Mị Công Khanh

Chương 7: Chương 7: Lưu dân (1)




Sau khi Trần Dung trở về, Thượng tẩu rầu rĩ nói thầm: “Nữ lang, mấy người Vương gia thật là vô lễ, rõ ràng nữ lang có ý tốt mà.”

Lão nói tới đây, lại liếc mắt nhìn Trần Dung.

Lão nhìn thấy Trần Dung không hề có thần sắc ảo não, hai mắt lại sáng như vì sao.

Ăn cơm xong, đoàn xe lại lên đường.

Khi dùng bữa tối, Vương gia vẫn như cũ vô cùng xa hoa, giống như bọn họ không phải đang chạy nạn, mà là đi du ngoạn vậy.

Nhóm nữ lang Vương gia ban đầu cảm thấy mới mẻ, nhưng từng ngày trôi qua thì cảm giác mới mẻ này cũng từ từ biến mất. Dần dần, Trần Dung nghe thấy tiếng oán giận càng ngày càng nhiều.

Lúc đó, Trần Dung mới biết, Vương gia Thất lang bởi vì còn muốn bái phỏng một danh sĩ, nên cũng không đồng hành cùng bọn họ.

Hiện tại là đầu thu, không khí còn nóng bức. Khi xe ngựa cùng đám người đi lại cuồn cuộn nổi lên cát bụi, khiến mọi người càng ngày mặt xám mày tro.

Dưới tình huống như vậy, người Vương gia chú ý phong phạm quý tộc mỗi ngày đều phải tắm rửa mấy lần, khiến cho một ngày chỉ có thể đi được 20, 30 dặm đường.

Cứ đi như vậy sau bảy ngày, trên đường lưu dân càng ngày càng nhiều. Đây chỉ là thứ dân bình thường, thành quần kết đội chạy tới phương nam. Bọn họ đã dùng hết lương khô mang theo, bắt đầu tự phát đi theo phía sau đoàn xe của Vương gia. Bởi vì mỗi một lần Vương gia dùng cơm nước xong, đều có phần lớn đồ ăn bỏ thừa.

Người đi theo phía sau càng ngày càng nhiều, người Vương gia bắt đầu phiền chán. Toàn thân đám lưu dân hôi thối, dơ bẩn không chịu nổi lẽo đẽo theo sau, gió thổi qua bay đến tận mười dặm, thật sự làm cho người ta không chịu nổi. Nhưng bọn họ lại không dám làm chuyện tổn hại thanh danh là đuổi đánh đám lưu dân, vì thế người Vương gia đành phải giảm bớt thời gian tắm rửa, bắt đầu tăng tốc.

Việc này đều không liên quan đến Trần Dung.

Trần gia chỉ có một chủ tử là nàng, mỗi khi đến giờ cơm, nàng cũng chỉ là đơn giản ăn một khay nhỏ, dùng xong thì nghỉ ngơi, cũng không giống người Vương gia ngủ ở trong lều trướng rộng rãi, mà là nằm trong xe ngựa.

Hiện tại, những gì nàng làm đa phần là ngồi ở trong xe ngựa đảo điên đã quá lâu, vì thế nàng xuống xe cưỡi ngựa để giãn giân cốt.

Trần Dung có luyện võ cưỡi ngựa, thể chất rất tốt, có thể đi theo đội ngũ một lúc lâu mà không phải thở hổn hển một chút nào.

“Dùng cơm, tạm nghỉ tạm nghỉ –”

Trong tiếng vó ngựa, một kỵ sĩ vừa cưỡi ngựa đoạn hậu ở phía sau đoàn xe, vừa lớn tiếng hò hét.

Trần Dung nhìn thoáng qua phía tây nắng chiều đỏ au, thả người nhảy xuống lưng ngựa.

Lúc này, tất cả mọi người bắt đầu bận bịu, cắm trại lều trướng, bày đồ ăn.

Bình tẩu nhìn thấy Trần Dung đi tới, một bên cầm khay cơm mang lên xe ngựa, một bên thấp giọng nói: “Nữ lang, có vẻ như bị người nói trúng rồi.”

Bà vừa nói, vừa xem xét người Vương gia cách đó ba trăm bước.

