Xuân chưa tàn, cánh chim cuối trời, hoa khoe sắc thắm, cảnh đẹp mê người.
Năm ngoái có một căn nhà cỏ được dựng lên ở mé đông Liễu phủ, khoảnh đất
trống quanh nhà cỏ trồng dưa và một vài giống rau quả khác, bên cạnh nhà cỏ là một khóm trúc, dưa chuột leo dàn lủng lẳng.
Nhá nhem tối,
gió đêm thổi vi vu, Liễu Vĩnh đẩy cửa đi vào, thấy trên bàn đặt một cái
giỏ, hắn mở ra xem thấy là rượu và thức ăn, hắn cười xấu xa bầy rượu và
thức ăn ra bàn, gắp một miếng nhấm nháp, lẩm bẩm: “Nữ công của tiểu Mị
đúng là tuyệt vời, chỉ là một đĩa rau cải mà cũng xào ngon miệng như
thế.” Nói xong lại rót rượu ra uống, nhận ra là rượu Lâm Mị tự ủ, mặt
mày rất hớn hở.
Tiểu Âm Âm đã hơn sáu tháng, là giai đoạn quấn
người nhất, đêm nào cũng phải nằm cạnh Lâm Mị mới chịu ngủ. Hơn nữa tuy
còn nhỏ, nhưng lòng chiếm hữu rất mạnh, không chịu cho người khác đến
gần Lâm Mị, Liễu Vĩnh hơi có chút hành động thân mật, cô bé liền khóc
váng lên, đến khi Liễu Vĩnh buông tay mới thôi.
Liễu Vĩnh phải
ngủ chay mấy ngày, rơi vào đường cùng đành lặng lẽ gửi cho Lâm Mị một tờ giấy, hẹn nàng ra nhà cỏ. Lâm Mị hiểu ý, tự tay chuẩn bị rượu và thức
ăn, cho người mang giỏ thức ăn ra trước, lại nhân lúc không bận bịu con
cái, nhắn Liễu Vĩnh đi trước, nói chờ nàng cho tiểu Âm Âm ngủ rồi sẽ
đến.
Liễu Vĩnh nghe được lời nhắn của Lâm Mị như mở cờ trong
bụng, trời còn chưa tối đã chạy đến nhà cỏ. Nhà cỏ này là Liễu Vĩnh một
phút hứng chỉ, phỏng theo nhà cỏ trong Hầu phủ dựng lên. Hắn ngồi chờ
Lâm Mị, lại dốc nốt ly rượu vào họng, nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ.
Gió đêm thổi qua, trời dần tối, xa xa, có đèn lồng đi về phía này. Liễu
Vĩnh vui sướng trong lòng, thấy đèn lồng đã tới gần, định lên tiếng
nhưng lại thôi, cười xấu xa trốn sau cửa. Lòng thầm suy tính: ta và tiểu Mị tuy đã là vợ chồng lâu năm, nhưng thỉnh thoảng cũng nên bày vài trò
chơi tình thú.
Hắn càng nghĩ càng thấy rạo rực, không khỏi ngẩn
ra, lại cười đen tối: tiểu Mị xấu xa, nhất định là cho thành phần tráng
dương vào rượu. Đêm nay, nhất định phải khiến tiểu Mị cầu xin tha thứ,
sau đó, sau đó, ha ha, trời chưa sáng quyết chưa buông tha …
Lúc
này, bà già họ Trầm làm việc ở bếp đang rất thấp thỏm bất an. Cháu gái
Trầm Như Ý của bà ta nếu được lão gia sủng ái thì đương nhiên không sao, nhưng nếu có sơ suất gì, lão gia PHU NHân trách tội, bà ta chỉ sợ không giữ được công việc này. Tuy bà ta có con trai làm việc ở trang trại, có chuyện gì có thể nhờ cậy, nhưng công việc kia sao nhẹ nhàng dễ chịu
được như việc ở Liễu phủ? Nhưng mà lời của Trầm Như Ý cũng không phải
không có lý. Thế gian này có mèo nào là không ăn vụng? Huống chi phu
nhân bận rộn chăm sóc thiếu gia tiểu thư, không có thời gian rảnh rỗi
hầu hạ lão gia. Nhân vật lớn như lão gia, vậy mà bên cạnh không có lấy
một thị thiếp nàng hầu, căn bản là không bình thường.
