Mị Công Tử

Chương 2: Chương 2




Phanh!

Tiếng đạp cửa đáng sợ hù dọa những người bạn nhỏ ở trong phòng, bọn họ vốn là đang nghe Song Hỷ kể chuyện xưa, không nghĩ tới ngờ lại xuất hiện một hung thần ác sát, tất cả mọi người theo bản năng ôm lấy thân thể mảnh mai của Song Hỷ, sợ quá liền đồng thanh khóc thành một đoàn.

"Nàng nói mau, là ai phái nàng tới hại ta ?"

Thân ảnh xinh đẹp vừa xuất hiện ở cửa đã nổi giận đùng đùng, miệng lập tức tuôn ra một tràng chỉ trích hung ác, tuyệt không hề để ý tới người ở bên trong đã bị dọa cho sợ đến phát khóc.

"Vương gia, không nên như vậy......" Tứ Nương ở phía sau nhỏ giọng cầu khẩn.

Bà không dám cản, bởi vì Vương gia một khi đã nổi giận, bất luận kẻ nào cũng sẽ gặp tai ương.

"Tiên nữ tỷ tỷ...... ư.. không phải là......" ngước lên đón nhận ánh mắt đằng đằng sát khí ,, Song Hỷ vội vàng đổi lời nói, "Vương gia, ta không hiểu ngài đang nói gì...... A!"

Thật là đau!

Song Hỷ nhìn khuôn mặt trước mắt, rõ ràng là xinh đẹp như vậy, bóng dáng thon thả mê người như vậy, nhưng sao là bắt người lại làm đau như vậy?

Nàng thật rất muốn bảo hắn buông tay, nếu không ngày mai làm sao giúp phụ thân viết công văn?

" Bánh chưng mà nàng đưa ta!" Hắn cắn răng nghiến lợi nói.

"Ăn ngon không? Ta không có lừa ngươi đúng không? Có người còn nói ta có thể đem bánh chưng đi ra ngoài bán, sẽ kiếm được rất nhiều tiền."

"Thế thì tất cả mọi người trong thành sẽ bị nàng độc chết mới đúng chứ!" Hắn hung ác gầm nhẹ.

"A?" Cái miệng nhỏ Song Hỷ hé mở.

"A cái gì mà a?"

"Ai nói ? Bánh chưng của tỷ tỷ ta gói, là ăn ngon nhất khắp thiên hạ." Từng cô bé, cậu bé nho nhỏ mập mạp đứng ra, bất bình thay tỷ tỷ mình.

Mai Đan Thanh bắn ra một cái người ánh mắt giết người vô tình, lập tức liền thấy những gương mặt beo béo nhỏ xinh xắn đó co rúm lạichung một chỗ, oa một tiếng, nhào vào trong ngực Song Hỷ.

Cô bé kia vừa khóc, những tiểu hài tử khác cũng cùng nhau khóc lớn hơn nữa.

"Không cho phép khóc." Hắn ghét nhất tiểu hài tử khóc, mà bây giờ không phải chỉ là một đứa đang khóc, mà là một đống!

"Được rồi, được rồi, đừng khóc, các ngươi em đi tìm mẹ đi!"

Cô bé con mập mạp nâng khuôn mặt khóc đến đỏ bừng, nghẹn ngào nói, "Nhưng tỷ tỷ không sợ sao? Nữ nhân xấu xa này quá hung dữ nha!"

"Nữ nhân xấu xa......"

Thanh âm của Mai Đan Thanh lạnh như băng giống như tới từ Địa Ngục, làm mọi người nghe lạnh cả mình.

"Cho ngươi nói lại lần nữa, ta không phải thuộc loại người ăn hiếp trẻ con!”

Giọng nói hắn mang theo uy hiếp, hù chết một đám trẻ con còn chưa dứt sữa, làm cho hiện trường khóc lóc đến càng thêm thảm thiết.

"Ngài không nên trẻ con hù dọa trẻ con như vậy." Song Hỷ dang tay ra, đứng chắn trước mặt đám trẻ con, giống như gà mẹ đang bảo vệ đàn gà con, mà hắn là con chim ưng đáng sợ.

"Ta thấy ta nên mang mấy bạn nhỏ này đi chơi thì hay hơn.”

Tứ Nương vội vàng chạy đến dẫn mấy oa nhi, túm được đứa nào thì túm, dẫn vào bên trong, mấy bé con còn lại cũng ngoan ngoãn chạy theo vào, bỏ lại một mình Song Hỷ đứng đó chiến đấu hăng hái.

