Mị Công Tử

Chương 8: Chương 8




<!--VIP stories-->var listStoriesVip=[”Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân”,“Tuyệt phẩm tiên hiệp - Thái Cổ Thần Vương”,“Tuyệt phẩm Huyền Huyễn - Tuyệt Thế Vũ Thần”,“Tuyệt phẩm Ngôn Tình - Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc”,“Tuyệt phẩm Ngôn Tình - Tổng Tài Đại Nhân, Mãi Mãi Con Đường Theo Đuổi Vợ”,“Tuyệt phẩm tiên hiệp - Thiên Đạo Đồ Thư Quán”,“Tuyệt phẩm Kiếm hiệp - Cao Thủ Thâu Hương”,“Tuyệt phẩm tiên hiệp - Thần Đạo Đan Tôn”,“Tuyệt phẩm tiên hiệp - Thái Sơ”,“Tuyệt phẩm Đô Thị - Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân”];document.write(listStoriesVip[Math.floor(Math.random()*listStoriesVip.length)]);<!--End-VIP stories-->

“Nếu như không muốn ta thô lỗ xé nát nó, tốt nhất không nên phản kháng ta.”

Lời vừa ra khỏi miệng, Mai Đan Thanh cũng cảm thấy rất bất ngờ, mình đối xử thô lỗ như vậy với nữ nhân từ khi nào?

Song Hỷ quả thật ngoan ngoãn an tĩnh lại, nhưng cũng hiện lên vẻ không cam lòng khi nhìn chăm chú vào ánh mắt của hắn.

“Ta không cử động, ngươi không nên xé nát quần áo của ta.”

“Nàng đang phát run, ta sẽ không ăn nàng.” Hắn lẩm bẩm nói, sau đó đem môi chôn ở giữa cổ nàng, bàn tay chậm rãi vuốt ve ở trước ngực của nàng.

Song Hỷ dùng hết tất cả tự chủ, mới buộc mình không nhấc chân bỏ chạy.

“Đừng......” Mặc dù hắn vuốt ve làm nàng có cảm giác rất thoải mái, nhưng như vậy là không đúng.

“Tại sao?”

“Ta...... Ta chưa từng......” Nàng không biết phải nói tiếp như thế nào?

Hắn không quan tâm, trên thực tế, từ phản ứng ngượng ngùng của nàng, hắn đã sớm đoán được nàng muốn nói cái gì.

“Ta chính là thích nàng chưa từng bị bất cứ nam nhân nào chạm qua.”

Nói xong, hắn nghiêng thân tới trước muốn hôn nàng, lại bị nàng dùng sức đẩy ra, “Nếu ngươi không ngừng, chúng ta phát sinh quan hệ thì ngươi sẽ phải cưới ta.”

Hắn rốt cục dừng lại, cau mày nói: “Cưới nàng?”

“Đúng vậy.”

“Không muốn.”

“Vậy ngươi cũng đừng nên làm như vậy.” Nước mắt đã vòng quanh bờ mi của nàng, “Nếu không ta nhất định sẽ tự sát, bảo toàn trong sạch.”

Nhìn thấy dáng vẻ sắp khóc của nàng, tâm hắn lại có chút mềm nhũn, hơn nữa trong đầu còn có giai điệu chậm rãi ai oán vang lên......

“Được rồi! Lần này tạm tha cho nàng, lần sau nếu còn dám câu dẫn ta, ta sẽ không khách khí đem nàng ăn sạch, đừng quên rằng ta cũng không phải là người tốt.” Bỏ lại một chuỗi lời nói, hắn thẳng bước nhanh chóng đến trước bàn đọc sách, vùi đầu viết.

Cảm xúc của Song Hỷ vẫn chưa kịp khôi phục như cũ, chỉ có thể giống như một tiểu hài tử bị dọa cho sợ hãi, đứng sững sờ tại chỗ.

“Còn không mau biến!”