Hôm nay,
lão gia bỗng nhiên nổi hứng, muốn đến nhà cỏ ngắm trăng, sai phòng bếp
mang rượu và thức ăn đến. Trầm Như Ý nghe thấy thế, liền bàn bạc với bà
ta, nói chờ trời nhá nhem tối, cô ta sẽ cầm đèn lồng đi đến nhà cỏ, giả
vờ hái rau hái dưa gì đó, thừa dịp vắng vẻ, nếu có thể quyết rũ lão gia
thì tốt. Nếu lão gia không bị quyến rũ, cô ta hái ít rau dưa quay về,
cũng chẳng thiệt hại gì.
Bà già họ Trầm: lão gia là người thế nào chứ? Lão gia đường đường là mệnh quan nhị phẩm, lại thêm tài mạo song
toàn, tuy đã có vợ con nhưng vẫn khiến bao nhiêu thiếu nữ phải nhìn lén. Nếu nói bọn hầu gái ở Liễu phủ không động tâm là nói láo. Khổ nỗi không có cơ hội quyến rũ mà thôi! Khi phu nhân mang THAI lần thứ ba, lão gia
luôn ở bên phu nhân, hơn nữa còn có Cố nhũ mẫu và Liễu nhũ mẫu canh
chừng, bọn hầu gái không có cơ hội nào. Giờ tiểu thư lúc nào cũng quấn
lấy phu nhân, phu nhân không còn lúc nào để ý đến lão gia, lão gia chắc
hẳn là không chịu đựng nổi, mới phải đến nhà cỏ ngắm trăng. Đứa hầu gái
nào tinh đời có can đảm dám đến nhà cỏ hẳn sẽ thành công. Nếu cháu gái
có thể làm dì hai cho lão gia, vậy thì bà ta chính là một nửa nhạc mẫu,
chẳng lẽ sau này không thể hô mưa gọi gió ở Liễu phủ sao. Cú mạo hiểm
này rất đáng giá.
Trầm Như Ý là người làm của phòng kim chỉ, vì
Lâm Mị bận chăm con, cô ta có cơ hội may cho Liễu Vĩnh mấy bộ quần áo,
tiếp xúc mấy lần cô ta thành bệnh tương tư, nghĩ đông nghĩ tây, nhưng
dường như Liễu Vĩnh không hề để ý đến cô ta, cô ta vẫn chưa dám hành
động thiếu suy nghĩ. Tối nay nghe bà già họ Trầm nói Liễu Vĩnh một mình
đến nhà cỏ ngắm trăng, cô ta lóa hết cả mắt. Vội trang điểm một phen,
tránh mặt mọi người, cầm đèn lồng và một cái giỏ đi đến nhà cỏ.
Đến gần nhà cỏ, thấy nhà cỏ không thắp đèn, bên trong tối đen một mảnh,
giống như không người, Trầm Như Ý không khỏi ngẩn ra. Chỉ trong phút
chốc, cô ta sực tỉnh, hẳn là lão gia đã ngủ! Giờ giả vờ như không biết
nhà cỏ có người, đi vào rồi nói sau. Cô ta vừa nghĩ vừa nhẹ nhàng đẩy
cửa, đi vào. Nhất thời lại phát hiện không xa có đèn lồng đang đi tới,
cô ta giật nảy mình, ma xui quỷ khiến thế nào, lại giơ đèn lồng lên thổi tắt, trốn vội ra sau nhà cỏ.
Liễu Vĩnh trốn sau cửa, nghe thấy
tiếng mở cửa, đang muốn bổ nhào tới, đột nhiên lùi lại, lòng cảm thấy
rất nghi ngờ: người vào có mùi son phấn, rõ ràng không phải tiểu Mị.
Hương thơm trên người tiểu Mị chỉ phảng phất, như có như không, ngửi
phải thì tim đập loạn nhịp, không phải thứ hương thơm này.
Liễu
Vĩnh đang định quát hỏi là ai, lại nghe thấy tiếng thổi tắt đèn lồng,
hình như kẻ đó trốn ra sau nhà cỏ. Hắn nhíu mày suy nghĩ, trên người có
mùi son phấn, tất là bọn hầu gái. Đúng lúc này lại có đứa hầu gái chạy
đến đây, muốn bày trò gì? Nếu khiến tiểu Mị hiểu lầm, xem ta có lột da
nó không? Hừ, đợi điều tra xem là đứa nào, ta sẽ giết gà dọa khỉ, để bọn hầu gái vẫn đang tơ tưởng xa xôi biết điều. Ôi, tiểu Mị ơi, em vẫn chưa tới sao? Nếu còn không tới, phu quân em đập đầu vào tường mất thôi.
