía sau Vương Thất lang.
Không giống như Vương Thất lang nhìn về phía chân trời, Trần Dung cúi
đầu nhìn người Hồ ở dưới tường thành.
Đây là cửa thành phía nam, phía dưới người Hồ đông nghịt, ước chừng lên đến con số vạn. Mấy vạn
người Hồ ngồi xổm dưới thành, có nấu cơm, có quần tam tụ ngũ cười nói.
Mới nhìn qua thì có vẻ rối loạn, nhưng nhìn kỹ, Trần Dung lập tức phát
hiện, đám người Hồ này đội ngũ chỉnh tề, trên người mặc khôi giáp, binh
khí lại càng chưa từng rời khỏi bên cạnh thân.
Trần Dung nhìn một lúc, đột nhiên nói: “Thất lang, ta nghĩ đến, ở cửa này có thể có một đường sống sót!”
Nàng đột nhiên lên tiếng khiến Vương Hoằng bừng tỉnh. Chàng quay đầu, thấy
là Trần Dung, hai mắt chàng sáng ngời, khóe miệng cười yếu ớt, chàng
nghiêng đầu, lẳng lặng nhìn nàng chăm chú, Vương Hoằng đột nhiên vươn
tay ra về phía nàng: “Nguyện cùng khanh tay nắm tay!” Khi chàng nói
những lời này, ngữ điệu có chút kỳ quái, biểu tình có vẻ khác thường,
dường như đang đưa ra lời hứa hẹn nào đó.
Tất nhiên Trần Dung
không thể cũng vươn tay ra. Nàng tươi cười, nhìn thẳng mắt chàng nói với vẻ nghiêm túc: “Thất lang, hay là chúng ta thoát vây từ cửa thành phía
nam.” Nàng nhìn xuống phía dưới cửa thành, tay phải đưa ra, trầm giọng
nói: “Thất lang nhìn xem, người Hồ ở bên trái cùng bên phải, còn có ở
giữa và phía sau, có phải có chút khác nhau hay không?”
Nàng không nghe thấy tiếng đáp lời nên quay đầu lại.
Vương Hoằng chỉ nghiêng đầu, lẳng lặng nhìn nàng.
Dưới tịch dương, gương mặt của Trần Dung diễm lệ, được bao phủ một tầng màu
vàng, hai mắt của sáng ngời như thế, da thịt tuổi trẻ có sức sống đến
vậy, dáng người dù giấu trong xiêm y rộng thùng thình cũng vẫn hấp dẫn
kích tình.
Vương Hoằng thu hồi ánh mắt, cũng nhìn về phía dưới thành, nói: “Đúng là có chút khác thường, A Dung thấy thế nào?”
Trần Dung đang muốn trả lời, một tiếng bước chân truyền đến, cùng với tiếng
bước chân là một tiếng cười trong sáng: “Thất lang ở đây sao? Uhm, vị
lang quân này là?” Ngữ khí có chút hồ nghi.
Trần Dung quay đầu lại, đối mặt với thành chủ thành Mạc Dương tầm tuổi trung niên, ý thái nhàn nhã.
Cho dù đại chiến đang trong tình thế lửa sém lông mày, thành phá nhân vong, trên mặt sĩ phu vẫn tươi cười khả cúc, tựa hồ hắn không phải đang đối
mặt với đại kiếp nạn liên quan đến sinh tử mà là một bữa yến tiệc, một
lần thi hội.
Trần Dung tiến lên một bước, định trả lời.
Nàng còn chưa mở miệng, Vương Hoằng đi đến phía sau nàng, vươn tay ra. Chàng nhàn nhàn tản tản, cực kỳ tự nhiên khoát tay lên vai nàng, mỉm cười
nói: “Đây là khanh khanh của ta, hôm nay tiến đến cùng ta chịu chết.”
Trần Dung cứng lưỡi, tươi cười treo trên mặt, lời vừa muốn bật thốt lên đều
nghẹn ở trong miệng. Nàng vạn vạn lần thật không ngờ, Vương Hoằng sẽ đưa ra một đáp án như thế!
Hai mắt Mạc Dương thành chủ sáng ngời.
Hắn đánh giá Trần Dung từ trên xuống dưới, vuốt râu dài, gật đầu cảm
khái: “Mỹ mạo như xử nữ, dung mạo diễm lệ, có khanh khanh như thế, khó
trách Vương Thất lang phong lưu nổi danh khắp thiên hạ cũng cam nguyện
đoạn tụ. (ý nói Vương Thất lang cam nguyện chịu làm gay)”
Nói
tới đây, Mạc Dương thành chủ nhìn người Hồ phía dưới thành, thì thào
nói: “Ta không bằng Thất lang. Lần này trên đường xuống hoàng tuyền cũng không có ai để nắm tay.”
