Khuôn mặt tuấn tú băng hàn của Nhiễm Mẫn nhìn chằm chằm Trần Dung.
Chậm rãi, hai mắt y nheo lại, trong thô bạo mang theo hỏa diễm âm liệt đang
thiêu đốt: “Nàng nói cái gì?” Y quát khẽ với vẻ cường điệu: “Nàng nói
cái gì?”
Giọng nói nặng nề, rầu rĩ vang lên, khiến cho một vài hộ vệ kìm lòng không được đè lại vỏ kiếm.
Trần Dung cũng cười thản nhiên.
Nàng lẳng lặng nhìn Nhiễm Mẫn, khóe miệng khẽ nhếch, giọng nói nhẹ nhàng,
ngữ khí lại dị thường đạm mạc: “Nhiễm tướng quân, A Dung không thích
ngài, cũng không muốn gả cho ngài!”
Miệng nàng bất giác khẽ nhếch, eo nhỏ uốn éo, xoay người chuẩn bị rời đi.
Đúng lúc này, một cánh tay cứng như thép bắt lấy cổ tay nàng.
Cánh tay kia kéo mạnh nàng một cái, làm nàng lảo đảo lui về phía sau vài
bước, mũi chân y đá một cái, hai đầu gối Trần Dung tê rần, thân bất do
kỷ trở nên mềm nhũn, quỳ rạp xuống trước chân Nhiễm Mẫn.
Nhiễm Mẫn từ trên cao nhìn xuống.
Chậm rãi, y thu hàn đao đang đặt trên cổ Vương Hoằng về, chỉ về phía Trần Dung.
Ánh đao dày đặc, thấu thẳng tận xương.
Trần Dung quỳ trên mặt đất chậm rãi ngẩng đầu lên.
Nàng không hề liếc nhìn ánh đao chói mắt kia chỉ nhìn Nhiễm mẫn, dần dần,
mắt to của nàng híp lại, nhẹ nhàng cười nói: “Tướng quân nổi giận sao?
Vậy thật không tốt. Tướng quân anh hùng một đời, nếu vì một phụ nhân tục mị mà tức giận, người trong thiên hạ đều sẽ chê cười.”
Tiếng cười của nàng vẫn kiều mỵ ôn nhu, ánh mắt nàng nhìn y lúng liếng, câu hồn phách người khác.
Đao của Nhiễm Mẫn chậm rãi chỉ về phía trước.
Theo động tác của y, Trần Dung vẫn ngẩng cao đầu……
Cho dù nâng đầu như thế, trên mặt nàng tươi cười vẫn kiều mỵ động lòng người.
Nhìn Trần Dung như vậy, không biết vì sao, Vương Hoằng thở dài một tiếng.
Chàng tiến lên một bước.
Khi Nhiễm Mẫn đang nhìn Trần Dung, đột nhiên cảm giác thấy ngực lạnh lẽo!
Chính là một thanh kiếm chỉ thẳng vào người y.
Tiếp theo, một giọng nói thanh nhuận ôn hòa truyền đến: “Tướng quân, buông tay đi.”
Hóa ra người dùng kiếm chỉ vào người y là Vương Hoằng.
Hành động này của Vương Hoằng hiển nhiên nằm ngoài dự kiến của Nhiễm Mẫn.
Y chậm rãi quay đầu lại.
Híp hai mắt đánh giá Vương Hoằng cần cổ vẫn đang chảy máu, tươi cười lại
vẫn lạnh nhạt tao nhã, Nhiễm Mẫn nhíu mày rậm, chậm rãi, y khàn giọng
nói: “Đúng là một đôi cẩu nam nữ tình thâm ý trọng!”
Nói tới đây, y ngay lập tức cất đao vào vỏ.
Đồng thời lúc Nhiễm Mẫn làm động tác này, Vương Hoằng cũng thi thi nhiên
nhiên quăng trường kiếm sang một bên, một hộ vệ vội vàng tiếp nhận.
Ánh mắt của Nhiễm Mẫn từ trên người Vương Hoằng chuyển sang Trần Dung.
