Lâm Mị nói thế là do theo những gì nàng nhận định, La Minh Tú tất sẽ hiểu
ý, ngăn cản Tô Trọng Tinh chạy đến cứu người. Chỉ cần cô ta ngăn Tô
Trọng Tinh lại, Liễu Vĩnh có thể chạy đến cứu người. Liễu Vĩnh cứu người rồi, giải quyết hậu quả thế nào là chuyện của Liễu Vĩnh, không liên
quan đến Tô Trọng Tinh.
Không còn cách nào khác, ai bảo Lâm Mị
nàng chính là hôn thê của Tô Trọng Tinh, không thể trơ mắt nhìn Tô Trọng Tinh sa vào bẫy. Về phần Liễu Vĩnh, không phải hắn vẫn một mực chờ đợi
người vợ định mệnh sao? Không chừng cô tiểu thư rơi xuống nước kia chính là cô vợ định mệnh của hắn! Ta đây là giúp ngươi toại nguyện, không
phải ý đồ xấu.
Đích thật là La Minh Tú hiểu ý Lâm Mị, quả nhiên dùng một câu “Lâm Mị biết bơi” để ngăn cản Tô Trọng Tinh.
Có tiểu thư rơi xuống nước, thanh niên biết bơi đương nhiên là nghĩ đến
chuyện chạy đến cứu người đầu tiên, về chuyện hậu quả sau đó nhất thời
chưa kịp nghĩ đến. Tô Trọng Tinh nghe được câu nói đó của La Minh Tú,
giật mình tỉnh ngộ, cứu cô tiểu thư rơi xuống nước đó rồi, sẽ phải chịu
trách nhiệm với cô tiểu thư đó cả đời. Nếu Lâm Mị đã biết bơi, vậy thì
việc cứu người này chẳng phiền đến hắn.
La Minh Tú thấy Tô Trọng
Tinh dừng chạy, vô cùng vui vẻ, nhưng lại thấy hắn xoay người, định nói
gì đó với Liễu Vĩnh thì hoảng hốt căng thẳng.
“Ấy!” La Minh Tú
đột nhiên kêu một tiếng thảm thiết, thấy Tô Trọng Tinh quên việc nhắc
nhở Liễu Vĩnh, Liễu Vĩnh cũng đã chạy tới nơi, lúc này mới thở phào nhẹ
nhõm.
Nhưng cô ta không thể ngờ, Liễu Vĩnh chạy được thêm vài
bước lại lảo đảo, lần này xem ra khá nghiêm trọng, hình như bị trật
chân.
Lâm Mị chạy nhanh quá, đến lúc nhìn lại, Tô Trọng Tinh
không thấy bóng dáng đã đành, Liễu Vĩnh cũng mất hút. Trời ơi, nếu Liễu
Trạng nguyên không chạy đến cứu người thì nguy to thật rồi.
Dưới tình thế cấp bách, Lâm Mị hô to: “Ai biết bơi không, mau tới cứu người!”
Khẳng định là La Minh Tú đã nghĩ được một cái cớ nào đó để ngăn cản Tô Trọng
Tinh, vạn nhất Tô Trọng Tinh cũng dùng cái cớ đó để ngăn cản thì Liễu
Vĩnh thì cô tiểu thư kia không người tới cứu rồi. Dù cô ấy là cố ý rơi
xuống nước hay không cẩn thận rơi xuống nước thì vẫn là một mạng người,
sao có thể khinh thường? Hic, Tô Trọng Tinh đã có quan hệ với mập mờ với La Minh Tú, nàng không thể trơ mắt nhìn hắn dây dưa với một cô tiểu thư khác nữa. Nhưng nàng không thể ngờ tới chuyện Liễu Vĩnh lại bị trật
chân, không thể chạy đến đây! Giờ biết làm sao đây?
Trên bờ ao,
các tiểu thư đang la hét chói tai, có mấy người nhát gan đã bật khóc.
Lâm Mị thở hổn hển chạy đến, vừa đưa mắt nhìn, liền thấy một tà váy lụa
nổi phập phồng trên mặt nước, cô tiểu thư kia đang giãy dụa không ngừng, dường như tình hình đang rất nguy cấp, nàng vội nhìn quanh, lấy một cây gậy trúc dựng gần đấy, chĩa xuống ao, hô: “Nhanh tóm lấy cây gậy trúc,
chúng ta sẽ kéo cô lên.” Nàng vừa kêu to, vừa quay sang gọi mấy cô tiểu
thư chưa khóc: “ Mọi người giúp ta một tay, kéo cô ấy lên.”
Ngoài sảnh chính, tiểu nha đầu vội vàng bẩm báo với phu nhân Vĩnh Bình Hầu.
