Mị Công Khanh

Chương 151: Chương 151: Gặp Trần Vi




Trần Dung trở lại trong phòng, ngồi trên tháp một canh giờ.

Theo thời gian trôi qua, lòng của nàng càng ngày càng tĩnh lặng.

Nhìn thấy bên ngoài trăng tròn nhô cao, tiếng người bớt dần, Trần Dung thầm nghĩ: Nhiễm Mẫn nhất định đã đi về rồi.

Nàng nhẹ nhàng đẩy cửa phòng, đi ra ngoài cửa, đi dọc theo thềm đá, theo hai hàng cây rậm rạp, theo con đường nhỏ bên phải. Con đường này, so với chỗ vừa rồi gặp Nhiễm Mẫn cách nhau khá xa.

Phía sau tiếng người nói thỉnh thoảng truyền đến. Trần Dung biết, mấy ngày nay người cầu kiến mình rất nhiều, đều do các quản sự cản lại…… Nàng muốn yên tĩnh, Vương Hoằng sẽ để cho nàng yên tĩnh.

Lúc này, một loạt tiếng bước chân vang lên, tiếng bước chân kia nhẹ nhàng mà khéo léo, đồng thời lại vẫn có âm điệu thích hợp, giống như đang nhắc nhở nàng rằng có người đến.

Vừa nghe thấy âm thanh này, Trần Dung liền biết, hẳn là người của Vương Hoằng.

Nàng dừng chân, hỏi: “Chuyện gì?”

Bước chân kia dừng lại, giọng của Ứng Cô từ sau lưng nàng truyền đến: “Bẩm tiên cô, ngày lúc hoàng hôn, phía sau núi có tiếng nam nhân cuồng tiếu vang ra.” Dừng một chút, nàng ta hỏi: “Tiên cô có biết đó là không?”

Nghe ngữ khí của nàng ta rõ ràng đã trông thấy Trần Dung và Nhiễm Mẫn ở chung một chỗ, cố ý tiến đến hỏi.

Trần Dung nhẹ giọng trả lời: “Y là một cố nhân.”

Trần Dung quay đầu, hai mắt sáng ngời nhìn Ứng Cô, hỏi: “Ta muốn truyền tin cho lang quân các ngươi, ai có thể đi?”

Ứng Cô giật mình, đảo mắt liền cười nói: “Tiên cô nói đùa rồi, nếu lang quân phái chúng ta tới, chúng ta đã là người của người. Chúng ta sẽ không truyền lại tin tức.”

Nàng ta hiểu lầm, nghĩ rằng Trần Dung đang thử mình.

Trần Dung cũng không muốn nhiều lời, nàng quay đầu, thản nhiên nói: “Nếu như thế, vậy quên đi.”

Nàng cất bước đi về phía trước.

Ứng Cô ngẩn ra, sau đó nàng ta vội vàng đuổi theo, nhắm mắt theo đuôi phía sau Trần Dung, Ứng Cô lúng ta lúng túng hỏi: “Tiên cô tức giận sao?”

Trần Dung lắc đầu, ra lệnh: “Ta muốn đi một mình thôi.”

Đây là hạ lệnh trục khách. Ứng Cô lên tiếng đáp rồi đứng lại.

Minh nguyệt nhô lên cao, lạnh lẽo như nước.

Dưới ánh trăng, có bóng người thấp thoáng trong lùm cây, dài nhỏ thưa thớt. Gió thổi qua tiếng nức nở vang lên không ngừng.

Trần Dung đi được chừng năm sáu trăm bước, nghe thấy tiếng người nói càng ngày càng xa xôi thì dừng chân, quay đầu lại.

Vừa quay đầu, nàng trông thấy trên đường nhỏ bên trái trong núi, một nữ tử đứng lên khỏi lương đình, bước xuống phía dưới.

Trần Dung cũng không để ý, tiếp tục bước về phía trước.

Nhưng mới đi ra ba bước, Trần Dung cứng đờ, nàng quay phắt đầu nhìn về phía người kia.

Nàng ta yêu kiều như hoa lê, dung nhan tú uyển, làn da trắng nõn, dưới ánh trăng nhìn lại, còn có cảm giác lạnh lẽo…… Không phải là Trần Vi sao?

Trần Dung híp mắt, âm thầm đánh giá xung quanh.

Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, không đúng, cách nơi này trăm bước có một hán tử đang ngồi trong lùm cây. Xem ra là hộ vệ của Trần Vi.