"Tốt lắm, hiện tại nàng nên cho ta một câu trả lời thỏa đáng."

"Vương gia ——"

"Nàng hại ta đau bụng đến mức sắp chết, cho nên nàng phải bồi thường cho ta." Hắn ngang ngược vô tình cắt ngang khi đứt nàng muốn mở miệng giải thích.

"Thường tiền sao? Ta...... Ta không có tiền." Đầu của nàng thấp đến không thể thấp hơn nữa.

"Hừ! Không có ư, cha nàng không phải là Huyện thái gia sao? Đường đường là Huyện thái gia mà lại không có tiền?" Hắn từng chữ từng câu đều là giống như người đến để gây sự.

"Có...... một chút xíu tiền, nhưng phải thường bao nhiêu?" Không biết cha có nhớ nghe lời của nàng, tham ô một chút xíu hay không?

"Một trăm vạn lượng."

Nàng đột nhiên ngẩng phắt đầu lên, thiếu chút nữa đụng vào cằm hắn, đôi mắt to của nàng chớp chớp liên tục không ngừng, nếu bảo rằng cái ghế trước mặt nàng đang nhấc chân bước đi nàng cũng sẽ không ngạc nhiên đến như thế.

"Cái gì? Chẳng qua chỉ đau bụng chút xíu mà thôi, tại sao lại phải bồi hường nhiều tiền như vậy?”

"Thân thể của ta là vô giá."

"Sao ngươi lại thích so đo như vậy?"

"Chuyện này không liên quan gì đến việc so đo cả!"

Không biết tại sao, nhìn thấy nàng là hắn lại rất muốn ăn hiếp nàng.

Không thể trách hắn, ai bảo nàng lại có dáng vẻ làm người ta muốn bức hiếp trêu chọc đến thế chứ?

"Nhưng ta nghĩ cha ta nhất định không có nhiều tiền như vậy, hơn nữa ngươi có chắc chắn là ăn bánh chưng của ta mới có thể bị như vậy không? Nhưng những người khác ăn rồi cũng không có vấn đề gì mà!"

"Vậy nàng bảo ta thuộc loại người ăn tạp sao?"

Nhìn thấy bộ dáng hắn giống như muốn đánh người, nhưng cho dù như thế, dáng vẻ của hắn vẫn không hề suy giảm vẻ đẹp chút nào.

Song Hỷ nhìn mặt của hắn, không nhịn được phát ra một tiếng thở dài hâm mộ.

"Nói thật...... Ngươi thật là, thật là xinh đẹp nha!" Nàng quên rằng không thể nói hắn xinh đẹp, nhưng theo trực giác bật thốt lên, chờ khi nàng phản ứng kịp lúc, thì lời đã nói ra khỏi miệng.

"Nàng!" Hắn giận đến mức sắc mặt cũng xanh mét.

"A! Thật xin lỗi, thật xin lỗi, ta không phải cố ý muốn mạo phạm ngài, ta chỉ là nói thật mà thôi."

"Rất tốt, đã như vậy, ta liền lấy chứng cớ tới." Hắn lấy từ trong lòng ngực lấy ra một thư xác nhận của đại phu, "Thư này đều có chữ ký cùng con dấu của tất cả đại phu trong thành, nói là ta ngộ độc thức ăn."

Dĩ nhiên trước tiên là hắn đi tìm thần y đại ca của hắn cứu mạng, sau đó mới phái người đi tìm những đại phu này ký tên và đóng dấu.

"Có lẽ là ngươi ăn bánh chưng, sau đó lại ăn thêm cái gì khác nên mới bị ngộ độc thức ăn——"

Hắn lại cắt đứt phản bác của nàng, "Đại phu đã phụ chú nói rõ, xác định là bánh chưng gây họa."

"Cho nên......"

"Cho nên nàng phải thường ta một trăm vạn lượng." Hắn nói xong còn bắt chéo hai tay ở trước ngực, dáng vẻ muốn xem nàng bồi thường thế nào với hắn.

"Nếu như ta không thường nổi thì sao?" Nàng thật sự rất muốn khóc nha! Trong nhà một đống người sắp ăn không đủ no, không nghĩ tới mình có hảo ý lại còn có thể gây ra một mốt đống vấn đề lớn như vậy, làm sao có thể mở miệng nói chuyện với phụ thân cùng các di nương đây?

