Mị Công Khanh

Chương 138: Chương 138: Muốn nói đã nói




Trước mắt bao người, Trần Dung đang quỳ rạp đã đứng lên.

Khóe miệng của nàng mang theo tươi cười.

Cho dù là Vương Hoằng hay là mọi người xung quanh đều nhìn ra được, đây là tươi cười thật sự phát ra từ nội tâm, nó sự thả lỏng, rạng rỡ, dứt bỏ mọi gông xiềng cùng gánh vác, thậm chí là một loại sung sướng thiêu đốt sinh mệnh, hàm chứa kích tình.

Từ từ thu hồi tươi cười, Trần Dung xoay người lại, nàng đối diện với Trần Công Nhương và Trần Tử Phương, chậm rãi quỳ phục xuống.

Lại quỳ xuống đất, Trần Dung cao giọng nói: “Trần Dung làm hai vị tộc bá thất vọng rồi. Tuy rằng đã sống sót trên chiến trường, nhưng A Dung đã giết vài Hồ nô, sau khi nhiễm một thân máu tươi, đối với mọi việc trên thế gian đột nhiên cảm thấy không thú vị, sớm đã có ý nghĩ xuất gia.”

Nàng nặng nề mà dập đầu vài cái: “A Dung cũng biết, hai vị trưởng bối có tâm ý với A Dung. Nhưng mà, cả đời này của A Dung đã là nản lòng thoái chí, thầm nghĩ im lặng qua ngày. A Dung bất hiếu –”

Mấy cái dập đầu này rất mạnh, đảo mắt, trán của nàng đã trở nên xanh tím. Nhưng mà, tuy rằng trên trán Trần Dung tím xanh dính cả bùn đất, tươi cười cũng là thả lỏng, tươi tắn.

Nàng nâng mắt lên nhìn Trần Công Nhương, nhìn Trần Tử Phương, run run, lớn tiếng cầu xin: “A Dung tội nặng, thỉnh khoan thứ.”

Dứt lời, nàng lại dập đầu.

Lúc này, tất cả mọi người nhìn tình cảnh này, hiện tại ẩn cư nơi sơn dã, xa rời hồng trần vốn là việc mà nhóm danh sĩ luôn tôn sùng. Đã nhìn quen danh lợi, cuộc sống an nhàn thế ngoại vốn là điều các quý tộc luôn hướng tới. Bởi vậy, mọi hành động của Trần Dung hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của người Trần gia cũng đã phá vỡ mọi tính toán của bọn họ.

Nhưng mà, bọn họ không thể tỏ vẻ bất mãn.

Lập tức, Trần Công Nhương tiến lên một bước, hắn nâng Trần Dung dậy, vươn tay áo lau đi bùn đất trên mặt nàng, cười khổ: “Hài tử này, sao dập đầu mạnh như vậy? Ai.”

Hắn khẽ lắc đầu, chỉ thở dài.

Trần Tử Phương cũng tiến lên một bước, hắn ôn hòa nhìn Trần Dung, thấp giọng nói: “Hài tử này, nếu con muốn xuất gia có thể nói trước với tộc nhân mà. Ai, quên đi, quên đi.”

Trần Dung thi lễ, cúi đầu, một hồi lâu mới nhẹ giọng nói: “Vâng, là A Dung suy nghĩ không chu toàn.”

Trần Tử Phương lắc đầu. Hắn nhìn xe ngựa phía sau, vung tay áo dài, ra lệnh: “Đi thôi, đi thôi.”

Sau đó, mọi xe ngựa đều bắt đầu lăn bánh.

Trần Công Nhương lên xe ngựa, Trần Tử Phương cũng vậy, bọn họ từng bước từng bước lên xe ngựa, sau khi tùy tiện nói với Trần Dung hai câu thì bắt đầu khởi hành.

Trần Dung cũng lên xe ngựa.

Bình ẩu trong xe ngựa lúc này ngơ ngác nói không ra lời. Bà nhìn Trần Dung, đột nhiên, nước mắt rơi như mưa.

Trần Dung liếc nhìn Bình ẩu một cái, cười cười, cũng không khuyên giải.

Trong đám người, Trần gia Đại huynh ngây ra như phỗng đứng ở nơi đó, môi của hắn run rẩy, thì thào nói: “A Dung của ta nhất định là chịu ủy khuất lớn tận trời! A Dung của ta nhất định là chịu ủy khuất lớn tận trời mà!”

