<!--VIP stories-->var listStoriesVip=[”Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân”,“Tuyệt phẩm tiên hiệp - Thái Cổ Thần Vương”,“Tuyệt phẩm Huyền Huyễn - Tuyệt Thế Vũ Thần”,“Tuyệt phẩm Ngôn Tình - Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc”,“Tuyệt phẩm Ngôn Tình - Tổng Tài Đại Nhân, Mãi Mãi Con Đường Theo Đuổi Vợ”,“Tuyệt phẩm tiên hiệp - Thiên Đạo Đồ Thư Quán”,“Tuyệt phẩm Kiếm hiệp - Cao Thủ Thâu Hương”,“Tuyệt phẩm tiên hiệp - Thần Đạo Đan Tôn”,“Tuyệt phẩm tiên hiệp - Thái Sơ”,“Tuyệt phẩm Đô Thị - Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân”];document.write(listStoriesVip[Math.floor(Math.random()*listStoriesVip.length)]);<!--End-VIP stories-->”Tiền không là vấn đề.” Mai Đan Thanh nhìn Song Hỷ chằm chằm gầm nhẹ, nhưng nhìn đến lỗ mũi nàng bị bọc một bọc thật to, hỏa khí lập tức liền tiêu tan.
“Được rồi! Tiền là vấn đề.”
Hài lòng khi hắn thỏa hiệp, Song Hỷ mới vuốt lỗ mũi đi ra cửa trước.
Mai Đan Thanh không hề ngăn cản, bởi vì hắn muốn len lén dặn dò Vương đại phu đem dược liệu thượng hạng đưa đến Mai vương phủ, sau đó hắn bỏ lại một túi bạc thật to rồi đi theo Song Hỷ ra ngoài.
Vương đại phu đưa tay vào bên trong túi, oa! Một khoản tiền thật to.
Ha hả! Thần Tài tới cửa, dĩ nhiên phải đem tất cả kinh nghiệm đến phục vụ cho thần tài gia, tiền thưởng nhất định không ít.
Vừa đi ra khỏi phòng khám bệnh, Song Hỷ vừa lúc đi tới một quán mình thích ăn, rồi lại không quên được món thạch ngọc băng mà mình yêu thích, không nhịn được dừng bước lại.
Đi theo phía sau nàng, vì bất ngờ nên Mai Đan Thanh thiếu chút nữa đụng vào nàng, lại nhìn thấy dáng vẻ chảy nước miếng khi nàng nhìn thạch ngọc băng, trong lòng đã hiểu mấy phần.
“Muốn ăn không?” Hắn ôn nhu hỏi.
“Tới đây đi! Vị cô nương xinh đẹp này, tới ăn món Thạch ngọc băng đi!” Tiểu ca bán hàng nhìn về phía Mai Đan Thanh mời gọi.
Sắc mặt Mai Đan Thanh lập tức trầm xuống, vừa định mắng chửi người, lại bị Song Hỷ ngăn lại.
“Nói nhiều vô dụng! Không muốn ăn thì thôi.” Song Hỷ tức cười nói.
“Ai nói không muốn ăn? Cho hai chén, không đủ lại thêm.” Mai Đan Thanh nói cho hết lời, liền lôi kéo Song Hỷ đi tìm chỗ ngồi ngồi xuống.
Vốn là nàng còn định nói không muốn, nhưng nàng đã thật lâu không có ăn món này, thật sự là nhịn không được.
Thôi kệ, dù sao hắn hại nàng bị thương, cho hắn đãi nàng một bữa cũng tốt.
“Không thể trách ta.” Vừa ngồi xuống, hắn lập tức nói như vậy.
Nàng trợn mắt nhìn hắn một cái. Không trách hắn, chẳng lẽ phải trách nàng sao?
“Nếu như không phải do nàng không ngoan, ta cũng sẽ không như vậy.”
“Hừ, ngươi khi đó uống rượu say.” Song Hỷ cảm giác mình mà tha thứ cho hắn ngay thì thật là quá đơn giản.
“Dù ta không say rượu, cũng sẽ làm như vậy.” Ý hắn là nói đến chuyện đã động tay động chân với nàng.
“Ngươi thật sự cho là nữ nhân khắp thiên hạ vừa gặp ngươi sẽ ngoan ngoãn nằm ở trên giường sao?” Nàng có chút nổi giận, mũi cũng đau, ngay cả nàng cũng rất kinh ngạc vì những lời này tự nhiên lại rất rõ ràng, không có giọng mũi nghèn nghẹt như nãy giờ.
“Dĩ nhiên không phải thế, ta chỉ hi vọng nàng vừa gặp được ta liền ngoan ngoãn nằm dài trên giường thôi.” Hắn còn u buồn thở dài, làm như chính hắn mới là người bị hại.
