Trần Dung trở lại trong sân.
Bình ẩu vừa thấy đến nàng đến gần thì vội vàng nghênh đón: “Nữ lang.” Trong ánh mắt tràn đầy lo lắng.
Trần Dung gật đầu nói với bà: “Không có việc gì, lang chủ đã chấp nhận cho ngươi ở lại bên cạnh ta.”
Lời này vừa thốt ra, Bình ẩu vui mừng vô cùng, bà liên tục nói: “Lang chủ quả nhiên là người thiện tâm.”
Thiện tâm ư? Trần Dung âm thầm cười lạnh một tiếng, đi vào bên trong, nàng
vừa đi, vừa nói với vẻ mỏi mệt: “Nấu nước cho ta, ta muốn tắm rửa.” Ngày hôm qua bị nhốt trong phòng kia, nàng ngủ không ngon, cả người vẫn căng thẳng, nhu cầu cấp bách muốn nước ấm để thư giải.
Bình ẩu liên thanh đáp ứng, xoay người phân phó một tỳ nữ khác.
Chờ đợi một lúc, Trần Dung trở lại phòng của mình, lẳng lặng ngồi trên tháp.
Đảo mắt vài ngày trôi qua.
Mấy ngày nay, trong thành Nam Dương chủ đề lớn nhất vẫn là chuyện Vương Thất lang bình an trở về.
Nghe người bốn phía không ngừng nghị luận về Vương Hoằng, Trần Dung nhớ tới
khi Trần Nguyên nhìn nàng, tươi cười cùng thái độ đều rất cổ quái, nàng
cảm thấy bất an, ngồi trên xe ngựa, chạy tới phố chính.
Về phần
sau khi ra phố có tìm được Vương Hoằng, thỉnh chàng giúp mình nói chuyện hay không, nhất thời Trần Dung còn chưa có biện pháp……
Trên ngã tư đường, vẫn là tiếng người ồn ào, tiếng hoan hô, tiếng cười đùa không dứt bên tai.
Xe ngựa của Trần Dung chạy qua tiếng cười đùa tiếng hoan hô, nghe giọng
nói của những người này, dưới ánh nắng ấm dào dạt vào đông, Trần Dung
cho tới bây giờ còn có một loại cảm giác như mộng như ảo.
Đúng lúc này, một tiếng kêu sợ hãi truyền đến: “Đó là cái gì vậy?”
Trần Dung còn chưa kịp phản ứng, tiếng kinh hô đã nổi lên bốn phía, có người run run kêu lên: “Đó là thành Mạc Dương!”
Thành Mạc Dương?
Trần Dung rùng mình, nhanh chóng quay đầu nhìn lại.
Vừa xoay người, nàng cũng ngây người.
Chỉ thấy phía tây bắc có hơn mười cột khói đen cuồn cuộn bốc lên tận trời.
Hôm nay thái dương sáng lạn, trời xanh mây trắng, khói đặc cuồn cuộn này liên tiếp bốc lên, nhìn thấy mà ghê người.
Sau một trận tiếng kêu sợ hãi, gần như là đột nhiên, tất cả mọi người an tĩnh lại.
Đầu năm nay, cho dù số ít chưa từng gặp qua chiến hỏa, nhưng dù gì cũng đã
nghe qua. Bọn họ đều hiểu được, xuất hiện hiện tượng này, chỉ có một khả năng, đó là người Hồ phóng hỏa đốt thành Mạc Dương!
Trong lúc im lặng, một giọng nói run rẩy truyền đến: “Mới, mới chạy ra hơn mười hộ sĩ tộc, có mấy trăm đến ngàn người ở lại đó!”
Một giọng nói khàn khàn của người trung niên cũng truyền đến: “Mạc Dương thành chủ cũng không thoát thân được sao?”
Bọn họ nói tới đây, lại nghẹn lời.
Cũng không biết qua bao lâu, một tiếng ca nức nở vang lên: “Nùng yên cổn
cổn, bạch cốt đôi tuyết, hà thủy thao thao, mãn tắc tàn quan. Tôn Lưu hà tại? A Man hà tại? Đương niên Hán gia anh hùng bính sát tẫn, kim nhật
Hồ nhân phần từ đường (Khói đặc cuồn cuộn, xương trắng phủ tuyết, nước
sông dào dạt, mãn tắc tàn quan. Tôn Lưu ở đâu? A Man ở đâu? Năm đó anh
hùng Hán gia chém giết hết, hôm nay người Hồ đốt từ đường)!”