Thành thân nhiều năm, Liễu Vĩnh vẫn quấn quít si mê như thế, lòng Lâm Mị thấy rất ngọt ngào. Nghĩ rằng Liễu Vĩnh hẳn đang tha thiết chờ đợt, nàng
cũng không nhẫn tâm, chỉ nghĩ đêm nay sẽ bù đắp hắn thật tốt. Sau khi dỗ tiểu Âm Âm đi ngủ, nàng đặt gối đầu của mình bên cạnh tiểu Âm Âm, lại
dặn vú em chịu khó để mắt, rồi mới đi tắm gội THAY quần áo, trang điểm
một chút, cầm đèn lồng, một mình đi tới nhà cỏ.
Đi dưới ánh
trăng, nhất thời nàng lại nhớ đến lần đầu gặp Liễu Vĩnh, dưới sự hãm hại của La Minh Tú, nàng và Liễu Vĩnh bị nhốt vào nhà cỏ trong Hầu phủ, may mà Liễu Vĩnh cơ trí, mới giữ được thanh danh. Chỉ không ngờ cuối cùng
nàng và Liễu Vĩnh lại thành một đôi. Càng không ngờ là Liễu Vĩnh lại
phỏng theo căn nhà cỏ ở Hầu phủ, xây một cái y hệt trong phủ nhà. Lúc
này đến đó hẹn hò, tâm trạng khác xưa rất nhiều.
Lâm Mị cười tủm
tỉm, bước chân càng thêm nhẹ nhàng, đến khi ngẩng đầu, ngạc nhiên thấy
có đèn lồng ở cửa nhà cỏ, rồi lại đột ngột thổi tắt?
Liễu Vĩnh dựa lưng vào tường, vuốt ve tường, tưởng tượng đến dáng vẻ mềm nhũn mê người của Lâm Mị, không khỏi rạo rực.
Hắn đang như thiêu như đốt, lại nghe thấy tiếng mở cửa, ngửi thấy mùi hương của Lâm Mị, hắn vẫn không nhào tới, gọi một tiếng “Tiểu Mị” thăm dò,
nghe thấy đúng giọng Lâm Mị “dạ”, không khác gì thiên lôi địa hỏa, rốt
cuộc không kiềm chế được nữa mở toang cửa, tay trái đóng cửa cài then
đóng chốt kỹ càng, tay phải đã vòng qua eo nhấc Lâm Mị lên.
Lâm
Mị vẫn cầm đèn lồng, nhờ ánh sáng đèn lồng. thấy khuôn mặt Liễu Vĩnh đỏ
bừng, hai mắt sáng quắc, rõ ràng là dáng vẻ của một con sói đói khát,
không khỏi cười, “Liễu đại ca, anh sao vậy?” Tuy là ngủ chay mấy hôm,
cũng không cần làm ra dáng vẻ trúng mị dược thế chứ?
“Trong phủ
có con hầu tơ tưởng ta, may mà em còn tới kịp, không thì hiểu lầm mất.”
Liễu Vĩnh không nhiều lời, lấy đèn lồng đặt ở góc phòng, dí Lâm Mị vào
tường, hắn áp sát vào, cách xiêm y dụi dụi một hồi, đến khi Lâm Mị mềm
người, gục đầu vào vai hắn, nũng nịu rên rỉ, hắn mới ôm Lâm Mị đặt lên
giường gỗ.
Lâm Mị nghĩ ra một chuyện, yếu đuối vô lực đẩy đẩy
Liễu Vĩnh nói: “Anh gấp gáp thế rất có hại cho thân thể. Đi lấy dưa chua ăn cho hạ hỏa bớt đi.”
Dưa chua có tác dụng giải rượu. Liễu Vĩnh nghe thế, dùng ý chí xoay người, lưu luyến tách khỏi Lâm Mị, thò tay ra ngoài cửa sổ, tay trái hái một quả dưa chua, tay phải hái một quả dưa
chuột, quẹt ngang đùi một chút rồi ăn, ăn dưa chua hạ hỏa rồi, mới nhét
dưa chuột vào mồm Lâm Mị, cười khẽ nói: “Năm đó, tôi cho rằng em trúng
mị dược, hái một quả dưa chuột cho em, em có hiểu ý tứ của tôi không?”