Hắn ở đây thì thào tự nói, một bên, phụ nhân mập mạp của hắn đầu tiên là trừng lớn mắt chậc chậc liên thanh, đột nhiên, ả vui sướng kêu lên: “Dưới đạo quan Tây Sơn kia không phải có rất nhiều ruộng tốt sao? Ruộng tốt đó!” Ả xoay phắt người lại, cầm hai tay Trần gia Đại huynh, kêu lên: “Nàng ta xuất gia, nên sẽ không có trượng phu hài tử, ruộng tốt này không phải là của chúng ta sao?”

Lời của Trần gia Đại tẩu vừa dứt, đột nhiên, Trần gia Đại huynh bỗng dưng quay đầu lại.

Hắn trừng mắt nhìn phụ nhân trên mặt thịt béo run run đang vui mừng, tay phải vung lên, tàn nhẫn tát cho ả một bạt tai thật nặng!

Cái tát này rất đột nhiên, rất nặng nề.

Trần gia Đại tẩu làm sao dự đoán được trượng phu xưa nay khúm núm, lúc nào cũng không dám động vào mình một cái lại làm như thế với mình? Lập tức ả bụm mặt trợn tròn mắt.

Sau khi Trần gia Đại huynh tát một bạt tai, trừng mắt nhìn ả, hắn nghiến răng nghiến lợi mắng: “Lúc này mà ngươi còn nhớ tới điều này? Quả nhiên là lang tâm cẩu phế!”

Mắng đến đây, cũng không chờ phụ nhân nhà mình phát hỏa, Trần gia Đại huynh đã đẩy đám người ra, đuổi theo xe ngựa của Trần Dung.

Xe ngựa của Trần Dung chạy về phía trước.

Trong lúc cố ý vô tình, mọi xe ngựa đều cách nàng một khoảng, mọi người đều quay đầu nhìn nàng.

Mãi cho đến khi xe ngựa của Trần Dung đi xa, một hộ vệ mới dựa sát vào khẽ gọi: “Lang quân?” Giọng của hắn rất khẽ khọt.

Trong xe ngựa không có ai trả lời hắn.

Xuyên qua rèm xe, trên gương mặt tuấn mỹ thanh hoa, đôi mắt trong suốt như nước kia chỉ yên lặng nhìn cát bụi cuồn cuộn bay đi.

Chậm rãi, thiếu niên áo trắng rũ hai mắt.

Bàn tay trắng trẻo của chàng đang vuốt ve tấm đệm, đột nhiên dùng một chút lực.

“Xoẹt” một tiếng, tấm đệm trắng bị xé thành hai đoạn.

Dần dần, môi khẽ mím, một giọng nói thì thầm, khàn khàn truyền đến: “Thà rằng chung thân không lấy chồng sao?” Nói xong, chàng khẽ cười.

Tiếng cười nhẹ nhàng bay đi, đảo mắt đã biến mất ở trong không khí, khi hộ vệ kia định thần nhìn lại, thấy lang quân nhà mình hơi hơi nghiêng người về phía trước, mạnh mẽ tựa như dã thú đang vồ mồi, còn có vẻ trầm tĩnh trên gương mặt tuấn mỹ.

Xe ngựa của Trần Dung vẫn đang chạy về phía trước.

Chỗ nàng đi tới chính là lạc viện mình đã mua về. Đối với Trần Dung mà nói, nàng đã trở nên độc lập, kinh thế hãi tục một hồi nên không ngại tiếp tục như vậy. Dù sao, hiện tại cho dù nàng trở lại bổn gia cũng sẽ không vãn hồi được cái gì.

Xe ngựa Trần Dung chạy về phía sân viện của mình.

Nàng vừa mới bước xuống xe ngựa, đột nhiên, một người xông tới, khàn khàn kêu lên: “A Dung, A Dung đáng thương của ta.”

Vừa kêu, hắn vừa ôm Trần Dung vào trong lòng.

Trần Dung nhận ra giọng nói này, đây là Đại huynh vẫn luôn yêu thương nàng.

Nàng nằm trong ôm ấp ấm áp, nhắm lại hai mắt.

Trên đỉnh đầu nàng, giọng của Trần gia Đại huynh khàn khàn bi thương, hắn ôm chặt Trần Dung, một lần lại một lần nghẹn ngào nói: “A Dung, A Dung đáng thương của ta, A Dung đáng thương của ta!”

Nói xong, hắn buông ra Trần Dung, sụp xuống khóc rống lên.