“Ta không có nằm sao? Ta chẳng những ngày ngày nằm, còn bị muỗi cắn đến mức sắp đi gặp Phật Tổ rồi.” Nàng vô cùng tức giận, há miệng ăn một miếng thạch ngọc mát lạnh thật to để giảm nhiệt.
“Nếu như ta không muốn nàng nằm đó cho muỗi đốt nữa, nàng có còn đồng ý leo lên giường ta nằm nữa không?” Ánh mắt của hắn nhìn chăm chú vào nàng thật sâu, giọng nói êm dịu mát rượi như ngọn gió xuân thổi nhè nhẹ trên mặt hồ, ôn nhu động lòng người.
Biểu hiện của hắn như thế thật là làm nhịp tim người ta đập dồn dập không dứt, hại nàng thiếu chút nữa sẽ gật đầu nói ‘được’. May mắn sự rụt rè của nữ nhân đã làm cho nàng sựng lại, “Dĩ nhiên không thể nào.”
Vốn cho rằng hắn sẽ tức giận, không ngờ rằng hắn vô tình lại lộ ra vẻ mặt bao dung, còn gật đầu một cái nói: “Được rồi!”
Ác ác! Thương lượng dễ dàng đến như vậy sao? Hắn hôm nay thật khác thường.
“Nàng hôm nay rốt cuộc đã đi đâu?”
“Ta hôm nay nghỉ phép!”
“Ai nói nàng có nghỉ phép?”
Nàng mở to mắt, vẻ mặt rất kinh ngạc nhìn hắn, “Ta không có nghỉ phép sao? Nhưng các nàng tiểu Ô cùng tiểu Quang trong bảy ngày có một ngày nghỉ phép, ta cũng phải có chứ?”
Đương nhiên là có, nhưng hắn lại không hi vọng nàng có.
“Nàng không có.” Hắn nói lời trái với lương tâm.
Nghe được câu trả lời của hắn, hại nàng vừa đưa miếng thạch ngọc băng đến miệng lập tức để vào trong chén lại: “Nhưng khi đó ngươi nói là ta có mà, nếu không làm sao ta có thể về nhà thăm đệ đệ muội muội của ta chứ?
“Thì ra hôm nay nàng về nhà thăm đệ đệ muội muội nàng sao?”
“Nếu không thì ta đi đâu?”
Mai Đan Thanh cố đè nén niềm vui sướng trong lòng, vẻ mặt làm như không có biểu hiện gì cả, một tay chống cằm lẳng lặng nhìn nàng ăn.
“Có vẻ như ăn thật ngon nhỉ.”
“Ngươi không ăn sao? Món này nếu để hết lạnh sẽ ăn không ngon.”
“Ta không thích ăn lung tung ở bên ngoài.”
Thật là nam nhân kén chọn.
“Vậy ngươi thích ăn cái gì?”
Hắn cố gắng suy tư, “Ừ...... Ta thích ăn cá chép tươi.”
“Cá chép?” Có cơ hội nàng sẽ nấu cho hắn ăn.
Ý nghĩ như thế làm Song Hỷ giật mình.
Sao nàng lại phải lấy lòng tên cuồng ngược đãi như hắn chứ?
Chẳng lẽ là mình thích bị ngược đãi hay sao?
“Nàng muốn nấu cho ta ăn sao?”
Hắn đột nhiên dùng thanh âm chỉ có hai người mới nghe được hỏi nàng, gương mặt xinh đẹp đột nhiên kề sát vào, hại tim nàng lập tức đập lạc hết một nhịp.
“Ta...... Ta suy nghĩ một chút.”
Hắn xụ mặt xuống, bá đạo nói: “Suy nghĩ cái gì? Tối nay nàng nấu liền cho ta ăn.”
“Nào có người nào ngang ngược như vậy?” Nàng chu miệng kháng nghị.
“Ta chính là như vậy. Đừng nói ta đối xử tệ bạc với nàng nhé, hay là thế này đi! Chỉ cần nàng nấu món cá ta thích cho ta ăn, ta sẽ để cho nàng mỗi ngày đều có thể ăn được món thạch ngọc băng.”
Song Hỷ vốn đang bĩu môi, vừa nghe thấy câu đề nghị của hắn, ánh mắt lập tức sáng lên, “Có thật không?”
Như thế đúng là có thể đáp ứng.
“Được, không nuốt lời nhé!”
“Ừ!” Hắn phát hiện cảm giác khi nuông chiều một nữ nhân như vậy...... thực sự không tồi, hơn nữa buổi tối đã có món cá chép chưng tương thơm phưng phức chờ đợi nha.