Trong tiếng ca tràn đầy đau đớn kịch liệt, đều là sự tuyệt vọng.
Đám người đang yên tĩnh, đảo mắt, tiếng nức nở nổi lên bốn phía, ngược lại, càng ngày càng nhiều người xướng ca: “Tôn Lưu hà tại? A Man hà tại?
Đương niên Hán gia anh hùng bính sát tẫn, kim nhật Hồ nhân phần từ
đường.”
Trong tiếng ca càng ngày càng vang dội, tràn ngập cảm
giác khát vọng, chờ mong của mọi người đối với anh hùng ngày xưa giờ
đang phải đối diện với hiện trạng vô lực, tuyệt vọng như hôm nay……
Tiếng ca này, Trần Dung nghe thấy cũng đỏ hốc mắt, nàng cắn môi, khàn khàn nói với xa phu: “Đi thôi.”
“Vâng.”
Giọng nói của xa phu cũng mang theo nức nở.
Lúc xe ngựa khởi động, tiếng ca lại vang lên: “Ngày hôm trước Lạc Dương, hôm nay Mạc Dương, ngày mai Nam Dương……”
Trần Dung mới nghe xong một câu, liền lớn tiếng ra lệnh: “Đánh xe nhanh chút.” Giọng nói đã trở nên khàn khàn.
Xa phu vung roi ngựa, thét to một tiếng, xe ngựa chạy về phía trước.
Trong nháy mắt, xe ngựa liền quăng bỏ tiếng ca tuyệt vọng bất lực ra phía sau.
Lúc này trong thành Nam Dương đều trở nên im lặng chi cực, không phải nức
nở, thì là tiếng ca bi thương. Mỗi người đều nhìn khói đặc bốc lên tận
trời ở thành Mạc Dương, có người thậm chí quỳ xuống, cầu xin trời cao
tương trợ.
Dưới tình huống như vậy, Trần Dung đâu còn có tâm tình đi dạo, nàng bảo xe ngựa quay trở về Trần phủ.
Vừa mới xuống xe ngựa, một tỳ nữ đã vội đi tới, nàng ta vừa thấy Trần Dung
thì vui mừng kêu lên: “Trần Dung đã trở lại? Lang chủ tìm người.”
Trần Nguyên tìm ta?
Trần Dung rùng mình, nàng dừng chân, nhìn chằm chằm tỳ nữ kia hỏi: “Không biết lang chủ tìm ta là vì chuyện gì?”
Trong giọng nói của nàng có vẻ cứng ngắc miễn cưỡng khác thường.
Tỳ nữ kia kinh ngạc nhìn nàng một cái, nói: “Nói là đêm nay Lưu phủ cử hành dạ yến, lang chủ muốn mang người và Trần Vi đi dự.”
Trần Vi cũng đi ư?
Trần Dung âm thầm thở dài nhẹ nhõm, nhưng mà ngữ khí của nàng vẫn cảnh giác, có chút vô lễ: “Còn có ai nữa?”
Tỳ nữ kia thu hồi tươi cười, nói: “Nữ lang vẫn nên mau mau tắm rửa trang
điểm, chuẩn bị dự tiệc đi.” Dứt lời, nàng ta xoay người, không thèm liếc nhìn Trần Dung một cái, lắc mông rời đi.
Sau khi đi được vài bước, Trần Dung nghe thấy nàng ta nói thầm: “Cũng không nhìn xem bản thân là thân phận gì.”
Tỳ nữ này ở trong sân viện của Nguyễn thị, cái gọi là phó dịch quý nhờ chủ nhân, các nàng có thân phận tỳ nữ lại khinh thường một thứ nữ như nàng, đó là việc bình thường, Trần Dung cũng đã quen rồi. Bởi vậy, nàng nghe
xong lời này cũng chỉ liếc nhìn tỳ nữ kia một cái, đi về phía sân viện
của mình.
Sau khi tắm rửa, Bỉnh ẩu vừa giúp Trần Dung chải tóc
vừa nói: “Nữ lang đừng vội lo lắng, người mang lão nô về, lang chủ cũng
không gây khó dễ, vậy chứng tỏ hắn thương tâm nữ lang, yến hội đêm nay,
tất nhiên là muốn để người giống như A Vi, quen biết một số thanh niên
tài tuấn.”