Trần Dung đi lên một bước, nàng nhẹ nhàng quỳ xuống, vươn tay đặt trên vai Đại huynh, Trần Dung mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Đại huynh, đừng vì A Dung khổ sở. Hiện tại A Dung rất sung sướng. Thật sự rất sung sướng.”

Nàng nghiêng đầu, cười khẽ hai tiếng, khi Trần gia Đại huynh kinh ngạc ngẩng đầu, A Dung đang khoái trá mở to mắt nhìn hắn, thè lưỡi, chỉ vào mặt mình, nghịch ngợm nói: “Đại huynh, huynh xem, A Dung nào có nửa điểm không vui?”

Trần gia Đại huynh nghiêm túc ngắm nhìn nàng.

Đúng lúc này, giọng nói sắc nhọn của một phụ nhân truyền đến: “Đúng vậy, nữ lang có gì mà không vui chứ? Nàng hẳn là rất khoái hoạt.” Trong tiếng kêu, một phụ nhân mập mạp như gió xoáy vọt tới, ả lao đến trước mặt Trần Dung, tay béo vươn ra định nắm tay nàng, sau khi Trần Dung tránh né, ả dừng chân, bưng khuôn mặt tươi cười vô cùng thân thiết kêu lên: “A Dung, A Dung, thật không ngờ muội có thể diện kiến bệ hạ, còn được bệ hạ phong thưởng. Thật tốt quá, A Dung, tẩu tử chúc mừng muội.”

Nói tới đây, ả còn liếc nhìn Trần gia Đại huynh đang quỳ trên mặt đất một cái, sau đó lập tức tươi cười nở rộ, nhìn Trần Dung, ả chỉ vào dấu bàn tay trên mặt mình, nói với vẻ ủy khuất: “Nữ lang muội xem xem, muội xem xem, chính là Đại huynh của muội đánh ta đó! Ta chỉ nói một câu muội không có ủy khuất, chàng đã đánh ta rồi!”

Câu cuối cùng được đề cao giọng, vẻ mặt lên án cùng ủy khuất.

Trần Dung nhìn thấy ả thì liên tục lui ra phía sau hai bước.

Khi Trần gia Đại tẩu vừa nói xong, lại muốn dựa sát vào, vươn tay định kéo tay áo nàng, đột nhiên, Trần Dung vung mạnh tay áo.

Cú vung này dùng lực lớn, Trần gia Đại tẩu trở tay không kịp, bị nàng đá lui ra phía sau một bước.

Khi Trần gia Đại tẩu trừng một đôi mắt vàng ệch, không biết là muốn phát hỏa hay là muốn tiếp tục lấy lòng, Trần Dung cúi đầu nhìn về phía Đại huynh nhà mình.

Nhìn gương mặt gầy gò, từ ái của Đại huynh, Trần Dung rũ hai mắt, chậm rãi nói: “Đại huynh có biết, vì sao ngày đó A Dung phải đoạn tuyệt quan hệ huynh muội với huynh không?”

Trước kia, tiền đồ của nàng mờ mịt, có chuyện cũng không thể nói, không dám nói. Nhưng mà hiện tại nàng có thể nói rõ lời trong lòng mình, làm chuyện mà mình muốn làm …… Chuyện bên đường thỉnh cầu bệ hạ phong thưởng bản thân thành nữ quan đã có thể làm ra, làm thêm một chuyện gì nữa cũng sẽ không còn là kinh thế hãi tục, lại càng không gây ra bất cứ hậu quả nào!

Hiện tại Trần Dung đã là một nữ quan, không cần bận tâm cái nhìn của thế gia, không cần bận tâm ý tưởng của phu gia! Từ nay về sau, giàu có hay nghèo hèn, nàng chính là nàng, nàng là một người xuất gia độc thân, không có ai không có nơi để dựa vào, không nhà không cửa.

Nàng nghĩ, hiện tại nàng cho dù khiến bệ hạ bất mãn, cũng chỉ bị thu hồi điền sản của nàng mà thôi.

Trần gia Đại huynh thật không ngờ, hiện tại nàng lại nhắc tới điều này nên lập tức ngơ ngác lắc đầu, hồ nghi nhìn nàng.

Trần gia Đại tẩu cũng mở to mắt, chuyên chú nhìn Trần Dung.

Trong ánh mắt của hai người, Trần Dung lẳng lặng nhìn Đại huynh nhà mình, gằn từng tiếng nói: “Đó là bởi vì, A Dung không thể dễ dàng tha thứ cho Đại tẩu như thế!”

