Bên ngoài màn cửa sổ bằng lụa mỏng, bầu trời cao xa, trong trẻo nhưng
lạnh lùng, có vài vì sao thản nhiên treo trên bầu trời, có vẻ thập phần
tịch liêu.
Trần Dung dời mắt khỏi gương đồng, ngắm nhìn bầu trời đêm, đến khi không chớp mắt một lúc lâu, nàng mới nằm xuống, nhắm hai mắt
lại, tĩnh lặng chờ thời gian trôi qua.
Khoảng thời gian này, mỗi lần
bừng tỉnh lại từ trong ác mộng tái diễn chuyện cũ, nàng luôn ngồi yên
đến bình minh như thế. Không phải vì hoài niệm, cũng không phải bởi vì
hận thù quá sâu sắc, mà là bởi vì, nàng thích yên tĩnh ngồi như vậy, có
thể ngắm nhìn bầu trời, có thể một lần nữa nếm trải niềm vui khi được
sống lại!
Dần dần, sương sớm lờ mờ bao phủ trời đất, dần dần, có một hai tiếng người nói vang lên trong không trung tươi mát.
Giọng nói đó, ban đầu chỉ có một hai người, sau đó càng ngày càng nhiều, rồi chuyển thành ồn ào.
Tiếng bước chân vang lên, giọng nữ trung niên ôn nhu thân thiết tối hôm qua truyền đến: “A Dung, đã dậy chưa?”
Trần Dung ngồi lên, nói: “Ta dậy rồi.”
Giọng nữ trung niên vội vàng nói: “Tiến vào, hầu hạ A Dung rửa mặt.”
Cửa cót két một tiếng, một tỳ nữ bưng chậu nước đi vào trong phòng, phụ
nhân trung niên cũng đi đến phía sau Trần Dung, giúp nàng chải tóc.
Phụ nhân trung niên có gương mặt tròn trịa, đôi mắt rất nhỏ, trên gương mặt luôn mỉm cười lộ ra tính cách an hòa hiền lành. Bà cẩn thận nhìn Trần
Dung một cái, nói: “Người hầu đều đang chuẩn bị, lúc nào cũng có thể
xuất môn.”
Trần Dung ‘Uhm’ một tiếng, phụ nhân trung niên thấy sắc
mặt nàng bình thản, buông lỏng tâm tư, tiếp lời: “A Dung, nơi này không
còn ở được nữa đâu, phải đi về phía nam thôi. So với các đại gia tộc
khác Trần gia chúng ta vẫn tốt hơn nhiều, dù sao ở phía nam chúng ta vẫn còn có chi tộc.”
Trần Dung lại ‘Uhm’ một tiếng.
Phụ nhân trung
niên thấy thần thái của nàng nhẹ nhàng, vẻ mặt cũng không hoảng hốt
giống như hai ngày trước, trong lòng mừng rỡ, còn nói thêm: “A Dung hiểu được chưa? Tối hôm nay hẳn sẽ không gặp ác mộng nữa chứ?”
Trần Dung gật gật đầu.
Lúc này, bên ngoài truyền đến giọng nói của một nam tử trung niên: “A Dung, hành trang đã chuẩn bị xong rồi, khi nào thì lên đường?”
Nghe tiếng nói quen thuộc này, Trần Dung đột nhiên hỏi: “Hôm nay là ngày gì?”
Nam tử trung niên giật mình, hồi đáp: “Là ngày xấu.”
Ngày xấu? Trần Dung đứng lên, ngày xấu! Đúng rồi, nửa đêm ba ngày sau, nàng sẽ nghênh đón kiếp nạn đầu tiên.
Trong lúc phụ nhân trung niên đang kinh ngạc, nàng lại chậm rãi ngồi xuống: “Người là Ngô thúc sao?”
Ngoài cửa nam tử trung niên kia càng kinh ngạc, hắn lớn tiếng đáp: “Đúng vậy, ta là Ngô thúc. A Dung, con làm sao vậy?” Nói xong, hắn lập tức đẩy cửa phòng ra, để lộ gương mặt tái nhợt gầy yếu, trên cằm có mấy chòm râu
thưa thớt xuất hiện ở trước mặt Trần Dung.