“Là vị tiểu thư nào rơi xuống nước? Đã cứu lên chưa?” Phu nhân Vĩnh Bình
Hầu bị dọa giật nảy người, hôm nay là sinh thần bà, nếu có tiểu thư nào
gặp chuyện bất trắc trong phủ thì thật không tốt chút nào, vì vậy bà ấy
dặn tiểu nha đầu không được để lộ chuyện trước, sau đó lại gọi người hầu đến hầu hạ các phu nhân đang ngồi nghe hát cho chu đáo, sau đó chỉ cầm
tay Tô phu nhân đi vào vườn.
Trên đường đi, tiểu nha đầu tranh thủ kể lại chuyện vừa xảy ra.
“Tiểu thư họ Ngô? Rốt cục là tiểu thư nhà ai?”
“Là biểu muội của Kiều tiểu thư, cô ấy mặc bộ váy áo màu đỏ tươi, tướng mạo xinh đẹp. Đây là lần đầu tiên cô ấy đến phủ ta, tất nhiên phu nhân
không chú ý đến cô ấy.”
“Chỗ cô ta rơi xuống là ao nào?” Phu nhân Vĩnh Bình Hầu rất băn khoăn, hầu hết lan can trong vườn đã được làm
mới, nếu không phải cực kỳ thiếu cẩn thận thì không thể rơi xuống nước.
“Là ao nuôi cá chép gần vườn hoa ạ.”
Phu nhân Vĩnh Bình Hầu vừa nghe thế mặt liền hiện vẻ cổ quái, “Là cái ao nuôi cá chép đó sao? Cô ta thật sự rơi xuống đó?”
Tiểu nha đầu vừa rồi là do nhất thời hoảng quá không kịp ngẫm nghĩ, giờ nghe phu nhân Vĩnh Bình Hầu nói thế, sắc mặt cũng hiện vẻ cổ quái, cong môi
cười cười, chỉ có điều không cười ra tiếng.
Tô phu nhân cũng cười, “Được rồi, chắc là đùa thôi, không chết người đâu!”
“Cũng đúng!” Phu nhân Vĩnh Bình Hầu vui vẻ trở lại, căn dặn tiểu nha đầu:
“Nhanh cho người đi thỉnh Vương đại phu vào phủ. Rơi xuống nước cũng
nhiều nguy cơ lắm, không chừng bị cảm lạnh mất.”
Lại nói chuyện
Lâm Mị chĩa cây gậy trúc xuống ao, nàng vừa kêu to vừa quơ cây gậy trúc, kêu xong nàng chợt ngẩn ra: Ơ, hình như cây gậy trúc chạm đáy ao. Tức
là cái ao nuôi cá chép này không hề sâu.
“Này, này, ao này chưa
sâu đến eo đâu, cô không cần giãy dụa, tóm lấy cây gậy trúc rồi đứng
thẳng lên, bám vào thành ao là leo lên được.”
Khi Ngô Ngọc Y rơi
xuống nước đã cảm thấy có chỗ không đúng, cô ta đã cảm giác được nước ao này không được sâu cho lắm! Đến khi giãy dụa một hồi vẫn không thấy ai
nhảy xuống cứu, càng cảm thấy không ổn một cách nghiêm trọng.
Từ
khi cô ta rơi xuống nước, nghe thấy rất nhiều tiếng la hét, nhưng tuyệt
không nghe thấy tiếng của Liễu Vĩnh và Tô Trọng Tinh, biết chuyện đã
thay đổi, không khỏi vừa tức vừa nôn nóng. Nếu không tóm lấy cây gậy
trúc, vạn nhất Hầu phủ cho người hầu xuống cứu mình, không lẽ lại thành
thê thiếp của kẻ hầu người hạ? Nếu kiên trì thêm một chút, liệu có thể
chờ được Tô Trọng Tinh hoặc Liễu Vĩnh đến cứu không, hay là vẫn nên bám
cây gậy trúc để lên?
Cuối cùng thì một trong số những chủ nhân là Chu Mẫn Mẫn cũng hổn hển chạy đến, khi nhìn xuống ao, nhận ra người rơi xuống nước là Ngọc Y, liền hô: “Ngọc Y, nước ao rất cạn, dưới đáy rải
một tầng đá cuội, không có bùn nhão, cô đừng hoảng, nhanh tóm lấy cây
gậy trúc rồi đứng thẳng lên là lên bờ được”
Lâm Mị thấy Ngô Ngọc Y vẫn giãy dụa, hình như không nghe thấy những lời mọi người nói, không
làm sao được, đành phải cởi giày, vịn lan can, đi xuống bậc thang dẫn
xuống lòng ao, nàng cầm cây gậy trúc chống xuống lòng ao thăm dò và để
làm điểm tựa, nàng dò dẫm đi tới gần Ngô Ngọc Y, giơ tay phải tóm tóc
Ngô Ngọc Y lôi lên. Mượn lực đẩy của nước, nàng lôi Ngô Ngọc Y đến bên
bờ. Giơ cây gậy trúc lên cho các tiểu thư cùng kéo lên.