Nhìn Trần Dung chậm rãi đứng lên, tóc tai xõa ở trên mặt, y đột nhiên nói:
“Ngày ấy nàng xuất hiện trước hai quân, là muốn đi tìm cái chết đúng
không?”
Trần Dung thật không ngờ y đột nhiên hỏi như thế, chậm rãi ngẩng đầu lên.
Nàng nhìn Nhiễm Mẫn, lông mi thật dài chớp một cái, không hề đáp lời.
Nhiễm Mẫn phất phất tay, quát với nhóm hộ vệ Vương gia ở bốn phía: “Lui ra phía sau một chút.”
Chúng hộ vệ ngẩn ra, đồng thời nhìn về phía Vương Hoằng.
Vương Hoằng vung tay áo dài.
Lập tức, bọn họ đồng thời cúi đầu, thối lui ra phía sau. Sau khi giống như
lơ đãng rời khỏi mười bước, đám hộ vệ Vương gia liền dừng lại, bọn họ
vẫn theo dõi tình thế của ba người, vẫn ngăn cách ánh mắt mọi người nhìn về nơi này.
Khi nhóm hộ vệ lui ra, một thị tỳ đi về phía Vương
Hoằng, trong tay nàng ta đang cầm hộp gỗ, dường như đựng vải sạch cùng
thuốc trị thương, hẳn là chuẩn bị giúp Vương Hoằng băng bó.
Khi
nàng ta đến gần, Vương Hoằng không chút để ý nhìn về phía Trần Dung,
thấy Trần Dung nhìn chăm chú chỗ cổ chảy máu của mình, chàng lại thu hồi ánh mắt.
Sau đó, Vương Hoằng liếc nhìn tỳ nữ kia một cái. Vừa liếc mắt một cái, tỳ nữ kia lập tức thi lễ, chậm rãi lui ra phía sau.
Nhiễm Mẫn lại mở miệng, giọng của hắn khàn khàn: “Nàng muốn đi tìm cái chết, là vì hắn đã chạm vào nàng sao?”
Trần Dung không trả lời.
Nhiễm Mẫn nhăn mày rậm, y lại trầm giọng hỏi: “Hắn chạm vào nàng nên nàng
muốn đi tìm cái chết…… Nàng đã trinh liệt vì ta như thế, vì sao còn muốn tìm mọi cách bảo vệ hắn?”
Lúc này, lời nói của Nhiễm Mẫn vừa dứt, Trần Dung nở nụ cười.
Nàng khẽ cười, vừa cười vừa nhìn về phía Nhiễm Mẫn.
Ngửa đầu, nhìn nam nhân từng làm cho nàng nhớ thương mười mấy năm, khóe
miệng Trần Dung cong lên, nhẹ nhàng cười nói: “Tướng quân, cả đời này ta cũng sẽ không bởi vì ngài mà trinh liệt!” Một câu thốt ra, khi Nhiễm
Mẫn tỏ ra phẫn nộ, Trần Dung vươn tay phẩy lọn tóc che trước mặt, lười
biếng tiếp tục nói: “Ta tìm chết là vì chàng chỉ cho ta một địa vị thiếp thất…… Ngay cả tướng quân, lúc trước nếu không đồng ý cưới ta, A Dung
cũng sẽ không thèm nhìn tướng quân một cái.”
Lấy một loại ngữ khí lười nhác, ngạo mạn nói tới đây, Trần Dung tà nghễ nhìn Nhiễm Mẫn, tựa
tiếu phi tiếu nhìn y nổi giận, nhẹ nhàng hỏi: “Tướng quân, ngài không
muốn giết ta sao? Nếu không muốn, vậy A Dung đi đây.”
Trần Dung như thế, Nhiễm Mẫn nào đã từng gặp qua.
Khuôn mặt tuấn tú của y bình tĩnh, tay phải lại ấn lên vỏ đao.