Trần Dung nhíu đôi mày thanh tú, không trả lời.
Bình ẩu thấy nàng vẫn không vui, chuyển mắt, liếc nhìn da thịt lộ ra của
nàng. Trần Dung xương nhỏ thịt nhiều, da thịt trong làn nước nở nang
trắng nõn lại hơi ửng hồng, rất yêu mị.
Bình ẩu nhìn ngắm, đột
nhiên thở dài một tiếng, nói với vẻ mặt đau khổ: “Nữ lang quá yêu mị,
nếu gầy đi một chút, tái nhợt một chút, tất nhiên càng có thể được nhóm
lang quân yêu thích.”
Gầy một chút, tái nhợt một chút, loại này
là vẻ ốm yếu mỹ miều, giống như hoa lê. Nếu có ngũ quan tinh xảo, da
thịt lại tái nhợt gần như trong suốt, hơn nữa có vài phần tài tình, nếu ở thành Kiến Khang cũng sẽ được thế nhân ca ngợi theo đuổi. So với loại
nữ lang này, Trần Dung thật sự là thua bởi vẻ thiên tiên. Diện mạo dáng
người của nàng hoàn toàn khác biệt vẻ cao thượng, siêu trần thoát tục.
Trần Dung không để ý đến bà, nàng đứng lên khỏi thùng gỗ, cánh tay đẫy đà
trắng nõn vươn ra, tiếp nhận bộ quần áo màu lam nhạt, viền thêu hoa văn
màu tím trong tay Bình ẩu, rồi mặc vào.
Trần Dung mặc bộ thường
phục này vào, trong vẻ diễm lệ có thêm một phần văn tĩnh tao nhã. Nàng
chân trần bước trên guốc gỗ, vừa phất phất tóc dài ướt sũng vừa nói:
“Ngay cả có thể được nhóm lang quân thích, phụ huynh ta không ở đây, bản thân lại là thân phận này, không ai sẽ để mắt đến ta đâu.”
Lời này vừa nói ra, Bình ẩu không khỏi thở ngắn than dài.
Trần Dung đi đến rèm lụa mỏng bên cửa sổ, nàng nhìn tịch dương dần dần lặn
về phía tây, nhẹ giọng nói: “Ẩu, nếu là người như Tôn tiểu tướng quân,
thân phận lại thấp kém một chút, giống như ta vậy, có phải là tốt không
chứ?”
Bình ẩu liên tiếp gật đầu, lại thở ngắn than dài.
Trần Dung nhìn ánh mặt trời hoa diễm kia, nhìn đóa mây trắng nhiễm hồng ở
bên cạnh, trước mắt không khỏi hiện lên bóng dáng của chàng.
Nhưng mà hình ảnh của chàng vừa mới xuất hiện, Trần Dung đã lắc đầu. Về phần
bóng dáng của Nhiễm Mẫn, nàng quả quyết cũng không để nó hiện lên!
Đêm nay yến hội tổ chức tại Lưu phủ, thân phận thật sự không đồng nhất, bọn họ là hệ thứ bảy của Hán vương, trong huyết mạch có thể nói là cao quý
không thể cao quý hơn nữa.
Khi xe ngựa của Trần phủ tới, trên quảng trường Lưu phủ đã đỗ đầy xe ngựa.
Trần Nguyên dẫn đầu đi xuống xe ngựa, được tỳ nữ nâng đỡ, chậm rãi thong thả đi về phía trước, phía sau hắn là Trần Vi và Trần Dung nhắm mắt theo
đuôi.
Lúc này nữ lang trong Trần phủ, chỉ có hai người nàng, lang chủ chỉ có một mình Trần Nguyên.
Nhìn đám người đông đúc như nước chảy, Trần Vi nắm chặt tay Trần Dung, hai
mắt nàng ta sáng ngời, trên gương mặt xinh đẹp ửng hồng.
Trần Dung liếc nhìn nàng ta một cái, nhịn không được lại hỏi: “A Vi, tỷ bảo phụ thân tỷ gọi chúng ta đi cùng là vì duyên cớ gì?”
Móng tay của Trần Vi đâm thật sâu vào trong lòng bàn tay, nàng ta không quay đầu, chỉ nói: “Rồi chẳng phải A Dung sẽ biết sao?”