Gằn giọng thốt ra một câu này, Trần Dung vung tay áo dài, vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói với Đại huynh nhà mình: “Phụ nhân ác độc tục tằng đê tiện xấu xí như thế, A Dung khinh thường gọi ả là tẩu tử!”

Nói tới đây, nàng xoay người bước đi.

Lúc này, quanh trái phải còn có không ít người ló đầu ra nhìn.

Lúc này, tất cả mọi người giỏng lỗ tai, lắng nghe mỗi một câu nói của Trần Dung.

Dưới tình huống như vậy, Trần Dung không chút khách khí nói ra thế làm cho mọi người đồng thời cả kinh, đồng thời ngẩn ngơ.

Sau đó mọi người đều châu đầu ghé tai.

Nói thật ra, người ở thời đại này đối với bề ngoài thật sự quá mức coi trọng. Đại tẩu của Trần Dung, vô luận là diện mạo hay là khí chất đều cực kỳ không phù hợp với thẩm mỹ của mọi người. Phải nói, tại thời đại lấy thanh cao tao nhã là đẹp đẽ, diện mạo của ả vừa lộ ra, thậm chí không cần nói cái gì hay làm chuyện gì thì sẽ bị xã hội bài xích.

Bởi vậy, lời của Trần Dung vừa dứt, bốn phía châu đầu ghé tai nói nhỏ nghị luận, đều tỏ vẻ chán ghét và hèn mọn với Trần gia Đại tẩu, còn có ngấm ngầm chê cười.

Một hồi lâu, Trần gia Đại tẩu mới hét lên một tiếng, xông tới Trần Dung, hai tay định kéo tóc nàng, rít gào: “Tiện nhân đê tiện không biết xấu hổ này! Trưởng tẩu như mẫu, trong thiên hạ nào có người ghét bỏ tẩu tử như ngươi? Ta vả cái miệng của tiểu phụ nhân chanh chua nhà ngươi!”

Ả xông tới rất nhanh, tiếng kêu lại lớn, trong nháy mắt đã bổ nhào đến phía sau Trần Dung.

Đúng lúc này, một tiếng hét to truyền đến: “Câm miệng!”

Người lao đến chính là Trần gia Đại huynh, hắn bỗng dưng vươn tay gắt gao chế trụ hai cánh tay của phụ nhân nhà mình. Có điều hình thể của hắn gầy gò không khỏe mạnh lắm, chẳng những không kéo lại được, ngược lại bị Trần gia Đại tẩu mập mạp lôi về phía trước hai bước.

Lúc này, Bình ẩu tiến lên một bước, bà ngăn ở trước mặt Trần gia Đại tẩu, nhìn Trần gia Đại tẩu đang buồn bực rít gào dắt cổ họng quát: “Câm miệng! Trưởng tẩu của nữ lang nhà ta đã sớm chết trên đường đi về phía nam rồi! Phụ nhân phố phường chanh chua nhà ngươi chưa từng cho nàng một chén nước, một chút cơm, sao xứng với bốn chữ “trưởng tẩu như mẫu”? Phi! Khi không đánh mất mặt mũi thế gia công khanh trăm năm của Trần phủ!”

Bình ẩu nhổ một ngụm đờm, ôm lấy Trần Dung về tới sân viện của mình. Các nàng chân trước bước vào, sau lưng cửa viện đã đóng thật mạnh, nhốt Trần gia Đại tẩu cùng Trần gia Đại huynh ở ngoài cửa.

Lúc này, Trần gia Đại huynh vẫn ngây ra như phỗng.

Bên cạnh hắn, phụ nhân mập mạp kia còn đang rít gào, đỏ mặt mắng to hét lớn.

Gần như đột nhiên, Trần gia Đại huynh dắt cổ họng tê rống ra tiếng: “Câm miệng, ngươi câm miệng cho ta!” Hắn nhảy dựng lên, trong tiếng chê cười, dưới ánh mắt hèn mọn ở bốn phía mà mặt đỏ lên. Trần gia Đại ca chán ghét trừng mắt nhìn phụ nhân vẻ mặt dữ tợn này, căm hận kêu lên: “Bà ấy nói không sai, phụ nhân như ngươi đã đánh mất mặt mũi thế gia công khanh trăm năm của Trần gia!”

Rống một tiếng, Trần gia Đại huynh vội vàng xoay người rời đi, trong nháy mắt đã bỏ Trần gia Đại tẩu với gương mặt xanh tím đang hoảng hồn lại trong tiếng cười chê.