Đúng lúc này, Trần Dung đến gần y một bước, nàng vươn bàn tay ngọc bạch mềm
mại, nhẹ nhàng mà đặt trên vỏ đao của y. Lấy một loại tư thế dường như
tò mò, cũng dường như nhàm chán, nàng vuốt ve vỏ hoa văn trên vỏ đao,
tay phải nắm chuôi đao, chậm rãi kéo ra ngoài.
Khi nàng vừa kéo,
một tia sáng bắn vào mi mắt, lúc này, Trần Dung khẽ nở nụ cười, nàng
nâng lên hai mắt, yêu mị, dường như yêu thương, dường như vui mừng nhìn
Nhiễm Mẫn, chậm rãi dựa sát vào, chậm rãi đem đôi môi anh đào đặt trước
mặt y.
Nàng hướng tới y, phun ra hơi thở thơm hương, nũng nịu
hỏi: “Nhiễm tướng quân, ngài yêu ta sao?” Hỏi tới đây, nàng bứt ra lui
về phía sau, dùng tay áo dài che miệng, hai mắt cười híp thành một
đường: “Nhiễm tướng quân, hay là ngài không biết, từ ngày đầu tiên gặp
được ngài, ta đã cố ý khiến cho ngài chú ý, muốn thay thế A Vi trở thành thê thất của ngài?”
Nàng liếc y, ánh mắt nhạt nhẽo, tươi cười
yêu diễm, ánh mắt kia, tươi cười kia, đột nhiên khiến cho Nhiễm Mẫn cảm
giác được một loại vô cùng nhục nhã.
Gần như không cần nghĩ thêm, y đã tin lời nói của Trần Dung. Y cùng với nàng vốn không quen biết,
khi phụ nhân này lần đầu tiên gặp y đã biểu hiện oán hận mãnh liệt đối
với y, thỉnh thoảng còn có vẻ ủy khuất rưng rưng. Đúng là bởi vì điều
này, y mới bị nàng hấp dẫn.
Không sai, nàng nhất định là vì muốn
câu dẫn mà sử dụng thủ đoạn này. Đúng rồi, một thứ nữ nho nhỏ không có
phụ huynh ở đây như nàng, ngoại trừ câu dẫn mình, còn có đường ra gì
nữa?
Khuôn mặt tuấn tú của Nhiễm Mẫn trở nên kịch liệt vặn vẹo. Y trừng mắt nhìn Trần Dung, đột nhiên, tay phải y duỗi ra, bóp chặt cần
cổ trắng nõn của Trần Dung!
Nhìn sắc mặt Trần Dung nhanh chóng
chuyển sang xanh mét, lại vẫn mỉm cười, trào phúng nhìn mình, Nhiễm Mẫn
nghiến răng nghiến lợi quát: “Tiện phụ! Tiện phụ nhà ngươi!”
Trong tiếng thở gấp, ngay khi Vương Hoằng phía sau định ra tay, Nhiễm Mẫn đã
đẩy mạnh Trần Dung một cái, làm nàng lảo đảo lui ra phía sau vài bước.
Nhiễm Mẫn trừng nhìn Trần Dung đang xoa cổ không ngừng ho khan, khàn khàn
cười, thấp giọng nói: “Vì một tiện phụ như thế thật sự không đáng!” Nói
tới đây, y vung tay áo dài, cất bước rời đi.
Chúng hộ vệ vội vàng tản ra, nhường đường cho Nhiễm Mẫn nhanh chóng rời đi.
Trong nháy mắt, tiếng vó ngựa đi xa.
Một tiếng bước chân nhẹ nhàng chậm rãi truyền đến.
Quần áo tuyết trắng xuất hiện ở trong tầm nhìn của Trần Dung.
Một bàn tay to ấm áp xoa cổ của nàng, ôn nhu vuốt ve gáy ngọc xanh tím, nhẹ nhàng mà thương tiếc hỏi: “Đau không?”
Trần Dung vẫn cúi đầu, tùy ý để tóc che ở trước mắt đẩy bàn tay kia ra, xoay người định rời khỏi.
