Hai người Tạ Uyển và Vương Khối ở Nam Sơn nghỉ ngơi chưa tròn hai ba
ngày đã bị buộc phải lên đường, tàu xe mệt nhọc, hai thiếu nữ tử vốn
không khỏe mạnh lắm, bởi vậy trên đường về, các nàng cơ hồ là đi năm dặm thì nghỉ ngơi năm dặm.
Hành tẩu chậm chạp như thế, khi các nàng đến ngoài thành Kiến Khang đã là 4 tháng sau.
Khi đến vẫn là mùa xuân, khi trở về đã là diễm dương cao chiếu, hoa sen bắt đầu lụi tàn.
Nhìn sắc xanh um tươi tốt bốn phía, Tạ Uyển thì thào nói: “Cảm giác giống như đã trải qua mấy năm vậy.”
Vương Khối quay đầu nhìn nàng ta một cái, lắc đầu nói nhỏ: “Cái gì mà mấy
năm, mới chỉ tháng tư mà thôi.” Trong giọng nói tràn ngập vui sướng cùng chờ mong khi được về nhà.
Xe ngựa bắt đầu gia tốc.
Khi
đến thành Kiến Khang là lúc chạng vạng, thái dương rực rỡ trôi về phía
tây, trên bầu trời xanh lam từng cụm mây tản theo gió bắt đầu tụ lại.
Đang đi, đột nhiên Vương Khối cất tiếng hỏi: “Bọn họ đang nhìn cái gì vậy?”
Tạ Uyển vẫn đang cúi đầu ưu tư, nghe vậy ngẩng đầu lên.
Vừa ngẩng đầu, nàng ta đối diện với vô số ánh mắt si mê mà chuyên chú ở hai bên ngã tư đường.
Khóe môi Tạ Uyển khẽ nhếch, nàng ta cười nhạt, tư thái mạn diệu vươn tay
vuốt tóc mai nơi thái dương, trong lòng thầm nghĩ: “Tất nhiên bọn họ
đang ngắm nhìn ta!”
Vốn nàng ta còn có chút bất an, trong bốn
tháng tàu xe mệt nhọc, tinh thần buồn bực khiến cho khí sắc hơi sút
giảm, da thịt vốn trắng nõn cũng hơi sạm đi. Nhưng giờ phút này đối mặt
với nhiều ánh mắt si mê như thế, Tạ Uyển chỉ cảm thấy mọi mỏi mệt cùng u buồn đều trở thành hư không.
Nhịn không được, nàng lại duỗi ngón tay ngọc thon dài, vén một lọn tóc mai ra sau tai.
Nói thật ra, ánh mắt mọi người thật sự rất si mê, rất chuyên chú, không hề
chớp lấy một lần, con ngươi ngơ ngốc si ngác làm cho Tạ Uyển vô cùng vui sướng, lại có chút thụ sủng nhược kinh.
Bởi vì dạng đãi ngộ này trước đây nàng ta chưa bao giờ được hưởng qua.
Thời đại này rất kỳ quái, thời Hán và Tam quốc, có một mỹ nữ tuyệt sắc xuất
hiện, nhất định toàn thành sẽ xôn xao. Nhưng đến thời đại này, mọi người hầu như không còn cảm giác gì đối với mỹ nữ tuyệt sắc nữa.
Có thể khiến bọn họ si mê, điên cuồng thì chỉ có mỹ nam tuyệt sắc mà thôi.
Nếu một thiếu niên có được dung nhan tuyệt thế, khí chất cao quý, xuất thân bất phàm, vậy người đó sẽ được toàn dân sùng mộ.
Cho nên, tuy rằng Tạ Uyển tự phụ mỹ mạo, tuy rằng nàng ta có danh tiếng là
mỹ nhân đệ nhất tại thành Kiến Khang, nhưng xưa nay khi nàng ta đi trên
đường, ngay cả đã điểm trang tỉ mỉ thì cũng chỉ có một số người ngắm
nhìn, tuyệt đối sẽ không giống như ngày hôm nay, có mấy trăm đến hơn
ngàn ánh mắt không hề chớp nhìn chăm chú.
Trong lúc Tạ Uyển cố
gắng duy trì tươi cười ung dung, dáng người mạn diệu phong lưu, gần như
là đột nhiên, tiếng hít sâu của Vương Khối truyền đến: “Là đệ ấy ư? Sao
đệ ấy lại tới nhanh như vậy?”
Vương Khối cũng không để tâm đến
Tạ Uyển đang vất vả bảo vệ hình tượng, cầm lấy ống tay áo nàng ta nói:
“A Uyển, tiểu tử này cũng đến đây, hừ, còn có bộ dạng phong tao như vậy
nữa, khiến mọi người đều si mê.”
Khiến mọi người đều si mê?
Tạ Uyển ngẩn ra.
Đúng lúc này, một chiếc xe ngựa chạy ra từ giữa đường, đi đến trước mặt nàng ta.
Xe ngựa này vừa xuất hiện, Tạ Uyển hít sâu một hơi.
Trong xe ngựa có một thiếu niên nửa nằm nửa ngồi.
Ngũ quan tuyệt mỹ giống như được điêu khắc, còn có bào phục và lớp áo trong mỏng như cánh ve phủ lên thân hình thanh xuân mà tráng kiện của thiến
niên đó, dưới ánh mặt trời chói chang, quần áo kia giống như hoa sen
thanh xuân đường hoàng, còn rất cao quý.
Nhìn thân thể thiếu
niên như ẩn như hiện, tim Tạ Uyển đột nhiên đập rối loạn. Nhưng mà nàng
ta biết, bản thân không hề động tâm, nàng ta chỉ bị vẻ đẹp này ảnh hưởng mà thôi.
