Mị Công Khanh

Chương 46: Chương 46: Thiếu niên tướng quân




Thành Lạc Dương bị vây hãm!

Không lâu trước đó, nó vẫn là đô thành của người Tấn, là nơi phồn hoa nhất mà sĩ tộc trong thiên hạ hướng tới, là nơi mọi người Hán khi tha hương rồi chết, đều không thể không quỳ xuống triều bái!

Vậy mà nó đã bị vây hãm!

Trong khoảng thời gian ngắn, khắp thành đầy tiếng bi thương!

Cùng với tiếng khóc lóc, mỗi người đều cảm thấy bất an. Trong khoảng thời gian ngắn, Nhiễm Mẫn trở nên quan trọng, cơ hồ là từng đại gia tộc đều cử hành dạ yến, mời y tới làm khách.

Nhưng lúc này, y lại mất tích.

Mọi người kinh hãi, đều phái người tiến đến hỏi Nam Dương vương, ngay cả Trần gia chuẩn bị có đám hỏi với y cũng thành đối tượng hỏi han của mọi người.

Nhưng mà, không có ai biết đáp án.

Thời gian một ngày lại một ngày đi qua, cảm xúc khủng hoảng đã đến điểm cực hạn. Có một số gia tộc đang chuẩn bị chuyển nhà, bỏ chạy hướng tới thành Kiến Khang.

Ngay dưới tình huống này, một hộ vệ phá vỡ sự bình tĩnh, xông thẳng vào trong phủ đệ: “Bẩm lang chủ — ngoài thành có hai ngàn sĩ tốt, là Nhiễm tướng quân phái tới thủ hộ Nam Dương vương.”

“Nhiễm tướng quân? Bản thân y thì ở đâu?”

“Không biết, tiểu tướng quân đến nói, Nhiễm tướng quân vẫn khỏe, chỉ cần một sĩ tốt cũng có thể địch lại mười người Hồ. Có bọn họ ở đây, thành Nam Dương không có việc gì.”

“Thật sự nói như thế sao?”

“Không dám nói dối.”

“Tốt tốt tốt.”

Tiếng hoan hô rất nhanh đã rơi vào tai mọi người ở trên đường phố Nam Dương, dần dần, tiếng hoan hô được mở rộng, nhuộm đẫm thành mừng rỡ như điên.

Nghe thấy tiếng cuồng hô bên ngoài dấy lên như thủy triều, Trần Dung nói với Bình ẩu: “Chúng ta cũng đi nhìn xem.”

“Vâng.”

Bởi vì không định đi xa, hai người cũng không ngồi xe ngựa, cứ thế chạy ra sân. Khi Trần Dung chạy đến đại môn mới phát hiện Trần Vi, Trần Thiến và các nữ lang đều ở đó. Nhưng mà các nàng đều đội mũ sa, đeo túi hương ngọc bội, tân trang sạch sẽ, đều là một bộ dạng sẽ xuất môn.

Lúc này, hai bên đường người qua lại tấp nập, đoàn người đều nhìn về phía cửa thành phía bắc.

Trần Dung tò mò hỏi: “Đoàn người đang nhìn gì vậy?”

Một người cung kính trả lời: “Là nhóm binh lính Nhiễm tướng quân phái tới. Vốn bọn họ muốn hạ trại ở ngoài thành, nhưng nhóm lang chủ lo lắng, mời bọn họ tiến vào.”

Một kẻ sĩ trung niên khác cười nói: “Nghe nói binh lính của Nhiễm tướng quân dũng mãnh thiên hạ vô song, mỗi lần xuất chinh thì luôn là địch thủ mạnh nhất, bị nhiều người vây công, y chỉ cần mấy ngàn người đã có thể đại thắng trở về. Hôm nay có thể đứng trong thành Nam Dương nhìn thấy hai ngàn sĩ tốt của y, đoàn người đều rất tò mò.”

Theo tiếng nói chuyện kia, một loạt tiếng bước chân chỉnh tề hữu lực truyền đến, tiếng bước chân kia mạnh mẽ như thế, ổn định như thế, mỗi một bước đi đều khiến mặt đất chấn động.

Bất tri bất giác, mọi người đều nâng mắt lên nhìn.

Nhưng mà, điều này không liên quan đến Trần Dung. Binh lính của Nhiễm Mẫn, kiếp trước nàng còn nhìn thấy nhiều hơn thế này.

Ngay lúc Trần Dung không có hứng thú quay đầu đi, chuẩn bị trở về sân viện, từ rất xa, một giọng nói có chút quen thuộc, trong trẻo rõ ràng truyền đến: “Ghi nhớ, không thể để người Hồ thành công!”

“Vâng!” Hai ngàn người đồng thời trả lời, khiến mọi người ù hết cả tai.

Trần Dung dừng bước chân, thầm nghĩ: Quái, sao giọng nói này vừa xa lạ lại quen thuộc đến thế?

Lúc này, Bình ẩu ở bên cạnh nói: “Nữ lang, có muốn đi xem hay không?”

Trần Dung lắc đầu, nói: “Không cần.” Nàng nhanh chóng trở về viện của mình.

Một ngày này, toàn bộ thành Nam Dương đều là tiếng hoan hô, khi tiếng hoan hô dần dần ngừng lại, đã là lúc chạng vạng.

Thái dương vừa mới xuống núi, Trần Dung nghỉ ngơi ở trong phòng thì nghe thấy bên ngoài truyền đến giọng nói trong trẻo của một thanh niên: “Trần thị A Dung có ở đây không?”