Lúc này, Trần Dung ở trong sân đột nhiên nói: “Tẩu, ngươi mang vài người trông chừng lang quân. Huynh đệ của ác phụ kia đều là kẻ lưu manh, đừng để bọn họ tổn thương huynh ấy.”

Thượng tẩu ngẩn ra, lập tức chắp tay đáp: “Vâng.”

Trong ánh mắt của Bình ẩu và hạ nhân, Trần Dung rũ hai mắt, nhẹ nhàng nói: “Ta muốn giúp đỡ Đại huynh áo cơm không lo …… Nhưng nếu Đại tẩu này ở đây, huynh muội chúng ta chỉ còn tuyệt lộ mà thôi.”

Nói tới đây, nàng cười cười, thì thào tự nói: “Ta luôn luôn là người bốc đồng, ẩu, ngươi nói có phải hay không?”

Bình ẩu không trả lời.

Bà mở to mắt nhìn Trần Dung.

Bình ẩu đột nhiên lao về phía trước, ôm Trần Dung lên tiếng khóc lớn.

Một bên gào khóc, Bình ẩu một bên lên án: “Nữ lang, sống vẫn tốt mà, sao người có thể xuất gia? Sao người có thể xuất gia chứ?”

Bà càng nói càng thương tâm. Khi Trần Công Nhương và bổn gia coi trọng Trần Dung, chuẩn bị đem nàng dẫn tiến cho bệ hạ, Bình ẩu vô cùng chờ mong, lại rất sung sướng.

Bà vạn vạn lần không thể ngờ, nữ lang đánh cuộc vào sinh ra tử lại chỉ nhận một danh hào nữ quan!

Nữ nhân trong thiên hạ nào có đạo lý không lấy chồng? Nào có đạo lý không cần con nối dõi hay trượng phu làm bạn?

Còn nữa, Thất lang rõ ràng là coi trọng nàng, với thân phận của Thất lang, chàng nguyện ý nạp nàng làm quý thiếp, đó là phúc khí cỡ nào đây? Nhưng nữ lang nhà bà lại cứ bướng bỉnh như thế, quật cường đem chung thân của mình phụng bồi một quyển đạo kinh, một bộ quần áo thanh phong!

Tiếp qua mấy năm nữa, nếu bà và Thượng tẩu đều chết đi, nữ lang phải làm sao bây giờ? Nàng sống cô đơn ở trên thế gian này, không có ai để dựa vào, không nhà không cửa, phải làm sao bây giờ?

Càng nghĩ, Bình ẩu thật sự là thương tâm muốn chết. Lập tức, bà ôm Trần Dung, không nhịn được òa òa khóc lớn, trong tiếng nghẹn ngào, bà không nhịn được lại kêu lên: “Vẫn sống tốt, sao người có thể xuất gia, sao người có thể xuất gia?”

***

Thời đại Ngụy Tấn, là thời đại có tư tưởng giải phóng, có cá tính hiếm có trong lịch sử Trung Quốc. Khi đó, trong nữ nhi thượng tầng thế tộc, có rất nhiều người độc lập, cực kỳ có cá tính. Không cần nói đâu xa, trên sách sử thời Ngụy Tấn nổi tiếng nhất là hai vị Thừa tướng: Vương Đạo và Tạ An, thê tử bọn họ rất thoải mái biểu lộ sự đố kỵ của các nàng, các nàng đương nhiên không cho phép trượng phu nạp thiếp.

Có thể nói, Trần Dung có ý độc chiếm trượng phu ở trong đầu, ở trong thời đại đó cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Ngạc nhiên chính là nàng yêu thương một thiên chi kiêu tử của Lang Gia Vương thị.

Biết chuyện xưa của Chúc Anh Đài cùng Lương Sơn Bá là nổi tiếng cỡ nào, được truyền lưu ra sao? Ngay lúc đó Thừa tướng Tạ An tâm tư rộng mở, hắn còn lấy danh nghĩa của triều đình, phong một nữ tử như Chúc Anh Đài cải nam trang đi học, vi phạm ước mệnh của phụ mẫu mà tự tử là “Phụ nhân tiết nghĩa”! Cho nên hậu nhân thường nói, ở ngay lúc đó trong tâm trí của Tạ An, nữ nhân hắn khát vọng và yêu thích nhất, đó là người như Chúc Anh Đài dám dùng sinh mệnh để yêu thương, dám bỏ qua hết thảy truyền thống cùng lễ giáo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.