Nhiễm Mẫn thật sự sủng ái Trần Vi, dù nàng ta đi đến đâu, bên người đều phái hộ vệ bảo hộ. Kiếp trước, bên người nàng ta luôn luôn có một hộ vệ cùng hai tỳ nữ đi theo, vì vậy vài lần bản thân muốn xuống tay đều không tìm thấy cơ hội. Không thể ngờ rằng kiếp này cũng như vậy.

Trần Vi cúi đầu, không yên lòng đi tới, giống như cảm giác được ánh mắt của Trần Dung, nàng ta ngẩng đầu lên.

Bốn mắt nhìn nhau.

Trần Vi dừng chân.

Nàng ta hé miệng, ngây ngốc nhìn Trần Dung, một hồi lâu, nàng ta kinh ngạc khẽ hỏi: “Sao muội lại ở đây? Nhiễm lang đâu? Không phải chàng đang tìm muội sao?”

Trần Vi vừa hỏi vừa nhìn quanh khắp nơi, tìm kiếm bóng dáng của Nhiễm Mẫn.

Trần Dung nhìn nàng ta.

Gió đêm thổi tới thân thể nàng lạnh lẽo.

Cảm giác lạnh lẽo này cũng thấm vào lòng của nàng. Trần Dung lẳng lặng nhìn Trần Vi, dưới ánh trăng, khuôn mặt của Trần Vi tinh tường hiện ra trước mắt nàng.

Sắc mặt của Trần Vi không tốt lắm, tái nhợt, cằm nhọn hơn trước, trong đôi mắt dường như lúc nào cũng lấp lánh ánh lệ.

Nhưng mà gầy yếu, tiều tụy như vậy càng khiến cho Trần Vi thêm phần mảnh mai, điềm đạm đáng yêu, giống như hoa lê gió vừa thổi qua sẽ rơi rụng lả tả.

Lúc Trần Dung đang đánh giá Trần Vi, Trần Vi cũng đang đánh giá nàng.

Nàng ta nhìn Trần Dung từ trên xuống dưới vài lần, mắt híp lại, dùng tay áo che miệng, nhỏ giọng nói: “A Dung, chỉ mấy tháng không gặp, sao muội đã ăn vận như đạo cô rồi? Hì hì, nhưng dù muội làm đạo cô, so với trước kia còn đẹp hơn, còn khiến nam nhân yêu thích hơn.”

Nàng ta cười sung sướng, đi từng bước một tới gần Trần Dung.

Chỉ chốc lát, Trần Vi cách Trần Dung tầm năm bước thì dừng lại.

Nàng ta lại nhìn ngắm Trần Dung một lượt, hai tròng mắt cười híp một đường, thở dài: “Sau khi tỷ tỷ nghe thấy A Dung đi theo Vương Thất lang, trong lòng vô cùng hâm mộ. Ngay cả A Kỳ các nàng cũng rất hâm mộ muội. Chúng ta đều nghĩ rằng muội tới Kiến Khang, ở tại trong Lang Gia Vương thị phong lưu thiên hạ sống một cuộc sống khoái hoạt thần tiên. Nhưng lại không thể tưởng được, A Dung đã trở thành nữ quan.”

Nàng ta nhìn Trần Dung với vẻ thương hại, nhỏ giọng thở dài: “A Dung, muội thật đáng thương.”

Trần Dung vẫn lẳng lặng nhìn nàng ta, chờ nàng ta nói xong.

Đến khi lời Trần Vi thốt ra một hồi lâu, nàng mới mở miệng hỏi: “Nói xong chưa?”

Trần Vi ngẩn ra, hé cái miệng nhỏ nhắn nhìn Trần Dung.

Trần Dung cười nhẹ, nàng bình tĩnh nhìn Trần Vi, từ từ nói: “Mới vừa rồi, phu quân của tỷ, Nhiễm tướng quân tìm được ta, y muốn ta đi cùng y.”

Nghe đến đó, Trần Vi biến sắc.

Trần Dung mỉm cười, chắp hai tay sau lưng, từ trên cao trông xuống ngạo mạn nhìn Trần Vi, học bộ dáng của nàng ta, nhẹ giọng nói: “A Vi, về sau tỷ phải sửa miệng, phải gọi ta là chủ mẫu!”

“Phải gọi ta là chủ mẫu!”

“Phải gọi ta là chủ mẫu!”

