<!--VIP stories-->var listStoriesVip=[”Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân”,“Tuyệt phẩm tiên hiệp - Thái Cổ Thần Vương”,“Tuyệt phẩm Huyền Huyễn - Tuyệt Thế Vũ Thần”,“Tuyệt phẩm Ngôn Tình - Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc”,“Tuyệt phẩm Ngôn Tình - Tổng Tài Đại Nhân, Mãi Mãi Con Đường Theo Đuổi Vợ”,“Tuyệt phẩm tiên hiệp - Thiên Đạo Đồ Thư Quán”,“Tuyệt phẩm Kiếm hiệp - Cao Thủ Thâu Hương”,“Tuyệt phẩm tiên hiệp - Thần Đạo Đan Tôn”,“Tuyệt phẩm tiên hiệp - Thái Sơ”,“Tuyệt phẩm Đô Thị - Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân”];document.write(listStoriesVip[Math.floor(Math.random()*listStoriesVip.length)]);<!--End-VIP stories-->Khi Song Hỷ chuẩn bị xong hành lý, đang định rời khỏi, nàng phát hiện mình như vậy mà còn có thể có chút lưu luyến cái chỗ này. Dù sao nàng ở nơi này cũng đã môt thời gian, mọi người cũng đối với nàng rất tốt. Về nhà mặc dù có thân nhân của mình bầu bạn, nhưng luôn luôn với thân phận tỷ tỷ trách nhiệm nặng nề.
Không giống ở đây, địa vị mọi người đều là ngang hàng, ít nhất bằng tuổi nhau cũng tương đối có lời để tán gẫu, hơn nữa lại thiếu mất một nam nhân bá đạo nào đó luôn hò hét bên tai nàng, sai khiến nàng…….
Vốn tưởng rằng nàng sẽ rất vui vẻ, nhưng tại sao một chút tâm tình vui cười nàng cũng không có?
Nhưng mà người ta cũng đã hạ lệnh trục khách, không đi cũng không được.
Cuối cùng hắn đã lấy được thứ hắn muốn, bây giờ đối với nàng không còn hứng thú nữa, chẳng lẽ nàng phải ở lại chỗ này cầu xin một chút xíu sủng ái của hắn sao?
Mặc dù trong lòng của nàng luôn có một thanh âm nho nhỏ xúi giục như thế, nhưng kiêu ngạo cùng tôn nghiêm không cho phép nàng làm như vậy.
Đột nhiên, gương mặt u sầu của hắn hiện lên ở trong đầu của nàng, đánh sâu vào nội tâm của nàng...... Ách! Cũng không tính là sâu trong nội tâm, mà phải là tình cảm bên ngoài, giống như nàng rời đi là vứt bỏ hắn vậy.
Vứt bỏ?!
Cái ý niệm đáng sợ này xuất hiện làm nàng giật thót cả mình.
Nàng lại nghĩ tới lúc ban đầu mình có phản ứng hỏng bét như vậy, hắn nhất định là bị tổn thương rất sâu.
Nhưng nàng là sợ thật a! Không phải sợ hình xăm của hắn, không phải sợ dòng máu nửa người nửa quỷ của hắn, mà là sự phẫn nộ của hắn làm nàng sợ hãi.
Hắn đã không phải là người mà nàng biết, mà là một người xa lạ lãnh khốc vô tình.
Hay là đi mau đi!
Song Hỷ vội vàng nắm hành lý lên, trước khi mình suy nghĩ lung tung nhiều chuyện khoa trương hơn nữa, nhanh chóng rời khỏi mảnh đất thị phi này đi!
Nên cáo biệt với hắn không?
Nàng suy nghĩ một chút, không nên thì tốt hơn.
Song Hỷ chân trước vừa rời đi, có một nam nhân chân sau liền chậm rãi, chần chờ, rồi lại giống như là không tự chủ được đi về hướng gian phòng nhỏ của nàng.
Mai Đan Thanh hối hận, hắn muốn nói với nàng không cho phép nàng đi, hắn không cho phép nàng đi.
Nhưng hắn làm sao có thể xuất ngôn phản ngữ được? Mình ban đầu nói kiên quyết cỡ nào a!
Không cho phép nàng tiếp tục xuất hiện ở trước mắt của mình, hiện tại hắn lại muốn nhìn thấy nàng, nên làm sao bây giờ?