Lúc này Trần Dung đang rửa mặt chải đầu, một nam tử đã lớn tuổi như hắn cứ thế đẩy cửa mà vào, thật sự là thất lễ.
Trần Dung ngẩng đầu nhìn lại nam tử trung niên kia. Sống lại lần nữa, nàng
mới có thể từ gương mặt thoạt nhìn nhã nhặn hiền lành này nhận ra vẻ
ngoan độc được che giấu kỹ!
Người trước mắt vốn là một kẻ sĩ khi phụ
thân nàng chu du bên ngoài cứu mạng mang về. Cho tới nay, hắn được phụ
thân coi như bằng hữu, cung kính giữ lại ở trong phủ, còn yêu cầu nàng
cùng phó dịch trong phủ đều gọi là Ngô thúc!
Nhưng chính người này
lại cấu kết với đạo tặc, buổi tối một ngày trước khi chuẩn bị đi về phía nam đã phá cửa mà xông vào, cướp bóc toàn bộ gia tài nhà nàng không còn sót lại chút gì rồi bỏ trốn mất dạng.
Nếu không phải phụ thân còn bí mật giữ lại một chút vàng lá ở trong thư phòng, nàng đã không thể đến
được phía nam, sớm đã trở thành khất cái mất rồi!
Trần Dung nhìn chằm chằm Ngô thúc, chầm chậm nói: “Buổi chiều lên đường!”
“Cái gì? Buổi chiều lên đường? A Dung, vì sao không chờ thêm mấy ngày?”
Trần Dung âm thầm cười lạnh một tiếng, nàng bình tĩnh quát: “Ta nói, buổi chiều liền lên đường.”
Dù sao tuổi nàng còn nhỏ, xưa nay không có chút ảnh hưởng, nam tử trung
niên kia nhìn về phía nữ nhân trung niên ở phía sau nàng, kêu lên: “Bình ẩu (theo cách gọi của người Trung Quốc, ẩu nghĩa là bà già, bà lão. Ta
nghĩ đây là nhũ mẫu của Trần Dung), ẩu đã nói gì với A Dung đúng không,
chuyển về phía nam là đại sự, làm sao có thể nói đi là đi được?” Nói tới đây, hắn nhớ tới một chuyện, giọng nói cất cao, lớn tiếng hỏi: “Huống
chi, đã mấy đêm A Dung gặp ác mộng, nếu thân thể không thoải mái, vì sao không nghỉ ngơi thêm hai ngày?”
Phụ nhân có gương mặt hiền lành vội
vàng tiến lên, nói với Trần Dung: “Nữ lang (Đây là cách xưng hô ở thời
đại này, có thể hiểu là tiểu thư), lời của Ngô thúc có lý……” Bà vừa mở
miệng, Trần Dung liền ngắt lời bà, quát: “Ta nói, buổi chiều lên đường!”
Ngô thúc đang muốn phản bác, nhưng khi đối diện ánh mắt đen láy sâu không
lường được của nàng, không biết vì sao bỗng rùng mình một cái, lời vừa
muốn thốt ra khỏi miệng lại nuốt trở về.
Trần Dung thu hồi ánh mắt, ra mệnh lệnh: “Đóng cửa phòng lại.”
Ngô thúc sửng sốt, mãi mới hiểu ra là nàng nói với mình, hắn ngơ ngác đóng
cửa phòng, trong lòng cảm thấy bất an: A Dung làm sao vậy? Sao lại thay
đổi nhiều như thế?
Ngô thúc vừa rời khỏi, Trần Dung liền đi tới thư
phòng. Trong thư phòng bày đầy thẻ tre thật dày cùng sách lụa. Trước
kia, sau khi gia tài bị Ngô thúc cấu kết với đạo tặc cướp bóc không còn
chút gì, lúc cùng đường nàng nhớ tới lời phụ thân từng nói qua: Nếu xảy
ra việc ngoài ý muốn, phải chạy tới thư phòng ngay. Nàng ở trong thư
phòng điên cuồng mà khóc lóc một lúc, trong lúc vô ý phát hiện trong thẻ tre sách lụa có giấu một số lượng vàng lá. Cũng nhờ số vàng lá này,
khiến nàng sống lại từ trong tuyệt vọng.