Giọng rất nhẹ, nhưng hàm nghĩa rất nặng nề. Sắc mặt Trần Vi tái nhợt như tuyết, nàng ta rốt cuộc không cười nổi nữa, xông lên một bước, cầm ống tay áo của Trần Dung kêu lên: “Ngươi nói bậy, ngươi nói bậy! Phu chủ nói, ngươi đã ngủ với Vương Thất lang, chàng không cần ngươi nữa!”

Trong tiếng nói nghẹn ngào của nàng ta, một tiếng tiếp theo một tiếng, khiến sơn cốc hưởng ứng, một loạt tiếng bước chân ở trong sơn đạo bên phải đi về phía bên này truyền đến.

Khi Trần Vi đang vội vàng kéo tay áo Trần Dung, Trần Dung nhíu mày, nàng giũ giũ ống tay áo, đẩy Trần Vi ra sau, Trần Dung nghiêng đầu nhìn Trần Vi như mắc bệnh tâm thần đang thét chói tai, lúc này Trần Dung nở nụ cười rất tươi.

Trần Vi vừa thét chói tai, liếc mắt một cái thấy tươi cười này của Trần Dung thì không khỏi tức hận. Nàng ta cắn chặt răng, vươn tay cào vào mặt Trần Dung, vừa xông tới đánh vừa thét to: “Tiện phụ không có mặt mũi này! Ngươi chết đi! Ngươi còn cười, ngươi còn dám cười sao? Ta, ta xé rách mặt của ngươi!”

Nàng ta điên cuồng mà xông về phía Trần Dung. Nhưng dù sao Trần Dung cũng có chút võ nghệ, làm sao có thể để nàng ta đến gần.

Ngay khi Trần Vi vừa xông tới, Trần Dung nhẹ nhàng rời khỏi vài bước, khẽ né qua.

Trần Vi lao đến không trúng, suýt nữa té ngã trên đất, sau khi lảo đảo lao về phía trước vài bước, vội vàng ổn định thân hình, dồn dập thở dốc.

Thở dốc một lúc sau, nàng ta lại trừng mắt nhìn Trần Dung, khi đối diện với tươi cười kia của Trần Dung, Trần Vi bắt buộc bản thân tỉnh táo lại.

Nàng ta chống hai đầu gối, vừa thở hào hển vừa trừng mắt nhìn Trần Dung, kêu lên: “Ngươi nói bậy! Phu chủ không ở cạnh ngươi! Nếu chàng muốn ngươi, lúc này nhất định sẽ ở bên cạnh ngươi! Ngươi nói bậy!”

Trong tiếng kêu của Trần Vi, Trần Dung vỗ tay mấy cái. Nàng vừa vỗ tay, vừa khen ngợi: “A Vi không ngu đâu, có thể đoán được là ta nói bậy!”

Lời này vừa thốt ra, Trần Vi ngừng lại.

Nàng ta kinh ngạc nuốt lời định mắng xuống, trừng mắt nhìn Trần Dung, sẵng giọng vội hỏi: “Ngươi nói cái gì? Ngươi vừa rồi nói cái gì? Ngươi nói ngươi là nói bậy? Đúng hay không? Ngươi nói ngươi là nói bậy?”

Ngữ điệu vội vàng, thần sắc hoảng sợ mang theo vui mừng.

Nhưng Trần Dung đứng đối diện cũng giật mình, chỉ thấy nàng xuất thần nhìn Trần Vi, sau một lúc lâu, bật cười, thấp giọng lẩm bẩm: “Đáng thương như thế…… Sống chỉ một đời để làm gì đây?” Giọng của nàng rất nhẹ, nếu như nói là châm chọc Trần Vi, không bằng nói là đang cảnh cáo chính nàng.

Trần Vi không nghe thấy, nàng ta cũng không để ý Trần Dung có châm chọc mình hay không, chỉ vội vàng tiến lên một bước, hỏi: “Câu nói vừa rồi của ngươi có ý tứ gì? Ngươi nói bậy đúng hay không? Phu chủ vốn là không cần ngươi đúng hay không?”

Một câu tiếp một câu, ngữ khí khẩn trương mà cấp bách.

Trần Dung thương hại nhìn Trần Vi, trong sự truy vấn của nàng ta, nàng chắp hai tay sau lưng, như thần thái Vương Hoằng thường làm vân đạm phong khinh mỉm cười. Nàng gật đầu, trả lời: “Đúng, ta nói bậy. Phu chủ của ngươi sẽ không cưới ta.”