Đúng là vẫn không thể ngừng được khát vọng trong lòng, hắn đi tới cửa, lại phát hiện người trong phòng đã rời đi, chỉ để lại trong không khí một mùi hương quen thuộc. Lúc này hắn mới kinh hoàng nhận ra rằng mình đã đem mùi hương của nàng cất giấu tận tâm hồn mình từ lâu mất rồi.
Hắn lẳng lặng ngồi ở trên chiếc giường nàng từng ngủ qua, sau đó chậm rãi nằm trên gối của nàng, ngửi lại mùi hương quen thuộc đó, suy nghĩ về bản thân.
Có lẽ người khác sẽ rất hâm mộ hắn có tất cả, nhưng hắn cũng hiểu được thứ mà mình muốn hơn hết thảy đó là một người có thể hiểu rõ mình, làm bạn bên cạnh mình.
Hắn có thể giống như trước đây, vô tình bá đạo cướp lấy thứ mình muốn, sống những ngày chỉ biết có bản thân mình mà thôi, nhưng sau đó nhớ lại những ngày có Song Hỷ bên cạnh, ao ước nếu cứ được như vậy vượt qua cả đời.
Nhớ tới dòng máu ác quỷ trong cơ thể mình, hắn cảm giác được hình xăm sau lưng trở nên nóng bỏng đau nhói ngăn trở bao nhiêu xúc động của hắn. Hắn phát hiện mình có thể chịu đựng ánh mắt sợ hãi của những nữ nhân khác, hắn không quan tâm, bởi vì các nàng ấy đều không là gì với hắn cả.
Nhưng nếu để cho Song Hỷ biết thân thế của hắn thật ra không phải là Vương gia tôn quý gì cả, mà chẳng qua chỉ là một nghiệt chủng kết hợp nửa quỷ nửa người sinh ra, hắn sợ nàng sẽ xem thường hắn.
Hắn cũng có thể đánh cuộc một lần, nhưng...... Hắn không có dũng khí đánh cuộc.
Hắn tình nguyện ép nàng đi chứ không nguyện ý sẽ thấy trong ánh mắt thiện lương sáng ngời đó có một chút sợ hãi hoặc là chán ghét nào đối hắn.
Hắn vẫn cho là mình rất cao ngạo, không quan tâm ánh mắt những người khác, nào biết rằng mình chẳng qua là tự lừa mình dối người, đúng là vẫn còn thừa nhận nỗi thống khổ mà những huynh đệ khác gặp phải.
Nghĩ đến chuyện mình ban đầu còn trêu cợt đại ca như vậy, cho là hắn thực sự quá nhút nhát, không đủ thẳng thắn, thật ra thì mình cũng không phải giống y như hắn sao?!
Thả nàng đi! Nàng xứng đáng có được điều tốt hơn, có được một nam nhân hoàn mỹ hơn thương yêu nàng, sau đó sinh một đống lớn những tiểu hài tử mập mạp, sống cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn.
Đi theo hắn, chỉ sợ sẽ không có những ngày bình thản như người thường, chứ đừng nói đến chuyện nối dõi tông đường.
Bởi vì dòng máu ác quỷ là ma chú, là nguyền rủa vĩnh viễn không giải được.
Mai Đan Thanh nằm ở trên giường Song Hỷ, nhắm hai mắt lại, dung nhan xinh đẹp không che giấu được nội tâm cô đơn cùng tịch mịch.
Hắn mở mắt ra nhìn gói thuốc nhỏ trong tay, lo lắng vết thương của nàng lần trước bị hắn không cẩn thận thương tổn vẫn chưa khỏi hẳn, mỗi ngày cần phải uống thuốc, như vậy mới sẽ không lưu lại vết sẹo......
Mình rốt cuộc đang làm gì? Không phải là đã nói không muốn xen vào chuyện của nàng nữa sao, không còn muốn nàng sao? Vậy nàng có như thế nào, hắn cần gì phải quan tâm?
Hắn...... Đáng chết, hắn biết mình là đang khẩu thị tâm phi, thật ra thì hắn hoàn toàn cũng không phải là muốn như vậy.
Hiện tại hắn chỉ biết mình đã bắt đầu nhớ nàng.
Thì ra cảm giác nhớ nhung một người thật sự là rất đau khổ mà!