Lúc này đúng là lúc mặt trời chiều ngả về tây, tịch dương ánh vàng rực rỡ chiếu vào cây bạch dương vẫn đang sắc xanh dạt dào. Giờ này khắc này, dưới tàng cây bạch dương trải lớp lụa rất dày, trên đó bày các tháp, ngồi sau tháp là người trong bộ tộc Vương thị, người người mặc y phục hoa lệ, khuôn mặt thanh tú, dưới ánh tịch dương chiếu rọi tựa như thần tiên.

Nhưng một khắc này, các đám đệ tử luôn có cử chỉ ung dung đều nhíu mày, vẻ mặt phiền chán pha lẫn bất đắc dĩ. Bọn họ trừng mắt nhìn đồ ăn trước mặt, lại không một ai nhấc đôi đũa.

Bởi vì, ở phía sau bọn họ tầm ba bốn trăm bước, ước chừng có mấy trăm lưu dân đứng đó. Đám lưu dân này mang theo con cái, quần áo tả tơi, hai mắt vô thần nhìn người Vương gia, có mấy hài tử ngơ ngác nhìn rượu và thức ăn trên tháp, bên miệng dơ bẩn có nước miếng chảy dài.

Bị mấy trăm ánh mắt nhìn chằm chằm như thế, đệ tử Vương gia giống như nuốt phải ruồi bọ vô cùng khó chịu. Một người trung niên dựa sát vào tộc trưởng Vương Trác, thấp giọng hỏi: “Vương công, ngài xem?”

Vương Trác lắc đầu, hắn lập tức gắp lên một miếng thịt, khẽ nói: “Cứ coi như không thấy là được rồi.”

“Vâng.”

Hắn có thể làm lơ như không thấy, nhưng chúng thiếu niên đệ tử rõ ràng kém cỏi hơn nhiều. Một cô nương 15, 16 tuổi cầm đôi đũa lên, oán hận gảy cơm tẻ trong chén lục vài cái, chán ghét nói: “Phụ thân cũng thật là, sao không đuổi đám dân đen này đi?”

Một thiếu niên ở bên đáp: “Đuổi bọn họ đi là chuyện dễ, nhưng nếu để văn nhân phía nam biết chúng ta khắt khe với dân chúng, không khỏi sẽ dẫn tới đàm tiếu.”

Một thiếu niên khác cũng nói: “Quái lạ! Xưa nay đám dân đen nhìn thấy chúng ta đều kính ngưỡng như thần tiên, hận không thể quỳ xuống phủ phục hôn lên ngón chân chúng ta, sao lúc này lại có gan lớn như thế?”

Vấn đề này, hiển nhiên đám đệ tử môn phiệt không biết hai chữ cơ khổ viết ra sao đâu có thể hiểu được. Mọi người suy nghĩ một hồi, một cô nương kêu lên: “Ôi chao, việc này bị Trần Thị A Dung nói trúng rồi! Ai đó gọi nàng tới đây, hỏi một chút xem vì sao lại như thế?”

Giọng nói của cô nương đó vừa thốt ra, một giọng nói khác của một cô nương có chút sắc nhọn có chút gấp gáp truyền đến: “Cần gì phải thế, ta thấy Trần Dung cũng chỉ là tùy ý nói bậy thôi.”

Cô nương này mặt dài cằm thon, sắc mặt nhợt nhạt, ngũ quan tú lệ, đúng là người ngày ấy khinh thường cười Trần Dung quá mức cẩn thân. Mọi người vừa thấy bộ dáng này của nàng ta, liền biết nàng ta sợ bị mất mặt. Trong tiếng cười, một cô nương mặt tròn nói: “Thất muội là sợ Trần Dung kia trào phúng muội đúng không?”

Cô nương có gương mặt tú lệ nghe nói như thế, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm lại, vừa định phản bác, lại ngậm miệng vào.

Có điều, những người này cười thì cười, cuối cùng cũng không có ai nhắc tới Trần Dung nữa.

Trong xe ngựa, Trần Dung ăn no liền buông bát đũa, nàng dặn dò Bình ẩu: “Dặn mọi người, mấy hôm nay nhất định phải ngủ ở trong xe, trong trường hợp không cần thiết thì đừng chạy loạn xung quanh.”