Kiều Giai Như cũng kéo cây gậy trúc, trong lòng oán hận: Được đấy, Ngô Ngọc Y, cô đúng là khéo quá hóa vụng. Thật mất mặt! Trong thọ yến của Vĩnh Bình
Hầu phu nhân mà rơi xuống nước, trò này mà cô cũng nghĩ ra được! Phiền
lây sang ta mất thôi!
Khi người hầu của Hầu phủ chạy đến, các vị
tiểu thư đã kéo được Ngô Ngọc Y lên bờ, cô ta đang vịn vào lan can nôn
nước trong bụng, còn có tiểu nha đầu cầm xiêm y đến khoác cho cô ta, Dìu cô ta vào một căn phòng gần đó thay quần áo.
Lâm Mị cũng xuống
ao, đương nhiên là ướt từ eo trở xuống, rõ ràng là cũng phải đi thay
quần áo, nàng tự nhủ thầm: Xem đi, thời khắc mấu chốt thì đàn ông chẳng
có ai đáng tin cậy? Các tiểu thư ơi, ngàn vạn lần đừng dễ dàng nhảy cầu
ah!
Chu Mẫn Mẫn đã sai người mang xiêm y khác vào. Lâm Mị thay
xong, cài thắt lưng, quay lại tháo ngọc bội và túi hương trên bộ xiêm y
bị ướt ra, thấy túi hương bị ướt, nàng đặt xuống, chỉnh áo xống cho đàng hoàng thẳng thớm trước.
Ngô Ngọc Y thay đổi xiêm y xong đi qua
bình phong cám ơn Lâm Mị. Hai người đang nói chuyện, đã có một tiểu nha
đầu tiến vào thu dọn chỗ quần áo ướt của cả hai.
Lâm Mị quay lại
lấy túi hương, theo thói quen đưa túi hương lên mũi ngửi, lại thấy có
một mùi rất kỳ quái bay ra, cột sống như chảy ra, hai chân mềm nhũn, vội vàng đưa túi hương ra xa, lấy tay mở túi hương ra lục lọi. Nàng nhớ là
nàng nhét lá bạc hà vào túi hương, đáng lẽ phải có mùi bạc hà. Sao lúc
này lại bay ra một mùi khác?
“Ngô tiểu thư, cô có cầm nhầm túi
hương không?” Lâm Mị nhớ Ngô Ngọc Y cũng đeo túi hương, mà kiểu dáng túi hương của cô ta khá giống kiểu dáng túi hương của nàng, lúc nàng xuống
nước rồi bị lẫn lộn không biết chừng.
Ngô Ngọc Y đang tinh thần
không yên, không nhìn liền đưa luôn túi hương cho Lâm Mị, đổi lấy túi
hương Lâm Mị đang cầm, sau đó quay sang nói chuyện với tiểu nha đầu.
Lúc này, phu nhân Vĩnh Bình Hầu cùng Tô phu nhân đã tới phòng thay quần áo, nghe nha đầu bẩm báo xong, cười nói: “Nói như vậy, tức là khi Ngô tiểu
thư rơi xuống nước, là do tiểu Mị không biết bơi cùng các vị tiểu thư
hợp lực cứu lên?”
“Lúc đấy Trọng Tinh và Liễu Trạng nguyên cũng ở gần đấy, chẳng lẽ lại chạy không nhanh bằng tiểu Mị?” Tô phu nhân lặng
lẽ kéo tay Mạc Song Kỳ hỏi nhỏ, có chút giận dữ, cái cô Ngô tiểu thư này không biết ở đâu chui ra, thủ đoạn kém cỏi đấy mà cũng dùng được? May
là Trọng Tinh không chạy đến cứu người, nếu không, không cưới Ngô tiểu
thư về cũng khó.
“Liễu Trạng nguyên bị trật chân?” Phu nhân Vĩnh
Bình Hầu vừa được kể tình hình lúc đó xong, không khỏi nhắm mắt, mấy năm nay Liễu Trạng nguyên “không phiến lá dính thân”, cũng thật cao thủ.
(Bài thơ “Mẫu đơn đình” của Thang Hiển Tổ có câu “Vạn hoa tùng trung quá,
phiến diệp bất triêm thân” (đi qua vạn bụi hoa, không phiến lá dính
thân), ở đây tả người lăng nhăng yêu đương khắp chốn mà không bị chịu
trách nhiệm với ai)
Ở phòng ngoài, Chu Mẫn Mẫn đã dẫn Vương đại phu vào, mời Vương đại phu bắt mạch cho Ngô Ngọc Y và Lâm Mị.