Liễu Vĩnh vừa nhai dưa vừa nằm sấp xuống người Lâm Mị, lật nàng lại, dụi dụi từ sau lưng.
Lâm Mị rút quả dưa chuột trong mồm ra, lại cảm thấy có vật cứng rắn chọc
ngang eo. Nhất thời toàn thân tê dại, lẩm bẩm nói: “Lúc đó em tưởng là
cây gậy chống cửa sổ chọc vào eo em, còn thắc mắc tại sao cây gậy chống
cửa sổ lại tỏa nhiệt, không ngờ lại là…”
Ngữ khí của Lâm Mị vốn
nũng nịu, lại nói những lời này như đổ thêm dầu vào lửa, Liễu Vĩnh thấy
nước miếng đầy mồm, bèn ném nửa quả dưa chua qua một bên, hung hăng hôn
lên môi Lâm Mị.
Nụ hôn mạnh mẽ, răng môi dây dưa, tay chân quấn quít, gò má như lửa, hơi thở dần hổn hển. Ngươi tới ta lui, ý loạn tình mê.
Liễu Vĩnh cởi xiêm y Lâm Mị, lưỡi quấy đảo khắp nơi, tay trái nắm lại, lại
nắm đúng quả dưa chuột Lâm Mị rút ra để xuống giường, bèn nhét vào tay
phải Lâm Mị, lại kéo tay trái Lâm Mị áp vào bộ phận cứng rắn, dụ dỗ: “Em muốn thứ này sao?”
Đầu óc Lâm Mị nổ “ầm” một tiếng, mặt Lâm Mị đỏ bừng, nói lí nhí: “Liễu đại ca xấu xa!”
“Tôi biết rồi, em muốn cả hai cái!” Liễu Vĩnh càng nói càng dâm đãng, chỉ
muốn khiêu khích Lâm Mị nhiều hơn, nhất thời nhét quả dưa chuột vào
miệng Lâm Mị, phủ người xuống, tiến vào.
Miệng Lâm Mị bị nhét dưa chuột, tiếng rên rỉ ngẹn lại bật ra trở nên quyến rũ lạ kỳ. Khi nàng
thở dốc, Liễu Vĩnh cũng mạnh mẽ tiến vào theo tiết tấu.
Khí tức Liễu Vĩnh bao trùm, Lâm Mị tan chảy như nước, để mặc Liễu Vĩnh làm gì thì làm.
Liễu Vĩnh rút quả dưa chuột trong mồm Lâm Mị ra, cắn một miếng, mớm vào mồm
Lâm Mị, Lâm Mị mềm nhũn như bông, hắn như nằm trên một tấm đệm bông,
kiềm chế không được vừa nhay vừa cắn, nhưng vẫn khống chế để không dùng
lực quá, cuối cùng nỉ non: “Tiểu Mị, tiểu Mị, ta chết mất!”
“Liễu đại ca, em … em cũng thế!” Lâm Mị dù sao cũng đã là bà mẹ ba con, so
với trước kia thì cởi mở hơn nhiều, dưới sự khiêu khích của Liễu Vĩnh,
cũng thì thào nhỏ nhẹ, nói mấy câu tình tứ. Tuy nàng nói rất nhỏ, nhưng
Liễu Vĩnh vẫn nghe thấy rất rõ ràng, nhất thời lại kề tai nàng thì thầm
những lời còn khiến người khác phải đỏ mặt hơn.
Tim Lâm Mị cũng như tan chảy, nhất thời chủ động hôn liếm vành tai Liễu Vĩnh, ngậm mút nhẹ nhàng.
Trầm Như Ý trốn ở sau nhà cỏ nghe thấy từ đầu đến cuối, cô ta cho rằng người cùng với Liễu Vĩnh là một hầu gái trong phủ, vừa hối vừa hận lại vừa đố kị. Hối là mình nhát gan, không dám vào nhà đóng cửa. Hận là đứa hầu
gái kia quá mặt dày vô sỉ, nói những lời dâm đãng. Đố kị là lão gia
quyền quý như thế, vậy mà dịu dàng với con hầu đến vậy, âu yếm một lúc
mới hành sự.