"Nếu như nàng không thường nổi, ta liền trực tiếp đi tìm cha nàng đòi vậy."

"Không thể! Không thể!" Song Hỷ vội vàng nói.

"Không thể thì nên làm gì?"

"Được rồi! Nếu vậy ta có thể đến làm công để trả nợ được không?"

"Làm công ? Ta lại không thiếu nha hoàn."

"Ta biết gói bánh chưng, ta có thể đến nhà gói bánh chưng cho ngài ăn."

"Đề nghị quá dở hơi." Hắn tuyệt không muốn nhận.

"Nếu không...... Nếu không......"

"Như vậy đi! Liền phạt nàng đến nhà ta giúp ta giặt quần áo, ngày mai phải tới, không cho phép vọng tưởng chạy trốn, nếu không dù chân trời hay góc biển, ta nhất định sẽ tìm được nàng." Dù sao ai dám chọc tới hắn nhất định phải chết.

"Vâng." Làm sai chuyện sẽ phải đền bù, đây là cha nói, cho nên nàng cũng sẽ phụ chịu trách nhiệm tới cùng.

Đợi đến khi Mai Đan Thanh giống như một trận gió bay ra ngoài, Song Hỷ không thể làm gì khác hơn là nước mắt ầng ậng trở lại trong phòng, chuẩn bị viết một đống lớn thư sắp xếp thông báo chuyện trong nhà một chút, sau đó chuẩn bị hành lý, ngày hôm sau sẽ dùng sức lực để trả nợ.

Ô ô! Một trăm vạn lượng đó nha! Chỉ sợ nàng làm đến chết cũng không trả nổi.

Hôm nay khí trời trong vắt không một gợn mây, trên đường phố vẫn náo nhiệt như cũ. Nhưng , bất quá đi ở trong giữa đám người, Song Hỷ cũng không làm sao thấy vui nổi, ngay cả hàng xóm láng giềng quen biết cùng nàng chào hỏi, nàng cũng cười có chút miễn cưỡng.

Thật ra thì cũng không có thể trách nàng, bởi vì hôm nay nàng sẽ phải tiếp nhận lấy sự sai lầm của mình, dũng cảm gánh vác trách nhiệm đã lỡ gây ra.

Nhớ tới bộ dáng hung ác phẫn nộ của tiên tử ca ca hôm qua có thể thấy hắn thật đau bụng đến chịu không nổi!

Nàng thật sự có lỗi mà, rõ ràng là muốn cảm tạ hắn, kết quả ngược lại đâm ra hại hắn thảm hại hơn, dù thế nào nàng cũng nên đến đó để bồi thường cho hắn.

Cho nên Song Hỷ à, mi phải nên tỉnh táo một chút, có lẽ phía trước tràn đầy nặng nề nguy nan hoặc là sóng gió, nhưng mi vẫn không thể trốn tránh.

Không bao lâu sau, nàng đã đến ngoài cửa Mai vương phủ, nàng vẫn rất thích những hàng mai xinh đẹp đứng thành hàng dọc rất nghiêm chỉnh bên ngoài kia, nàng cảm thấy xinh đẹp vô cùng, trong không khí phảng phất mùi hương ngào ngạt của hoa mai lan tỏa khắp nơi.

Có cơ hội, nàng cũng muốn thử trồng một vài gốc mai trước cửa nhà mình, học đòi theo nhà kẻ có tiền thử xem sao.

Mặc dù cha nàng là một Huyện thái gia, cũng lại là một thanh quan thanh liêm, nhưng mà đặc biệt có số đào hoa, có tới ba nữ nhân thích một người đàng hoàng như cha nàng.

Bất quá cũng không có thể trách các bà ấy được, bởi vì cha nàng thật sự là có đủ đẹp trai. Một thư sinh quân tử vốn đã rất đáng để cho nữ nhân yêu thích, nếu là thư sinh đó có dáng vóc tuấn tú, lại thi đậu Huyện thái gia, thì càng có nhiều nữ nhân thích hơn, ngay cả nữ nhi Song Hỷ của ông cũng không thể kiềm lòng mà thích ông đó thôi!

Trước khi rời khỏi nhà, nàng viết một đống lớn những lời dặn dò, ghi chép cặn kẽ những chuyện trong nhà cần chú ý một chút, hi vọng phụ thân thấy thế sẽ hiểu.