Bình ẩu ngẩn ra, bà khó hiểu nhìn về phía Trần Dung, một hồi lâu mới đáp: “Vâng.” Từ sau khi nữ lang liên tiếp gặp cơn ác mộng kia thì càng ngày càng thay đổi, nhưng đồng thời trong lúc bất tri bất giác, bà đối với nàng sinh ra một loại tin phục.

Bình ẩu thu hồi bát đũa, bước xuống xe ngựa. Bà vừa mới xuống xe ngựa, thì nghe thấy trong xe ngựa truyền đến tiếng nói thầm của nữ lang nhà mình: “Trước kia ta còn kính ngưỡng bọn họ, hóa ra, cũng chỉ là một đám đồ chơi bằng đất sét và củi mục mà thôi.” Trong giọng nói hàm chứa thất vọng sâu sắc.

Đêm, dần dần tối đen.

Tối hôm nay, một vòng trăng sáng treo trên bầu trời, ánh trăng màu bạc rải rắc khắp trời đất. Ánh trăng như vậy, ban đêm như vậy, cho dù nhóm đệ tử Vương gia mỏi mệt không chịu nổi, cũng say mê trong khung cảnh tình thơ ý hoạ.

Trần Dung chậm rãi tới gần mọi người Vương gia đang ngâm gió ngợi trăng.

Dưới ánh trăng, dáng người của nàng lả lướt, đôi mắt sáng trong như nước, có một vẻ xinh đẹp khôn kể khó có thể miêu tả. Trong lúc bất tri bất giác, vài đệ tử Vương gia đều quay đầu nhìn về phía nàng.

Vương Ngũ lang dẫn đầu mở miệng gọi: “A Dung, đêm nay trăng sáng nhô cao, vạn dặm trong trẻo, chúng ta đang ngâm thơ đây. Nàng cũng đến đây đi.”

Tiếng nói của Vương Ngũ lang vừa thốt ra, một cô nương khanh khách cười nói: “Ngũ ca bảo Trần Dung ngâm thơ sao? Kia chẳng phải là muốn mạng nhỏ của nàng ư?”

Lời này vừa dứt, tiếng cười nổi lên bốn phía.

Một thiếu niên nhìn Trần Dung xinh đẹp dưới ánh trăng sáng, nhịn không được nói: “A Dung quả thật là giai nhân. Giai nhân như thế, chắc chắn làm thơ rất hay.”

Cô nương kia lại khanh khách nở nụ cười: “Ở Bình thành mọi người đều biết, Trần Thị A Dung thích nhất là roi, là cưỡi ngựa, nàng vốn không thích thi từ ca phú này đâu.”

Mặc kệ là roi hay là cưỡi ngựa, đều là sở trưởng của người Hồ phương bắc. Mà người Trung Nguyên đối với người Hồ luôn khinh bỉ, đó là sự khinh bỉ phát ra từ đáy lòng, trong tiếng cười của cô nương kia hàm chứa trào phúng vô cùng rõ ràng.

Trần Dung chuyển mắt nhìn cô nương kia, vừa liếc mắt một cái, nàng liền nhận ra cô nương này đúng là người ngày hôm đó cười cợt chính mình đã cẩn thận quá mức.

Trần Dung cười cười. Nàng thi lễ với mọi người, nói: “Nếu Trần Dung ngâm thơ, chỉ sợ sẽ xúc phạm trăng sáng.” Dứt lời, nàng thối lui về phía sau.

Lời nói của nàng thật sự phong nhã, mọi người trong Vương thị ngẩn ra, sau một lúc lâu tiếng cười mới vang lên. Nghe thấy tiếng cười này, khóe miệng Trần Dung khẽ nhếch lên, lộ ra một chút cười lạnh: Vốn nàng ra đây, là do thấy đám lưu dân có hành tung quái lạ, ánh mắt không tốt lành gì, muốn nhắc nhở mọi người. Nhưng hiện tại nàng không muốn nói. Dù sao trong đội ngũ có rất nhiều hộ vệ, lưu dân có mạnh mẽ xông đến, cũng sẽ không tổn thương nguyên khí của đoàn xe. Để bọn họ nhận chút giáo huấn đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.