Hừ, nghe động tĩnh, chỉ sợ trong khoảng thời gian
ngắn là chưa xong. Con hầu chết tiệt, ngươi cứ hưởng thụ cho tốt đi! Chờ ta đi mách phu nhân, cho phu nhân đến bắt gian. Chỉ cần phu nhân tin
ta, tự nhiên sẽ cất nhắc ta canh chừng các ngươi.
Trầm Như Ý vừa
nghĩ vừa cất bước định đi, mới đi vài bước, lại thấy không xa có mấy cái đèn lồng đi tới, xem ra là cả một nhóm người. Gió đêm truyền tới tiếng
khóc “oa oa” của trẻ con, xem ra là của tiểu Âm Âm. Có tiếng hai đứa trẻ con khác dỗ dành: “Muội muội đừng khóc, ca ca đưa muội đi tìm cha mẹ.”
Liễu Vĩnh và Lâm Mị ở trên giường điên loan đảo phượng, bỗng nhiên Lâm Mị
che miệng Liễu Vĩnh, tập trung lắng nghe, nói: “Sao tự nhiên em lại nghe thấy tiếng tiểu Âm Âm khóc nhỉ?”
“Nghe nhầm đấy!” Liễu Vĩnh tuy
đã làm một lần nhưng vẫn chưa thỏa mãn, lúc này vẫn chưa cam tâm, đang
muốn tiến lên. Hai người tuy là vợ chồng đàng hoàng, nhưng Lâm Mị quyến
rũ, đêm nay lại là hẹn hò lén lút, có một cảm xúc khác hẳn, so với ngày
thường, càng không thể ngừng lại.
“Đúng là tiếng của tiểu Âm Âm!” Lâm Mị nhỏm dậy đẩy Liễu Vĩnh: “Chắc là con bé tỉnh dậy không thấy em, mama bế đến đây tìm!”
“Muốn trộm em một lần sao mà gian nan vậy!” Liễu Vĩnh không làm sao được,
đành đánh nhanh rút gọn, lại nhanh chóng chọn thời gian địa điểm cho lần hẹn hò tới, nghéo tay Lâm Mị nói: “Lần sau không được sai hẹn. Tôi muốn khiến em…” Đoạn sau thì thầm không thể nghe thấy.
“Dạ!” Lâm Mị
dài giọng liếc xéo Liễu Vĩnh, đẩy hắn ra để mặc quần áo. Liễu Vĩnh tách
ra một lúc nàng mới khôi phục được chút khí lực, ngồi dậy vội vàng chỉnh quần áo cho đường hoàng. Hoang mang nói: “Chúng ta như vậy, để mama
nhìn thấy, chắc chắn…”
“Chắc chắn vui mừng, biết rõ chúng ta ân
ái còn hơn trước kia!” Liễu Vĩnh tiếp lời, cười hì hì buộc vạt áo nói:
“Cũng chưa muộn lắm, sai người mang một bếp lò nhỏ đến đây, trước pha
một ấm trà, sau đó nướng thịt ăn.”
Ngoài nhà cỏ, đèn lồng sáng
ngời, Trầm Như Ý nhìn thấy rất rõ ràng, người đến có Liễu nhũ mẫu bế
tiểu Âm Âm, Cố nhũ mẫu bế tiểu Nhạn Nhạn, một bà già khác dắt tiểu Phi
Phi, vừa nói chuyện vừa đi tới đây.
“Được đấy, thiếu gia và tiểu
thư tìm tới, lão gia…” Trầm Như Ý lùi lại, cảm thấy rất hả hê, từng này
người bắt quả tang, xem lão gia giải thích thế này.
“Cạch” một tiếng, cửa nhà cỏ mở ra, Liễu Vĩnh đi ra trước, đi về phía tiểu Âm Âm hỏi: “Tiểu bảo bối, sao con lại khóc?”
“Lão gia, tiểu thư không thấy phu nhân nên khóc, mọi người không dỗ được
đành đi tìm. Nhờ đại thiếu gia thông minh, nói lão gia phu nhân nếu
không có trong thư phòng thì chắc chắn là đang ở nhà cỏ. Vì thế chúng
tôi mới đến đây.” Liễu nhũ mẫu nhìn Liễu Vĩnh một lượt, chừng như đã
hiểu, bà cười tủm tỉm, hỏi: “Phu nhân đâu?”
Không chờ Liễu Vĩnh trả lời, tiểu Âm Âm đã khóc váng lên chỉ vào nhà cỏ, ra hiệu cho Liễu nhũ mẫu bế cô bé vào nhà tìm.