Không có nàng ở bên cạnh chiếu cố, mọi người cũng cũng sẽ vẫn sống thật tốt đúng không?

Khi ra ngoài làm việc một mình, nàng cũng không nói với phụ thân là nàng sẽ đi đến nơi đâu, chỉ nói là có chuyện phải rời đi một chút, hy vọng phụ thân không cần phải tìm nàng, cũng không cần khẩn trương.

Nàng sẽ dùng tốc độ nhanh chóng nhất để, giải quyết vấn đề của mình thật gọn ghẽ.

"Xin hỏi...... Ta muốn tìm Tứ Nương, có bà ấy ở đây không?"

Song Hỷ nhỏ giọng hỏi đại ca thủ vệ đứng ở cửa, chỉ thấy hắn uy phong lẫm lẫm, dáng vẻ giống như thiên binh thần tướng, tin tưởng chắc đủ để người nào đó có ý định đến gần thấy vậy liền chạy xa trăm dặm!

Nếu như hắn có thể ngăn cản nàng không nên vào đảm nhiệm chức phận bên trong ấy thì thật tốt biết bao.

Có thể kéo dài được ngày nào thì hay ngày ấy.

"Nàng là ai?"

"Ta là Song Hỷ."

"Nàng đi thẳng vào, đi tới tận cùng bên trong, sau đó đi về hướng bên phải, đi thẳng, quẹo trái, đến lần quẹo thứ ba sẽ thấy bà ấy đang ở đó.”

Song Hỷ rất muốn xin vị đại ca này lặp lại một lần nữa, bất quá nàng rất sợ bị đánh, vì vậy ngoan ngoãn gật đầu một cái, quyết định đi vào trước đã rồi tìm những người khác hỏi rõ ràng lần nữa.

Ngày hôm qua vội vã đi theo Tứ Nương đi vào, nàng cũng không có hảo hảo lưu ý nhiều đến bố trí tình huống trong Mai vương phủ, cho tới bây giờ đi vào đại trạch khuôn viên, nàng mới phát hiện bên trong thật là lớn đến mức không thể tin nổi, hơn nữa rất sạch sẽ, rất chỉnh tề.

Không cần phải nói, nhất định là bởi vì chủ tử quản rất nghiêm, cho nên bọn hạ nhân cũng không dám lười biếng, nên đem cả khu hoa viên tráng lệ này quét tước sạch sẽ đến mức có thể thấy lấp lánh.

"Chết thật rồi, ta nhất định bận rộn đến chết mất." Nàng tự lẩm bẩm nói.

Nàng vốn là muốn vào rồi tìm người để hỏi, lại phát hiện bên trong cũng không có người.

Thật kỳ quái á!

Có thể họ ở phía sau hay không?

Nàng lại đi vào bên trong, rốt cục phát hiện có người, nhưng mà đối phương giống như đang chạy trối chết.

"Xin hỏi......"

"Ta không rảnh." Đối phương vội vã bỏ lại một câu, liền lướt nhanh qua bên người Song Hỷ.

"Ác! Cám ơn." Song Hỷ nhỏ giọng trả lời, tin rằng đối phương nhất định không hề nghe được.

Nàng ngơ ngác đứng tại chỗ một lát, sau đó dường như nghe thấy có thanh âm truyền đến, nàng từ từ chuyển bước, hướng nguồn gốc thanh âm đi tới.

Có thanh âm thì nhất định có người.

Quả nhiên, nàng phát hiện có một đám người đang co cụm lại với nhau bên ngoài, hình như là nghe người nào đó kia đang nổi giận.

Khi Song Hỷ xâm nhập len vào trong đám người, nghe được thanh âm càng thêm rõ ràng thanh âm, thì ra là đại chủ tử ở Mai vương phủ đang nổi giận.

Sáng sớm đã tức giận, nổi giận là chuyện rất không khỏe mạnh, vị Đại thiếu gia này thật là không hiểu được đạo dưỡng sinh nha!

"Ai cho phép ngươi chạm đến đồ vật trong phòng này? Các người không biết ta có quy định không thể chạm đến bất cứ thứ gì của ta hay sao?" Mai Đan Thanh thật sắp nổi điên, hắn thật vất vả viết ra được khúc nhạc kia, lại bị nữ nhân ngu ngốc kia làm thành giấy vụn thiêu hủy!

"Vương gia, xin tha mạng a! Nô tỳ thật sự không biết......"