Nàng vội vàng khẩn trương đem y phục sửa sang lại hoàn hảo, vốn là muốn lập tức xông ra, sau đó lại nghĩ đến việc được Tứ Nương giao phó, vì vậy liền nhỏ giọng hỏi: “Vương gia, bữa ăn sáng ngài muốn ăn cái gì?”

“Không ăn.” Hắn giận đến no rồi.

“Không thể không ăn......”

Nàng đang chuẩn bị nói với hắn không ăn bữa sáng đối với thân thể không tốt, lại thấy hắn ngẩng đầu lên nhìn nàng chằm chằm.

“Được rồi!” Nàng có thể làm gì? Mạnh mẽ dạy dỗ hắn sao? Không ăn thì không ăn vậy.

“Chờ một chút.”

Song Hỷ bị gọi lại, mới vừa quay đầu, liền phát hiện hắn đứng lên, từ bên trong tủ lấy ra một cái áo khoác xinh đẹp, sau đó sải bước đi về phía nàng, đem nàng bọc lại thật chặt.

“Ta không lạnh!”

“Nàng muốn ăn mặc như vậy mà đi ra ngoài sao? Không sợ nam nhân nào nhìn thấy liền đem nàng kéo dài tới phòng chứa củi sao?” Nghĩ đến hình ảnh này, không biết tại sao, hắn bỗng nhiên có một loại xúc động muốn đem nàng khóa chặt trong phòng mình, không để cho những người khác nhìn thấy.

“Ác!” Nàng cũng rất sợ!

“Lui ra đi!” Hắn hạ giọng ra lệnh.

“Vâng.”

Song Hỷ ôn thuần tiêu sái bước tới cửa, trong đầu còn đang suy nghĩ nam nhân này dường như có lúc cũng không hư đốn như vậy, lại nghe hắn tiếp tục lên tiếng ——

“Bất quá nếu như nàng tự mình làm bữa ăn sáng, ta sẽ ăn.”

“Song Hỷ, tới đây, Vương gia thích ăn thứ này.”

Tứ Nương vừa nghe thấy Mai Đan Thanh nói muốn ăn thức ăn do tự tay Song Hỷ nấu, cao hứng vô cùng, nghĩ thầm, Vương gia rốt cục đã chịu ăn uống rồi.

Nhưng do Song Hỷ không biết Mai Đan Thanh đã mấy ngày nay vẫn chưa ăn uống gì, còn tưởng rằng hắn nhất định là ăn no rửng mỡ mới có thể cố ý muốn nàng động thủ nấu đồ cho hắn ăn.

Chẳng phải hắn đã từng nói rằng nàng mà gói bánh chưng sẽ đầu độc chết hết mọi người trong thành sao? Vậy giờ hắn còn dám ăn đồ nàng nấu sao? Thật không biết hắn đang suy nghĩ cái gì?

“Con biết không? Vương gia mấy ngày nay đều không ăn gì cả, không biết đang lo lắng cái gì?”

“Lo âu?”

“Đúng vậy! Con có biết ngài ấy sáng tác ca khúc không? Tất cả các ca khúc, điệu nhảy nổi tiếng trong thành này toàn bộ đều là Vương gia viết ra đó, mỗi một bản đều rất hay, con có từng nghe chưa?”

Song Hỷ chưa từng nghe qua, bởi vì những thứ phong hoa tuyết nguyệt (ăn chơi hoa lệ) kia hoàn toàn không thể xuất hiện trong cuộc sống của nàng. Bất quá không thể tin được nam nhân kiêu ngạo cá tính phách lối khó hầu hạ, không hề phù hợp với vẻ ngoài một chút nào như hắn lại có thể phổ nhạc, thật là làm nàng có chút kinh ngạc.

Cha đã từng nói qua, những người có tài thường hay có cá tính cổ quái một chút, nàng nghĩ, nàng cũng không nên so đo nhiều với hắn làm gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.