Bên ngoài tiếng động ồn ào
không dứt bên tai, đó là nhóm phó dịch nô tỳ đang vội vàng thu dọn. Hiện tại các sân viện đã sắp xếp gần xong, lập tức sẽ chuyển đồ tới thư
phòng.
Tiếng nói chuyện của những người đó ồn ào náo động, tiếng nhóm thất phu lỗ mãng kêu la, thật đúng là êm tai. Kiếp trước sao nàng không phát hiện ra đây?
Trần Dung chậm rãi ngồi xuống tháp, tiện tay mở ra một quyển sách lụa, tai lại đang chuyên chú lắng nghe đủ loại tiếng
động tràn ngập sức sống kia.
Cũng không biết qua bao lâu, một tiếng kêu to từ ngoài cửa truyền đến: “A Dung đang ở thư phòng sao? Tôn lão đến đây.”
Là giọng nói của Ngô thúc!
Gương mặt Trần Dung trầm xuống: Hắn vẫn chưa từ bỏ ý định sao, ngay cả Tôn lão cũng mời đến!
Tiếng kêu to của Ngô thúc lại truyền đến: “Bình ẩu, A Dung ở thư phòng sao?
Sau khi Tôn lão biết sức khỏe nàng không tốt liền tới thăm. Ẩu mau mau
báo cho A Dung biết, để nàng ra nghênh đón.”
Trần Dung đứng lên, trước khi Bình ẩu trả lời nàng thanh thúy đáp: “Đến đây.” Dứt lời, nàng đẩy cửa thư phòng ra.
Ở cửa viện, có một lão nhân râu dài đứng đó, chính là Tôn lão, trước khi
phụ thân của nàng đi đã dặn qua Tôn lão, nhờ lão chiếu cố quản giáo Trần Dung. Trước mặt lão nhân này, nàng không quyền nói năng gì nhiều!
Trần Dung liếc mắt nhìn Ngô thúc mang theo vẻ mặt đắc ý, cúi người thi lễ: “Gặp qua Tôn lão.”
Tôn lão gật gật đầu, lão đi đến trước mặt Trần Dung, nhìn từ trên xuống
dưới: “Nghe nói hàng đêm con gặp ác mộng, đã thỉnh đại phu chưa?”
Trần Dung lắc đầu, đáp: “Dạ chưa.”
Tôn lão nhíu mày, Ngô thúc thấy thế, lập tức đứng ở một bên nói: “Lão
trượng người mau khuyên nhủ A Dung, trong tình huống này, lại nói cái gì qua giữa trưa thì khởi hành. Đi về phía nam, đường xá xa xôi cỡ nào?
Nếu xuất hiện một chuyện không ổn gì đó, chẳng phải là hối hận không kịp sao?”
Tôn lão gật gật đầu, ánh mắt liếc về phía Bình ẩu đứng phía
sau Trần Dung, nói: “Bình ẩu, thỉnh nữ lang của ngươi vào phòng, ba ngày sau sẽ khởi hành.”
“Vâng!”
Tôn lão lại chuyển sang dặn dò nhóm nô tỳ chung quanh: “Việc này không thể coi là trò đùa. Các ngươi trông
chừng A Dung, nếu nàng lại đùa giỡn, tính tình bướng bỉnh, liền khóa
nhốt nàng lại!”
“Vâng!”
“Còn không mau mời đại phu đến?”
“Vâng!”
Tôn lão ra mệnh lệnh một câu lại tiếp một câu, vừa nói xong, vung tay áo dài, xoay người rời đi.
Ngô thúc hướng tới đám người Trần Dung liếc mắt một cái, trong lúc không ai chú ý liền cười đắc ý, cất bước đuổi theo Tôn lão.