Trong vẻ mặt quá đỗi vui mừng của Trần Vi, Trần Dung nhìn chằm chằm nàng ta, thấp giọng gọi: “A Vi!”

Giọng của nàng có chút nghiêm túc.

Trần Vi ngẩn ra, kỳ quái nhìn nàng.

Trần Dung nhìn chằm chằm nàng ta nói: “A Vi, ngươi không phải rất biết giả bộ sao? Nước mắt của ngươi nói rơi thì có thể rơi xuống.” Dưới vẻ mặt tức giận của Trần Vi, Trần Dung tươi cười, nàng chậm rãi, gằn từng tiếng nói: “A Vi, dùng nước mắt của ngươi, dùng sự đáng thương cùng ôn nhu của ngươi ôm lấy phu chủ của ngươi nhanh rời khỏi thành Kiến Khang này đi!”

Trần Vi lại ngẩn ngơ, theo bản năng cảm giác được, Trần Dung đang nghiêm túc nói những lời này nên lập tức bật cười một tiếng.

Lời trào phúng còn chưa thốt ra khỏi miệng, Trần Dung đã cúi đầu, dưới ánh trăng, nàng chậm rãi vuốt ve đầu ngón tay của mình, nhỏ nhẹ nói: “Phu chủ của ngươi nói, dù cho quá khứ của ta như thế nào, y vẫn muốn ta.”

Lời này vừa vang lên, mặt Trần Vi trắng bệch như tờ giấy, nàng ta lung lay thân hình như sắp ngã, chật vật lui ra phía sau một bước.

Trần Dung không nhìn nàng ta, nàng vẫn dùng ngữ khí chậm rãi nói: “Y còn nói nguyện ý cưới ta.”

Lần này, Trần Vi phát ra một tiếng dường như nức nở, dường như hận ý. Giờ phút này nàng ta cắn chặt môi dưới, mở to một đôi mắt đẫm lệ, quật cường nhìn chằm chằm Trần Dung, chờ nàng nói tiếp.

Trần Dung mỉm cười, nàng không chút để ý tiếp lời: “Đối với ngươi, ta là người xuất gia được bệ hạ ban cho, nhưng nói đến nói đi, đi theo phu chủ của ngươi, nam chinh bắc chiến, dãi gió dầm sương, làm sao được tốt đẹp như ở Kiến Khang chứ?” Nàng ngẩng đầu nhìn Trần Vi, nói: “A Vi, trên đời này, phu chủ ngươi là nam nhân duy nhất không để tâm ta là người xuất gia, cũng không để ý ta đã thất thân. Bởi vậy, nhanh chóng mang theo phu chủ ngươi rời khỏi Kiến Khang đi, trước khi ta hối hận thì hãy rời đi đi.”

Trần Dung nhẽ nhếch khóe môi, vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu. Dưới ánh trăng, đôi mắt đen không thấy đáy của nàng trở nên sáng ngời. Dù là ánh mắt hay vẻ mặt, nàng đều khiến cho Trần Vi không thể nhận ra tâm ý chân thật, thậm chí không thể phân biệt rõ, lời này của nàng là thật hay giả.

Trần Vi cảnh giác trừng mắt nhìn Trần Dung, thấy nàng xoay người, không khỏi cất giọng hỏi: “Ngươi, ngươi, vì sao?” Nàng ta cắn môi, đuổi theo một bước, nghiêm túc hỏi: “Trần thị A Dung, ngươi lại có quỷ kế gì?”

Trần Dung quay đầu.

Vẻ mặt của nàng có chút đạm mạc, có chút cao ngạo nhìn Trần Vi, nhẹ nhàng nói: “Không muốn rời đi thì thôi.” Dứt lời, nàng vung ống tay áo đi về phía trước.

“Đứng lại!”

Trần Vi vội đuổi theo, nàng ta đi theo sau lưng Trần Dung, hỏi cho rõ ràng: “A Dung, lời nói vừa rồi của ngươi là sự thật sao? Phu chủ của ta, chàng còn muốn ngươi sao?”

Trần Dung không quay đầu, nàng lạnh lùng trả lời: “Phu chủ của ngươi, chẳng lẽ ngươi không hiểu biết sao? Tình ý của y đối với ta thế nào, trong lòng ngươi không rõ sao?”

Lời này vừa thốt ra, Trần Vi dừng chân, Trần Dung đi được hai bước, nghe thấy phía sau sau truyền đến là tiếng nức nở không thể kìm nén.