Lâm Mị vội vàng vuốt lại tóc, búi tạm rồi cài một cây trâm, đi ra khỏi nhà
cỏ, đỡ tiểu Âm Âm từ tay Liễu nhũ mẫu, dỗ dành mấy câu, đến khi tiểu Âm
Âm nằm ngoan rồi, nàng mới cười sai người hầu đi lấy bếp lò, lại nói:
“Ngày mai lão gia được nghỉ cuối tuần, Phi Phi và Nhạn Nhạn cũng không
phải đến trường, tối nay thức khuya một chút cũng không ảnh hưởng gì.
Hôm nay trăng sáng, mang khoai hôm nọ Hầu phủ mang đến ra nướng, để mọi
người cùng ăn.”
Liễu Vĩnh thừa dịp Lâm Mị đang nói, đi vòng ra sau nhà cỏ thét: “Ra đi!”
“Lão gia, nô tì…” Trầm Như Ý nghe thấy tiếng Lâm Mị, đã biết là không xong
rồi, vội biện bạch: “Nô tì đi hái dưa giúp cô, nghe thấy trong nhà cỏ có tiếng động, tưởng là có con mèo, đang định vào xem, vì thế…”
“Thật không?” Vì có cả Phi Phi và mọi người ở đó, Liễu Vĩnh cũng không có ý
định xử lý Trầm Như Ý ngay lập tức, hắn đanh mặt gằn giọng: “Còn không
lui xuống?” Xong quay sang dặn vợ của quản gia: “Ngày mai đuổi con hầu
này và cô của nó đến trang trại, tìm hai người hầu thật thà khác thế
chỗ.”
“Vâng!” Vợ của quản gia đến Liễu phủ cũng đã mấy năm, rất
nhạy bén, thấy Trầm Như Ý đi từ sau nhà cỏ ra, sao có thể không rõ ràng? Lòng rất cáu, con ranh Như Ý này giỏi lắm, khiến ta thêm phiền, lão gia lại tưởng ta quản gia không chu đáo, buông thả cho bọn người hầu! Trong phủ này, có ai mà không biết trong mắt lão gia chỉ có một mình phu
nhân, con hầu này đúng là có mắt như mù. Chỉ có chút nhan sắc đã mơ
tưởng trèo cao, tự cho mình là quan trọng.
Liễu nhũ mẫu và Cố nhũ mẫu thấy Trầm Như Ý thì ngẩn ra, nhìn nhau không hiểu. Lão gia phu nhân ân ái, thiếu gia tiểu thư được yêu thương, cả phủ thái bình, vẫn không
ngăn chặn được lòng tơ tưởng của bọn hầu gái. Sau này phải để mắt hộ phu nhân, đề phòng những đứa nhiều tham vọng.
Dưới bầu trời sao, trước nhà cỏ bầy mấy bếp nướng, mọi người ngồi quây tròn, cầm xiên nướng theo ý thích.
Lâm Mị bế tiểu Âm Âm, chỉ lên sao trên trời kể chuyện cổ tích. Liễu Vĩnh
nướng một xiên thịt, thổi nguội rồi rứt một miếng đút cho Lâm Mị, thấy
tiểu Âm Âm chẹp chẹp, hắn cười nói: “Tiểu Âm Âm còn nhỏ, chưa ăn cái này được, chờ con có răng rồi ăn.”
Tiểu Âm Âm nghe thế há mồm a a
thật ro. Mọi người cười rộ lên nói: “Tiểu thư kêu thế là để lão gia nhìn cho rõ, tiểu thư có hai cái răng cửa rồi, sao lại nói là chưa có răng?”
“Ha ha…” Liễu Vĩnh cũng bật cười, sai người xé nhỏ miếng thịt cho tiểu Âm Âm ăn. Sau đó lại đích thân pha trà, giúp Lâm Mị uống.
Lâm Mị đặt tiểu Âm Âm xuống thảm, để Phi Phi và Nhạn Nhạn cũng được chơi
với em, nàng cùng Liễu Vĩnh phẩm trà, nói chuyện cũ. Liễu Vĩnh thừa dịp
mọi người không hay biết, lại lặng lẽ sờ mó tay Lâm Mị, thấp giọng nói:
“Lúc này em ngồi gần tôi thế này mà vẫn không nhũn người, xem ra chứng
mềm xương khỏi được bảy tám phần rồi?”