Vương đại phu chẩn mạch cho Ngô Ngọc Y xong, chỉ kê hai thang trị cảm. Đến lượt Lâm Mị, nàng tìm mọi cách thoái thác.
Chu Mẫn Mẫn khuyên nhủ: “Tuy đang tiết xuân, nhưng nước ao vẫn rất lạnh. Cô vừa xuống nước, chỉ sợ hàn khí đã nhiễm vào người, để Vương đại phu bắt mạch một lần cho yên tâm đã. Y thuật của Vương đại phu là số một số hai toàn kinh thành. Người bình thường muốn thỉnh ông ấy cũng không thỉnh
được đâu! Ông ấy thường đến để chẩn mạch cho mẹ ta, rất đáng tin. Nếu cô không có việc gì, để ông ấy chẩn mạch một lần cũng đâu mất miếng thịt
nào.”
Y thuật số một số hai? Lâm Mị hỏi lại mới biết Vương đại
phu đã ngoài sáu mươi, thế mới dám thở phào, đồng ý mời Vương đại phu
vào chẩn mạch. Đợi Vương đại phu vào, nàng vội quay đầu nói với Chu Mẫn
Mẫn: “Khi ta xem mạch thường chỉ có một mình, giờ có nhiều người thế
này…”
“Được rồi, ta dẫn mọi người ra ngoài hết!” Chu Mẫn Mẫn mời
Vương đại phu vào chẩn mạch cho Lâm Mị, lo ngày mai Lâm Mị sinh bệnh,
chỉ sợ sẽ giận mà không quay lại Hầu phủ nữa. Bởi vậy thấy Lâm Mị nói
thế liền dẫn mọi người lui ra hết.
Mọi người vừa đi, trong phòng
chỉ còn lại Vương đại phu. Không biết là do Vương đại phu đã có tuổi,
hay do nguyên nhân nào khác, Lâm Mị đối diện với ông ấy không có cảm
giác xương cốt mềm nhũn như khi Tô Trọng Tinh đến gần, lòng thầm thấy
may mắn. Nhất thời nhớ lại khi nàng còn bé, khi đến chỗ đại phu cũng
không có cảm giác kỳ quái gì. Nếu nàng nhớ không nhầm, bệnh mềm xương
bắt đầu từ khi nàng mười hai tuổi, sau khi có nguyệt sự thì dần trở nên
nghiêm trọng. Cho đến khi Tô Trọng Tinh đến gần thì nàng mới đến mức mềm như bún. Tình trạng, nguyên nhân đều vô cùng kỳ lạ.
Vương đại phu chẩn mạch cho Lâm Mị xong, vuốt râu nói “không có gì đáng ngại”, chỉ cần uống hai thang thuốc chống cảm là khỏe!
Lương y như từ mẫu, thấy Vương đại phu mặt mày hiền hậu, là người đáng tin.
Lâm Mị khẽ cắn môi, hạ quyết tâm, đem hết bệnh mềm xương kể ra, cầu
Vương đại phu chữa trị cho nàng.
Vương đại phu ngạc nhiên, hỏi kỹ Lâm Mị quá trình phát bệnh, nhất thời cười ha ha, “Tiểu cô nương, chứng đó không phải bệnh.”
“Nhưng cháu thế này…” Lâm Mị vừa nghe không phải bệnh, khối đá trong lòng như
được nhấc ra, nhưng lại bắt đầu sầu lo. “Mỗi khi đàn ông trẻ tuổi đến
gần, toàn thân cháu mềm như bún, lúc nào cũng vậy…”
“Cháu nhanh
thành thân đi, ngửi quen khí tức của phu quân, dần dần sẽ không còn bị
nhũn người nữa.” Vương đại phu cất đồ đạc vào hòm thuốc, cười nói: “Tiểu cô nương đừng lo lắng, không biết chừng vì chứng bệnh này, phu quân
cháu lại chỉ biết một mình cháu, nhìn cô gái khác lại thấy không vừa
mắt.” Ông ấy nói xong, thấy Lâm Mị muốn nói lại thôi, nói tiếp: “Tiểu cô nương, chưa thành thân không được nói cho người khác biết cháu mắc
chứng mềm xương, tránh để người khác hãm hại.”
Mắc chứng bệnh
đáng xấu hổ như vậy, đương nhiên không thể nói cho người khác biết! Lâm
Mị cúi đầu, suy nghĩ lời của Vương đại phu: Đúng vậy, phải nhanh thành
thân, sau đó dần dần sẽ không còn bị nhũn người nữa?