A! Thật đáng thương cho tiểu cô nương! Thoạt nhìn bất quá chắc mới mười ba, mười bốn tuổi, hơn nữa số khổ bị người nhà bán làm nha hoàn, làm gì có biện pháp đọc sách biết chữ? Song Hỷ tràn đầy đồng tình suy nghĩ đầy cảm thông.

Nhìn thấy những người khác đầu cũng cúi thật thấp, bộ dáng vẻ rất muốn bước lên nói đỡ vài lời nhưng không ai có đủ dũng khí, Song Hỷ cũng rất muốn giúp một tay, nhưng thấy người nam nhân trước mắt này dường như đang rất nổi giận như điên, rất muốn tìm người nào đó chém thành tám khúc…….

Đầu nàng không đủ cứng để đối chọi với hắn ta.

Cho nên lẫn trong đám người, Song Hỷ cũng học người ta cúi đầu thật thấp.

Nàng rất nghiêm túc cúi đầu, đột nhiên, nàng cảm giác được không khí bên cạnh có chút khác thường, tương đối mới mẻ, rộng rãi, nàng hướng bên phải liếc trộm một cái, chỉ thấy được người bên phải cách nàng tới mấy bước khoảng cách.

Chuyện gì xảy ra vậy?

Nàng lại len lén nhìn qua bên phía trái, tình hình cũng giống như thế!

Thật kỳ quái nha!

Nàng đang âm thầm buồn bực lúc, ánh mắt đã thấy mặt đất dưới chân mình đã xuất hiện một đôi giày màu xanh xinh đẹp, phía trên còn thêu Phượng Hoàng.

Mang loại giày cao quý này, sợ rằng chỉ có một người......

"Nàng rốt cục chịu tới rồi!"

Không thể nào? Nàng đã hòa lẫn rất tốt với quần chúng xung quanh mà, sao Đại thiếu gia này còn có thể nhìn một cái đã tìm ra nàng? Thật là khủng khiếp!

Song Hỷ chậm rãi ngẩng đầu lên, hướng về phía nhìn nam nhân xinh đẹp trước mắt khẽ cười một tiếng, "Xin chào!"

"Chào cái gì?" Mặt hắn lạnh như băng gầm nhẹ, rõ ràng dáng vẻ tâm tình không được tốt lắm.

"Ách!" Nàng lại ngoan ngoãn cúi đầu, hi vọng bộ dáng ôn thuần này của mình sẽ làm hắn bớt giận một ít.

"Nàng phân xử thử xem, ta xử phạt nàng ấy như vậy, có phải đáng tội nàng ấy hay không?"

"Chuyện gì?" Nàng mặc dù vừa mới tới hiện trường, nhưng vẫn rất cố gắng thử tìm hiểu mọi chuyện.

"Ta cũng đã thông báo, đồ của ta không thể lộn xộn, nhất là những thứ mà tự tay ta viết. Vậy mà, kết quả tên ngu ngốc này cư nhiên đem bài hát hay nhất mà ta mới sáng tác đốt sạch, nàng có biết cho dù đem ả ngu ngốc này đốt thành tro cũng không thể thường nổi cho ta hay không?”

Nam nhân này thật hung dữ quá, sao lúc trước nàng có thể cho rằng hắn ta có dáng dấp giống nữ nhân thì nhất định cũng sẽ rất ôn nhu, nói chuyện nhẹ nhàng, lời nói nhỏ nhẹ. Thì ra hắn chẳng qua là bề ngoài giống như ôn nhu như mà thôi, bên trong vẫn lại là một gã nam nhân tự cao tự đại, cho mình là đúng. Song Hỷ lẳng lặng tự nhủ ở trong lòng tự nói với mình, ngàn vạn lần không nên chọc giận người nam nhân trước mắt này.

Nguyên nhân chủ yếu là bởi vì mình thiếu hắn một trăm vạn lượng, con nợ không thể đắc tội với chủ nợ.

Bất quá nàng nhìn thấy tiểu cô nương quỳ gối bên kia, lòng bàn tay cũng đã sưng đỏ, có thể nhất định vừa mới bị đánh. Mặc dù không phải thuộc loại dùng roi tàn nhẫn quất thẳng toàn thân, giống như những nhà giàu khác có tiền khác dùng cách dã man đó để giáo huấn thuộc hạ phạm sai lầm, có đôi khi còn có thể đánh ra chết cả nhân mạng người đấy!