Lúc này, ống tay áo của nàng bị kéo căng, ngay sau đó, nàng rơi vào trong
một ôm ấp ấm áp. Chàng ôm nàng, cằm gác lên mái tóc nàng, thì thào nói:
“A Dung, đừng tự nói mình như thế…… Ta sẽ đau lòng.” Giọng nói ôn nhu
như nước suối, thấm sâu vào lòng người.
Lại một lần nữa, Trần Dung ngăn tay chàng.
Tóc tai che lấp ánh mắt của nàng, giọng nói bởi vì cổ họng bị thương mà trở nên khàn khàn khẽ bay tới: “Thất lang.”
Nghe thấy nàng chủ động gọi chàng, giọng của Vương Hoằng trở nên vô cùng ôn nhu: “Uh.”
Trần Dung cười cười, nàng nhẹ nhàng nói: “Thất lang, ta không muốn chàng
chết…….” Nàng ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn chàng, ánh mắt trong trẻo nhưng
lạnh lùng hờ hững: “Vừa rồi, Nhiễm Mẫn bảo ta quỳ ta sẽ quỳ, muốn đánh
ta cũng để cho đánh. Nhưng mà, chịu chút đau khổ, cứu chàng một mạng vẫn rất giá trị.”
Dù là nàng hay là Vương Hoằng đều hiểu biết tính
cách của Nhiễm Mẫn. Nếu y trở nên thô bạo, khi làm việc sẽ không để ý
tới hậu quả. Vừa rồi, y thật sự đã động sát khí với Vương Hoằng.
Vương Hoằng giật mình, nhíu hai hàng lông mày nhìn Trần Dung.
Trần Dung vẫn tươi cười, tươi cười này lạnh lùng, trong trẻo nhưng đạm nhạt, còn có một vẻ xa xôi. Nàng lẳng lặng nhìn Vương Hoằng: “Khi ở phủ Nam
Dương vương, Thất lang từng cứu ta một mạng. Một mạng kia, ta đã trả lại ở thành Mạc Dương. Sau đó nhiều lần chàng vươn tay cứu giúp, ta cũng
dùng thân trong sạch hoàn trả.”
Miệng nàng bất giác nhếch lên, cười lạnh như băng: “Lúc này, ta cứu chàng, Thất lang, ta muốn đổi một điều kiện với chàng.”
Nàng nhìn chàng, gằn từng tiếng nói: “Ta muốn chàng đồng ý: Từ nay về sau,
chàng và ta, hai người không thể ở chung! Vĩnh viễn không thể ở chung!”
Ánh mắt của nàng lạnh như băng, giọng nói của nàng trầm mà tĩnh.
Nàng nhìn chàng, gằn từng tiếng nói ra.
Gương mặt tinh xảo đẹp đẽ như thế, một phụ nhân yêu mị động lòng người như
thế, trước đó không lâu còn cùng chàng giường tháp triền miên, rơi lệ
gọi chàng là Thất lang. Tiếng gọi đó rõ ràng là tương tư tận xương, nhớ
thương tận xương!
Lúc đó, máu xử nữ vẫn còn chưa khô cạn, nàng đã đứng ở trước mặt chàng, dùng loại ngữ khí tư thái xa xôi, lạnh như
băng, không hề có tình ý nói cho chàng biết, nàng hy vọng nàng và chàng
không còn qua lại nữa!
Từ khi Vương Hoằng ra đời tới nay luôn là
thiên chi kiều tử, sau khi trưởng thành thành thiếu niên, ngay cả công
chúa đối với chàng cũng là thiên kiều bá mị, ngoan ngoãn phục tùng…… Mà
đối với nhóm công chúa, dù là chàng hay là tùy tùng của chàng đều khinh
thường. Trưởng tử Lang Gia Vương thị không cần đám công chúa này tô vẽ
thêm sáng ngời thêm màu sắc!
Lần đầu tiên trong cuộc đời chàng gặp được một phụ nhân như thế, nghe thấy lời nói vô tình đến vậy.
Tức thì, Vương Hoằng ngây người.