Trần Dung ngẩn ra, nàng và Bình ẩu nhìn thoáng qua nhau, đứng lên đáp: “Ở đây.”

“Ra đi, tiểu tướng quân nhà ta tìm.”

Tiểu tướng quân?

Trần Dung càng kinh ngạc, nàng đưa tay vuốt tóc, cất bước đi ra, Bình ẩu vội vàng đuổi theo, nói: “Nữ lang, hay là rửa mặt chải đầu rồi hẵng đến.”

Trần Dung lắc đầu, nói: “Là tướng quân thì làm việc luôn thích thống khoái, không kiên nhẫn đợi lâu đâu.”

Dứt lời, nàng đẩy cửa sân.

Bên ngoài sân, nhóm tỷ muội Trần Vi cùng mười mấy người hầu đều ở đó, ánh mắt Trần Dung đảo qua các nàng, tìm kiếm xung quanh.

Vừa đưa mắt nhìn, nàng đã thấy có một người đứng dưới tàng cây liễu, bên trong là khôi giáp màu vàng, bên ngoài khoác một trường bào màu trắng, chắp hai tay sau lưng, ánh nắng màu vàng chiếu rọi xuống, gương mặt trắng trẻo tuấn mỹ gần như xinh đẹp! Đây là một thiếu niên!

Vừa thấy là cậu, Trần Dung nới rộng khuôn miệng nhỏ nhắn.

Thiếu niên đối diện gương mặt kinh ngạc của nàng, vừa lòng nhe răng cười, cậu phất phất tay, quát: “Đều lui ra đi!” Giọng nói vững vàng.

“Vâng.” Mấy chục sĩ tốt đứng bên cạnh người cậu lên tiếng trả lời lui ra phía sau.

Thiếu niên quay đầu, ánh mắt sắc bén nhìn về phía chúng nữ Trần Vi. Dù cậu còn trẻ, nhưng ánh mắt này đã mang theo một loại tử khí máu tanh, chúng nữ cả kinh, vội vàng cúi đầu rời đi.

Chỉ chốc lát, một nơi rộng rãi như thế chỉ còn lại có Trần Dung.

Thiếu niên quay đầu nhìn Trần Dung chăm chú, nhấc chân lên, đi về phía nàng.

Cậu đi đến cách Trần Dung ba bước thì ngừng lại. Nghiêng đầu, thiếu niên đánh giá nàng từ trên xuống dưới, miệng vừa hé, hừ nói: “Mới chỉ có một thời gian, chợt nghe nói muội sống mệt mỏi không chịu nổi, đã đến mức a dua đàn tặng Vương Thất lang khúc Phượng Cầu Hoàng sao?” Ngữ khí căm giận, trong ánh mắt có lửa giận đang thiêu đốt.

Trần Dung trừng mắt nhìn cậu một cái, miệng khẽ nhếch, cũng là hừ một tiếng: “Cũng chỉ mấy tháng, một tiểu thí hài đã trở thành tiểu tướng quân rồi, không phải là Nhiễm Mẫn đáng thương huynh mới tặng cho huynh vị trí này đấy chứ?”

“Xì! Ta là con cháu trong hệ Tôn Trọng của Giang Đông, trong cơ thể chảy dòng máu thiện chiến!”

Thiếu niên hiển nhiên rất căm tức, gương mặt tuấn tú trắng trẻo trở nên đỏ bừng.

Trần Dung nhìn thấy bộ dạng cậu thở phì phì, nhịn không được bật cười, vươn tay nắm tay cậu, sóng mắt khẽ lưu chuyển, sẵng giọng: “Được rồi, ta biết huynh anh dũng vô cùng, không phải chỉ trêu huynh thôi sao, thật đúng là dễ tức giận, hì!”

Nàng vừa cười như thế, lửa giận của thiếu niên cũng đã tan thành mây khói. Tay phải cậu duỗi ra, nắm mạnh cổ tay nàng, đi về phía sân viện của nàng.

Đi được vài bước, cậu lại liếc nhìn Trần Dung một cái, nói: “Trần thị A Dung, sao muội không biết thu liễm một chút chứ? Hiện tại trong thành Nam Dương, nhắc tới muội, đúng là một đống chuyện lùm xùm mà!”

Tuy ngữ khí không tốt, nhưng thiếu niên nắm tay nàng lại ôn nhu hữu lực, dường như mượn động tác này, hơi thở ấm áp kia của cậu tẩy trừ lạnh lẽo phủ đầy người nàng.

Trần Dung nghiêng đầu nhìn thiếu niên này. Hiện giờ đúng là lúc mặt trời lặn về phía tây, ánh nắng chiếu rọi trên khôi giáp màu vàng của cậu, hào quang sáng ngời lóa mắt bức người. Kim loại lạnh lẽo cứng rắn, rất xứng với gương mặt tuấn mỹ trắng trẻo của cậu, thật sự có một vẻ đẹp rất khác biệt, giống nhau cực dương, giống nhau cực nhu.

Khi Trần Dung đánh giá cậu, thiếu niên cũng không quay đầu lại nhếch miệng cười, đắc ý hỏi: “Thế nào? Ta như vậy, có phải là tuấn mỹ bất phàm giống như thiên thần không?” Dừng một chút, cậu lại bổ sung: “Giọng của ta đã thay đổi rồi, dễ nghe không? Hiện tại có phải giọng nói này rất êm tai khiến cho muội thích hay không?”

Nhìn bộ dạng cậu đắc ý dào dạt, Trần Dung rốt cuộc không nhịn nổi, che miệng bật cười ra tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.