Hắn tự cảm khái, không phát hiện lúc này Trần Dung dại mặt ra, hai chân như mềm nhũn, cả người đều muốn té xỉu.
Ngay khi Trần Dung mềm nhũn người, bên hông của nàng bỗng ấm áp, chính là
Vương Hoằng đỡ nàng. Chàng ôn nhu đỡ nàng, yêu thương đặt nàng vào trong lòng, bạc môi dán lên hai má nàng, hơi thở ấm áp phun ra theo câu nói:
“Khanh khanh không khỏe sao?”
Trần Dung không có sức lực để đáp lời. Lúc này nàng thống khổ nhắm hai mắt lại.
Nói thật, lần này nàng tiến đến thành Mạc Dương, thứ nhất là tránh họa, thứ hai cũng là bởi vì nàng biết rõ trận chiến này từ đầu đến cuối! Nàng
tin tưởng chỉ cần nắm chắc, chỉ cần sự tình vẫn dựa theo quỹ đạo của
kiếp trước, nàng có thể mang theo Vương Hoằng và Tôn Diễn chạy thoát!
Cho nên, nàng ngồi ở trong xe ngựa suy nghĩ, nàng sẽ mặc nam trang, còn
phải giữ gìn danh tiết. Sau khi thành bị tấn công thì bọn họ sẽ hoàn
toàn thoát thân.
Nhưng giờ phút này, cánh tay Vương Hoằng đặt
lên bên hông nàng, ngực chàng dán vào phía sau lưng nàng, môi của chàng
dán lên hai má nàng. Đáng thương cho nàng, kiếp trước khi tự thiêu mà
chết, nàng vẫn còn là tấm thân xử nữ, chưa từng thân cận quá mức với nam nhân như vậy. Mà kiếp này, đầu tiên là bị chàng đoạt đi nụ hôn đầu
tiên, sau đó lại bị chàng ôm vào trong lòng, trái một câu khanh khanh,
phải một câu khanh khanh. Nam nhân này thật sự đáng giận.
Trần
Dung âm thầm cắn chặt răng, nàng vừa mở mắt thì đối diện với ánh mắt hâm mộ của Mạc Dương thành chủ nhìn về phía mình cùng Vương Hoằng. Lập tức, nàng nghiến răng nghiến lợi đè nén tức giận, lập tức biến thành tươi
cười ngượng ngùng.
Sau khi nặn ra một nụ cười, Trần Dung cúi đầu xuống. Nàng đưa tay chạm đến tay chàng đặt bên hông nàng nhẹ nhàng kéo
một cái, nhưng cánh tay chàng vẫn không hề dời đi. Trần Dung cắn môi
dưới, dùng lực mạnh một chút, cánh tay chàng vẫn ở nguyên đó. Trần Dung
nhíu chặt đôi mày thanh tú, véo mạnh một cái!
“Ai u!” Vương Hoằng bị đau kêu ra tiếng.
Mạc Dương thành chủ kinh ngạc quay đầu nhìn về phía chàng, hỏi: “Sao vậy?”
Vương Hoằng khẽ cong khóe miệng, nhợt nhạt, tao nhã cười nói: “Không sao, vừa bị kiến cắn một cái.”
Mạc Dương thành chủ ha ha cười nói: “Thất lang chết còn không sợ, lại sợ một con kiến sao?”
Vương Hoằng nhướn một bên mày, nói với vẻ thản nhiên: “Con kiến kia cắn người lại chuyên chọn chỗ da dày thịt béo, cắn rất chặt rất mạnh, dù thế nào
cũng không chịu nhả ra, đương nhiên đáng sợ.” Miệng chàng nói sợ, nhưng
dù là biểu tình hay là ngữ điệu đều rất bình tĩnh thản nhiên.
Mạc Dương thành chủ ha hả cười.
Lúc này, Vương Hoằng cúi đầu xuống. Chàng mỉm cười, ôn nhu ngậm vành tai
của Trần Dung, liếm mút khẽ hôn, dùng một loại ngữ khí làm cho toàn thân người ta mềm nhũn mà cất tiếng hỏi: “Khanh khanh sợ chết hay là sợ bị
con kiến kia cắn đau đớn?”