Trần Dung ngẩn ra, quay đầu lại.

Dưới ánh trăng, Trần Vi yếu đuối ngã ngồi trên mặt đất, dùng tay áo che mặt, thấp giọng khóc lóc. Nàng ta khóc hai vai run rẩy, bi thương mang theo thống hận, đúng là khó kìm lòng nổi.

Trần Dung đi đến trước mặt nàng ta.

Nàng từ trên cao nhìn xuống, thương hại nhìn Trần Vi, từ từ nói: “Cần gì phải bi thương như vậy? A Vi, kỳ thật ngươi không hề thương hắn như trong tưởng tượng của mình đâu.”

Lời này của nàng là thốt ra từ phế phủ. Trần Vi tất nhiên không thèm quan tâm đến, nàng ta nức nở nói: “Nhìn thấy ta thống khổ, ngươi vui vẻ đúng không? A Dung, ngươi cũng đừng đắc ý, ngươi, ngươi chính là người không có ai muốn! Ngươi đã xuất gia rồi!”

Trần Dung cúi mắt nhìn Trần Vi, nàng khẽ cười, chậm rãi nói: “Không sai, ta rất vui vẻ. A Vi, cả đời này, ngươi thua rồi! Từ nay về sau cho dù ngươi tìm mọi cách lấy lòng, phu chủ của ngươi cũng đã tâm ý khó an bình…… Y không chiếm được ta, y bởi vì ngươi mà không chiếm được ta, loại hận khổ này, trong cuộc sống sau này, y sẽ chuyển tới trên người ngươi từng chút một! A Vi, ngươi xong rồi!”

Giọng nói lạnh lùng trào phúng, tựa như kim đâm.

Trần Vi rất muốn phản bác, nhưng không biết vì sao, phát ra từ cổ họng chỉ là từng tiếng nghẹn ngào…… Dựa vào trực giác của nữ nhân, nàng ta biết lời này của Trần Dung không hề sai.

Trong khoảng thời gian ngắn, đủ loại không cam lòng, đủ loại khổ hận, đủ loại thương tâm, đủ loại mất mát đau đớn đều hóa thành nghẹn ngào.

Trần Dung cúi đầu, nàng vẫn không nhúc nhích đứng ở trong gió đêm, từ trên cao nhìn xuống, hờ hững nhìn Trần Vi khóc lóc nước mắt nhạt nhòa.

Sau một lúc lâu, Trần Dung thở dài một tiếng, xoay người bước đi.

Nàng vừa mới đi ra vài bước, đột nhiên nghe thấy trong rừng cây phía sau truyền đến một tiếng thở dài.

Ngay lập tức, Trần Dung quay đầu lại nhìn xung quanh.

Một tráng hán xuất hiện trong tầm nhìn của Trần Dung. Tráng hán này có chút quen mắt, Trần Dung nhìn hắn vài lần, rốt cục nhận ra, hắn là một vị tướng quân từng làm xa phu cho Nhiễm Mẫn, tính cách có vẻ buồn cười thú vị.

Hóa ra là hắn bảo vệ Trần Vi, Trần Vi này quả nhiên được sủng ái. Nhưng mà như vậy rất tốt, chỉ có người ngã từ trên tầng mây cao xuống, mới có thể xương cốt vỡ nát!

Tráng hán bước đến trước mặt Trần Dung. Đối diện với ánh nhìn chăm chú của nàng, hắn cung kính thi lễ: “Gặp qua.”

Trần Dung nhìn hắn, tâm khẽ động.

Tráng hán liếc mắt nhìn Trần Vi một cái, lại chuyển sang Trần Dung, hắn thở dài một tiếng, rồi lại thở dài một tiếng.

Trong vẻ mặt cảm khái của hắn, Trần Dung rũ mắt, nghiêm túc nói: “Vị tráng sĩ này, xin mang theo tướng quân nhà ngươi rời khỏi Kiến Khang đi.” Dừng một chút, nàng từ từ nói: “Kiến Khang có vẻ như phồn hoa, kì thực từng bước hung hiểm, tướng quân có chí hướng rộng lớn, đừng để bị chôn chân trong con thuyền nhỏ này.”

Dứt lời, nàng vung ống tay áo, xoay người bước đi.

Lời nói này của nàng dường như đang cảnh cáo, tráng hán rùng mình, mặt nhăn mày rậm trầm tư.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.