Không ai có thể trách cứ bào phục của thiếu niên quá
mỏng, đưa mắt nhìn lại, quý nhân đầy đường, có bao nhiêu người mặc
thường phục mỏng như cánh ve này.[ Khi khai quật ngôi mộ của mã vương
đôi hán thì đã tìm thấy loại bào phục này, nghe nói có hơn mười tầng
nhưng vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy khuôn ngực lấp ló. Có thể nói, loại bào phục mỏng manh này rất được lưu hành vào lúc thời tiết nóng bức. Đương
nhiên, đây chỉ là bào phục ở thân trên, phần dưới sẽ dày dặn hơn.]
Khi Tạ Uyển nhìn ngắm đến xuất thần, nàng ta cũng hiểu rõ thì ra mọi người không nhìn ngắm nàng ta mà là thiếu niên này.
Đối diện với ánh mắt của mọi người, dường như thiếu niên đã quen, cũng
dường như cậu không hề để tâm đến ánh mắt của người khác. Cậu đang miễn
cưỡng lật xem một quyển thẻ tre. Một cơn gió thổi tới, khiến rèm xe phất phơ, có lúc còn lướt qua gương mặt của thiếu niên kia, khi nó nhẹ nhàng chạm vào, mọi người cảm giác được, ngọn gió kia giống như ngón tay của
mình, đang vuốt ve dung nhan mà ông trời tỉ mỉ tạo ra.
Gió thổi qua, rèm xe phất phơ, khi thì gần khi thì xa, tựa như tim của mọi người, khi thì bay bổng, khi thì say mê.
Tạ Uyển tỉnh táo lại, nàng ta cắn răng nói: “Sao cậu ta lại đến đây?”
Nàng ta nhìn Vương Khối, liên thanh hỏi: “Sao cậu ta có thể đến Kiến Khang vậy, chẳng lẽ, Thất lang chuẩn bị rời núi sao?”
Vương Khối vẫn đang nhìn ngắm thiếu niên, nàng ta khẽ ngâm nga: “Thiếu niên
nhà ai xuân sam bạc (bạc ở đây ý chỉ bào phục mỏng manh). Hôm nay mới
biết được, trong bảy chữ này cũng có ý tương tư.”
Đọc xong, nàng ta quay đầu nhìn về phía Tạ Uyển, lắc đầu, cười khổ nói: “Hẳn là không
phải.” Nàng ta lại lắc đầu, nhíu mày nói: “Tiểu tử này tính tuổi mụ cũng chỉ 13, khi gặp ở trên núi ta cũng không biệt đệ ấy sẽ có phong thái
thế này.”
Dù sao nàng ta cũng là người của Lang Gia Vương thị,
lúc này mấy ý niệm hiện rõ trong đầu đều đang nghi ngờ thiếu niên này
đến đây sẽ tạo nên ảnh hưởng gì đối với thành Kiến Khang, đối với gia
tộc.
Đúng lúc này, thiếu niên chậm rãi khép sách, ngẩng đầu lên.
Cậu vừa nâng mắt, thì liếc thấy hai người Vương Khối và Tạ Uyển, mắt phượng tối lại, thiếu niên cười nham nhở, nói với vẻ lười biếng: “Thật khéo.”
Giọng nói của cậu vẫn còn chưa kịp truyền ra.
Ngay khi cậu tươi cười, một tiếng thét chói tai vang lên từ bốn phía, vô số
thiếu nữ lao về phía cậu, chẳng những khiến giọng của cậu trở nên chìm
nghỉm mà dòng người xông lên còn đẩy xe ngựa của Tạ Uyển và Vương Khối
qua một bên.
Đây giống như là một tín hiệu.
Trong nháy
mắt, càng ngày càng có nhiều người kêu lên, một phụ nhân ở bên trái Tạ
Uyển đang luống cuống tay chân tìm kiếm hoa quả trong rổ nhà mình. Tìm
nửa ngày mà không thấy, nàng ta liếc mắt thấy người bên cạnh cầm một đài sen, thì lập tức duỗi tay ra cướp đoạt rồi ném về phía xe ngựa màu đen
bị đám người vây quanh kia.
Nàng ta đã mở đầu thật tốt.
Trong nháy mắt, vô số phụ nhân cầm lấy hoa quả hoa tươi ném vào trong xe
ngựa, bên kia các thiếu nữ tay nắm tay, xếp thành ba đội chắn giữ phía
trước.
Vương Khối nói với vẻ mất hứng: “Hỏng rồi, không biết khi nào thì có thể về nhà đây.”
Lúc này có một thói quen, trên ngã tư đường mà xuất hiện một mĩ thiếu niên
phong thái tuyệt thế, mọi người có quyền lợi chặn đường đón xe. Mà người đi đường bị vạ lây, ngay cả quý tộc thượng đẳng cũng phải tha thứ, cũng phải mỉm cười chờ những người đó tự nguyện rời đi — đây là một loại
phong lưu.
Các thiếu nữ tay nắm tay, hai mắt sáng ngời, hưng trí bừng bừng chặn đường đón xe, miệng thì ngâm nga: “Thiếu niên nhà ai
xuân sam bạc? Ai! Dung nhan giống như yêu nguyệt? Ai! Tự dưng chọc thiếp say lòng! Ai! Nếu ta buông tay tim sẽ vỡ nát! Ai! Xin quân hãy ở lại
một lát, để ngày khác mộng hồn còn tương tư.” Tiếng ca vừa ngừng, tiếng
cười tức thì mãnh liệt, tựa như cảnh xuân, theo gió, theo ánh mặt trời
bay về phía chân trời, khiến khung cảnh trở nên tự tại tiêu dao.