Đây là những vụ án nho nhỏ mà cha nàng thân là Huyện thái gia thường thường vẫn xử, làm nàng vẫn cảm thấy những nha hoàn hoặc gia đinh khi đó thật đáng thương.

Cho nên nhà bọn họ không nuôi nha hoàn, chỉ có một A Canh ca tạm thời đến giúp một tay, giúp phụ nàng mang những đồ dùng nặng nề, những chuyện khác trong nhà đều do một mình nàng làm.

Dù sao khi cha nàng vẫn chưa thi đậu chức Huyện thái gia, tất cả mọi chuyện trong nhà đều do một tay nàng xử lý.

"Nếu như là vật rất quan trọng như thế......"

"Ừ!" Mai Đan Thanh chuyên chú gật đầu một cái, mong đợi Song Hỷ nói tiếp.

"Thì ngài nên tự mình cất thật kĩ, nếu không những người khác làm sao biết đó là vật quan trọng chứ? Hay nói đúng hơn, nếu tiểu nha hoàn này biết đọc chữ, cũng sẽ không đến nơi này để bị người ta ngược đãi."

Lời của Song Hỷ vừa nói xong, mọi người vốn đang cúi đầu thật thấp bèn hơi nâng lên một chút xíu.

Đây là tiểu cô nương này từ nơi nào tới, cư nhiên lại thay tiểu nha hoàn đáng thương kia nói ra lời chánh nghĩa, thật là...... Không muốn sống nữa sao?

Mọi người lập tức di chuyển cách Song Hỷ thật xa, trong ánh mắt tràn đầy tội nghiệp, đồng tình cùng thương hại, trong lòng của mỗi người cũng âm thầm suy nghĩ, sẽ mua hoa tươi cùng trái cây đến để cúng tế nàng, nàng cứ an tâm đi đi!

Quả nhiên sắc mặt nam nhân ở trước mắt trầm xuống, giống như là từ loài người tức giận bị biến thành một pho tượng mặt không hề có cảm xúc..…

Song Hỷ nhìn thấy hắn dường như không tức giận nữa, không nhịn được trong lòng giống như đã trút xuống được một tảng đá lớn, âm thầm tự nhủ: may mắn thay, nam nhân này mặc dù tính khí giống dường như không được tốt lắm, nhưng ít nhất còn có thể nói đạo lý.

"Cho nên ý của nàng là, ta cũng phải chịu một nửa trách nhiệm?" Khẩu khí của hắn cũng không đặc biệt sắc bén hoặc cao giọng nhấn mạnh, nhưng ngay lập tức có một lực áp bức vô hình làm người ta hoảng sợ muốn nhấc chân bỏ chạy.

"Không không không."

Sắc mặt của hắn hơi hòa hoãn một chút, "Không phải sao?"

Cho là nàng rốt cục đã hiểu rõ hắn là không dễ chọc hắn, muốn tạm thời cứu vãn, nào biết nàng càng thêm không biết sống chết, tự đem mình đẩy vào vực sâu không đáy.

"Ngươi cũng phải chịu hơn phân nửa trách nhiệm."

Lời này vừa nói ra, Mai Đan Thanh lập tức không nói hai lời nắm bả vai mảnh khảnh của Song Hỷ, sau đó nhìn Tứ Nương hầm hừ, "Tứ Nương, ta muốn người này sáng sớm mỗi ngày bưng nước rửa chân cho ta."

"A?" Song Hỷ có chút kinh ngạc, nhưng lại nghĩ đến mình là tới nơi này làm công trả nợ, lại thêm bưng nước rửa chân, cũng không sao.

Nhưng Tứ Nương cùng những người khác miệng lại há thật to, ngươi xem ta, ta xem ngươi, phảng phất như không thể tin được lời nói mình nghe được.

Nước rửa chân?!

Không phải Vương gia luôn luôn ghét nhất bị người ta đụng đến thân thể của hắn sao? Sao lại muốn tiểu cô nương xa lạ này giúp hắn bưng nước rửa chân?

Ánh mắt của mọi người toàn bộ rơi vào trên người Song Hỷ một bộ dạng thấy chết không sờn, trong lòng cũng không khỏi cảm thán, xem ra oa nhi xinh đẹp này đã chọc giận người biến thái nhất trong phủ...... Ác! Không, là chủ tử khó phục vụ nhất, cuộc sống tương lai nhất định sẽ là rất khó khan trôi qua.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.