Lâm Mị đỏ mặt không lên
tiếng. Trước đây, vì chứng mềm xương đó mà nàng khóc không biết bao
nhiêu lần. Sau khi thành thân, chứng mềm xương bớt dần. Đến giờ trừ lúc
thân mật trên giường với Liễu Vĩnh, không hề nhũn người nữa. Nhưng mà….
Liễu Vĩnh cười xấu xa nhìn nàng, đúng vậy, tiểu Mị bây giờ không nhũn người
nữa, nhưng khi ở trên giường so với trước kia còn quyến rũ hơn, trước
kia vẫn ngượng ngùng kiềm chế, giờ không thế nữa, nhìn thấy dáng vẻ đấy
thì không người đàn ông nào kiềm chế được. Nếu không phải ý chí hắn
mạnh, hẳn là đã tìm mọi cách để cùng nàng yêu đương vụng trộm mỗi đêm?
Hai người chưa được tận hứng, chỉ hận không thể ở tìm một chốn riêng, không ngừng đầu mày cuối mắt ra hiệu.
“Tiểu Mị, lúc trước mama vẫn nói nhân duyên thiên định, tôi còn không tin,
nhưng giờ đã tin rồi. Nếu không, tại sao lúc trước lại âm sai dương kém
gặp được em?” Liễu Vĩnh thấp giọng nói: “Phụ thân mẫu thân tôi trên trời có thiêng, nhất định là cảm thấy rất an lòng.”
“Liễu đại ca!” Lâm Mị lặng lẽ cầm tay Liễu Vĩnh, véo nhẹ một cái, thẹn thùng như một thiếu nữ.
Phía bên kia, tiểu Âm Âm thấy Liễu Vĩnh và Lâm Mị nói chuyện, càng lúc càng ghé sát vào nhau, lại oa oa kháng nghị.
Tiểu Phi Phi nhanh trí, rút miếng khoai trên xiên ném ra hướng ngược lại để
đánh lạc hướng tiểu Âm Âm, xong quay sang nói chuyện với tiểu Nhạn Nhạn. Một hồi sau, ba đứa bé cầm ba xiên đồ nướng riêng, dường như quên cả
Lâm Mị và Liễu Vĩnh.
Trăng lên cao, vườn rộn rã tiếng cười. Mọi
người cùng chơi nối câu, đến lượt tiểu Nhạn Nhạn nói xong, Cố nhũ mẫu
đang nghĩ để nối vào, không ngờ tiểu Âm Âm đã chen ngang, ô ô một tràng, mọi người đếm được bẩy tiếng ô ô, âm điệu có cao có thấp, có nhanh có
chậm, ai nấy cười ngất. Tiểu Phi Phi không quên nói: “Mama, đến lượt
mama đó, mama tiếp đi!”
Tiếp thế nào giờ? Cũng ô ô sao? Cố nhũ
mẫu trợn mắt, quay đầu nhìn Lâm Mị, Lâm Mị vui mừng khôn xiết, đưa tay
ra hiệu, tùy tiện nói gì cũng được. Sai thì cùng lắm là bị phạt uống trà thôi mà.
Cố nhũ mẫu hết cách, đành tự rót một ly trà, lắc đầu
nói: “Tiểu thư thật là thông minh, sau này không biết còn đến mức nào?
Giờ chưa biết nói đã làm khó ta. Đến lúc đi học, biết làm thơ, không
biết nổi danh thế nào nữa?”
Lâm Mị đắc ý, xem đi, nhà ta không
chỉ có con trai thông minh tuấn tú, con gái cũng thế! Nàng cười bế tiểu
Âm Âm lên, tiểu Phi Phi và tiểu Nhạn Nhạn cũng bu lại, mỗi đứa ôm một
cánh tay. Liễu Vĩnh không ngại hai bà nhũ mẫu, cũng tới gần, vòng tay
qua lưng Lâm Mị để ôm.
“Này, thả ra thả ra, em chết ngạt mất!”
Lâm Mị dùng khuỷu tay huých Liễu Vĩnh, ra hiệu Liễu nhũ mẫu và Cố nhũ
mẫu cũng có mặt, đừng xằng bậy. Liễu Vĩnh sao nghe lời? Càng đùa dai
hơn, cùng ba đứa bé ôm chặt.
Gió vi vu, vườn rộn rã tiếng cười đùa.
~HOÀN~