Đúng lúc này, trong tiếng ồn ào, Trần Nguyên dẫn đầu bước vào trong điện.
Hai nàng nhìn thấy sĩ tộc bốn phía dũng mãnh ùa vào, sợ bị phân tán nên ngừng nói chuyện với nhau, theo sát tiến lên.
Trần phủ ở thành Nam Dương là đại phủ nhất đẳng, Trần Nguyên vừa bước vào thì đi về phía tháp sắp xếp thứ hai bên trái.
Hắn vừa mới đến gần, còn chưa ngồi xuống, một người ở Lưu phủ đã tiến lên
chặn hắn, thanh thanh nói: “Trần gia lang chủ, vị trí của các người ở
đây.”
Hắn ta dẫn Trần Nguyên đến chỗ thứ bốn bên trái.
Trần Nguyên không đi, gương mặt đoan chính của hắn sầm xuống, cả giận nói: “Là ý tứ của ai vậy? Lang chủ của nhà ngươi sao?”
Hiện tại, tuy rằng dòng người đang thong thả đi vào nhưng mỗi một sĩ tộc đều tự giác biểu hiện vẻ ung dung khéo léo. Giờ phút này Trần Nguyên sầm
mặt, tuy rằng giọng nói không lớn, nhưng cũng khiến cho không ít người
chú ý.
Đối với quý tộc cho tới bây giờ, thể diện đều là xếp hạng đầu tiên. Bọn họ chỉ cần nhìn vị trí sắp xếp thì sẽ hiểu ngay.
Người của Lưu phủ kia ước chừng tầm 30 tuổi, trắng trẻo có thể diện. Hắn ta
liếc nhìn Trần Nguyên đang sầm mặt, chỉ nhìn một cái, trong ánh mắt của
hắn ta ít nhiều ẩn chứa khinh thị.
Trần Nguyên vốn chỉ hơi tức giận, giờ phút này nhìn thấy ánh mắt khinh thị của hắn ta thì lập tức thăng cấp trở thành phẫn nộ.
Mặt hắn đỏ lên, chuẩn bị rít gào, người kia chỉ vào vị trí thứ nhất bên
trái, thận trọng thi lễ, cười nói: “Vị trí này, là cho Lang Gia Vương
Thất.”
Trần Nguyên hãy còn nhìn hắn ta.
Người kia lại chỉ vào vị trí thứ hai, nói: “Vị trí này, là cho Nhiễm Mẫn Nhiễm tướng quân.”
Hắn ta chỉ vào vị trí thứ ba, cất cao giọng nói: “Vị trí này là cho Tôn Diễn Tôn tướng quân.”
Nói tới đây, hắn ta tà nghễ nhìn Trần Nguyên, hỏi ngược lại: “Lang chủ cho rằng, trong ba người này, ai ở dưới người?”
Trần Nguyên chỉ vào vị trí của Tôn Diễn, nói với giọng lạnh lùng: “Đó chỉ là một thiếu niên chưa dứt sữa, vậy mà cũng có tư cách ở trên Trần phủ
chúng ta ư?”
“Là phía trên lang chủ Trần Nguyên người!” Dừng một chút, trên gương mặt người kia lộ ra một nụ cười trào phúng, hắn ta
nói: “Nếu là Trần Công Nhương đến, tất nhiên ngài ấy có tư cách ngồi ở
vị trí thứ ba. Nhưng mà Trần Công Nhương là trưởng giả trung hậu, cũng
không đến mức cùng ta tranh cãi cái gì thứ ba thứ bốn!”
Trần Nguyên giận dữ, hắn quát: “Ngươi, ngươi tiện nô này!”
Người của Lưu phủ kia ngẩng đầu, vung tay áo, ngạo mạn nói: “Ta là tiện nô,
nhưng mà, ta là nô của Lưu phủ. Nếu lang chủ muốn tức giận, vẫn nên trở
về Trần phủ đi.”
Dứt lời, hắn ta xoay người bước đi.
Trần Nguyên thật không ngờ, chỉ một hạ nhân nho nhỏ của Lưu phủ cũng dám
không thèm coi mình ra gì, hắn không khỏi giận dữ, đỏ mặt, thở hổn hển,
thật vất vả mới bình tĩnh một chút thì đối diện với ánh mắt chê cười
đang xem náo nhiệt ở bốn phía.
Mặt Trần Nguyên càng đỏ hơn.
Lúc này, có mấy giọng nói bay vào trong tai hắn: “Trần Nguyên này, tuy rằng ngày thường tướng mạo đoan chính, nhưng cũng là kẻ tầm thường nóng vội
sốt ruột, bôn ba sự vụ. Nghe nói hắn vì cầu xin Nam Dương vương một chức quan mà đã tặng cho Nam Dương vương một nữ nhi.”
“Thật sao? Xem ra chỉ là một tiểu nhân tục tằng.”
“Tiểu nhân thì không biết, nhưng mà đúng là ngụy quân tử.”
Thời điểm quý tộc đứng đầy ở sảnh đường, tiếng nghị luận nhẹ nhàng phiêu
đãng, không chút khách khí truyền vào trong tai Trần Nguyên!
Trần Nguyên nghe thấy mặt càng thêm đỏ hồng.
Một bên Trần Vi trơ mắt nhìn phụ thân chịu nhục, nàng ta đỏ mặt, rung rung
liên tục nói với Trần Dung: “Đây, đây là có chuyện gì vậy? Ngày xưa phụ
thân ta tham dự yến hội, lần nào mà không phải ngồi ở tháp thứ hai? Vậy
mà lúc này bị Lưu gia khinh đãi, bị một hạ nhân Lưu phủ vũ nhục, còn bị
mọi người cười nhạo.”
Nàng ta nắm tay Trần Dung, vội vàng nói: “A Dung, muội bảo đây là làm sao?”
Nàng ta thật sự nóng nảy, hốc mắt đỏ hồng, nước mắt cũng đã lăn xuống. Với
nữ lang như nàng ta, thanh danh địa vị của phụ mẫu trực tiếp có liên
quan đến tiền đồ kết hôn của nàng ta. Mọi người vũ nhục phụ thân nàng
ta, cũng sẽ ảnh hưởng lớn đến thanh danh của nàng ta.
Bên cạnh
Trần Vi gấp đến độ nước mắt chảy ròng ròng, Trần Dung cũng mang vẻ mặt
kinh dị, nàng cảm giác được hạ nhân Lưu phủ kia, mấy người nghị luận kia cũng thế, rõ ràng là nhằm hết vào Trần Nguyên. Hay là, Trần Nguyên đã
đắc tội với một nhân vật lớn nào đó?
Bên kia tiếng nghị luận càng ngày càng vang.
Dần dần, càng ngày càng có nhiều ánh mắt tụ tập trên người Trần Nguyên, trong ánh mắt có trào phúng, cũng có thương hại.
Dưới ánh mắt của mọi người, gương mặt đoan chính của Trần Nguyên càng ngày càng đỏ.
Rốt cục, hắn không chịu nổi, vung tay áo dài, xoay người đi ra bên ngoài.
Hắn vừa đi, Trần Vi cũng thất thần, một hồi lâu, nàng ta phản ứng lại, vội vàng buông tay Trần Dung ra, cũng chạy ra ngoài.
Lần này, trong chủ nhân Trần phủ chỉ còn lại một nữ lang như Trần Dung.
Trần Dung cũng nghiêng đầu ngẫm nghĩ, cuối cùng vẫn quyết định đi theo.
Khi nàng chạy đến quảng trường, xe ngựa của Trần Nguyên đã rời đi, xe ngựa của Trần Vi cũng đang chạy ra Lưu phủ.
Trần Dung lên xe ngựa, lười biếng nói: “Đi đi.”
Thượng tẩu ngồi ở vị trí xa phu, lặng lẽ hỏi: “Nữ lang, đã xảy ra chuyện gì
thế? Sao lang chủ lại có vẻ mặt uất nghẹn giống như thẹn quá thành giận
vậy?”
Trần Dung cúi đầu, nàng nghịch ngón tay của mình, lạnh lùng cười nói: “Cũng không biết hắn đắc tội với người nào, bị ám toán.”
Nàng nói tới đây, nhẹ nhàng cười, trong mắt lấp lánh tia cười: “Cũng không
biết người đó là ai, nếu ta gặp được, thế nào cũng phải âm thầm cảm tạ
hắn một phen.”
Thượng tẩu ha hả cười, cũng không để ý tới, đánh xe chạy ra ngoài đại môn.