Trong hai ngày liên tục, mỗi khi có khách khứa đến chơi, Tô phu nhân đều dẫn
Lâm Mị ra chào khách. Lâm Mị cũng không luống cuống, giơ tay nhấc chân
càng lúc càng giống mẹ đẻ nàng năm xưa, Tô phu nhân nhìn thế, vừa lòng
khẽ gật đầu.
Sau khi tiễn khách, Lâm Mị đi theo một nha đầu, đến phòng Tô phu nhân.
Tô phu nhân cho người lấy ra một bộ trang sức, cộng thêm hai bộ xiêm y mới may, cười nói: “Ngày kia đến Vĩnh Bình Hầu phủ chúc mừng, con hãy ăn
mặc lộng lẫy một phen.”
“Phu nhân!” Thanh âm Lâm Mị có chút nghẹn ngào, từ khi bước chân vào Tô phủ cho tới nay, sự chăm sóc mà Tô phu
nhân dành cho nàng, thật sự rất giống sự chăm sóc của mẹ ruột năm xưa,
thứ tình cảm này, tuyệt đối không thể là giả dối.
Hai người đang
nói chuyện, nha đầu đứng ngoài rèm chào một tiếng, sau đó vén rèm lên,
Tô Trọng Tinh tiến vào, cười nói: “Mẫu thân, mẹ gọi con đến đây, có
chuyện gì ạ?” Vừa nói xong thì thấy Lâm Mị đang ngồi đấy, hắn nhíu mày
ra vẻ không vui.
Trước mặt Tô phu nhân, Lâm Mị không muốn làm kẻ
thất lễ, vội đứng lên vén áo thi lễ, chào một tiếng Trọng Tinh đại ca,
sau đó mới ngồi xuống.
Tô phu nhân bảo Tô Trọng Tinh ngồi xuống
ghế đối diện, cười nói: “Cũng vì chuyện ngày kia đến Vĩnh Bình Hầu phủ
chúc thọ thôi, gọi con đến thương lượng một chút.” Nói đến đấy thấy Lâm
Mị cúi đầu, giật nhẹ tay áo của mình, dường như muốn cáo từ, chỉ vẫy
tay, kéo Lâm Mị ngồi xuống bên cạnh, chậm rãi nói: “Khi ta và mẫu thân
của con còn nhỏ rất thân thiết, không có chuyện gì là không tâm sự với
nhau. Sau này đi lấy chồng rồi, vẫn thường xuyên lui tới. Mẫu thân con
về nhà chồng hai năm vẫn không có động tĩnh gì, đến năm thứ ba mới sinh
được con, tự nhiên là nâng niu như bảo bối. Khi còn nhỏ con đã rất khả
ái, khi làm lễ Trảo Chu con chọn một quyển sách và một bộ thêu thùa. Lúc đó Trọng Tinh mới ba tuổi, vì giành quyển sách đó với con, còn ôm con
lăn mấy vòng, khiến bà vú sợ gần chết. Mấy ngày sau, ông nội Trọng Tinh
và ông nội con định ra hôn ước cho hai đứa. Sau đó chúng ta hồi kinh, có gửi thư về nhà con, nhưng nhà con lại bặt vô âm tín. May là con đã tới
đây, nếu không, chúng ta cũng cho người về Dịch Châu một chuyến, đón con lên kinh.”
(Trảo chu: là lễ khi các bé đầy năm. Người lớn sẽ đặt bé vào khu để các đồ vật như sách, bút, con dấu…để xem bé chọn đồ vật
nào rồi đoán nghề nghiệp tương lai cho bé.)
Cái gì? Lúc con còn
nhỏ từng ôm cô ta lăn mấy vòng? Tô Trọng Tinh thấy Lâm Mị đang ngồi đây, vốn định nói mấy câu đối phó qua loa rồi còn kiếm cớ chuồn, nào ngờ Tô
phu nhân kể chuyện trước kia, hắn không tiện chuồn ngay, sợ Tô phu nhân
oán hắn trong lòng không có mẹ, đã định nhẫn nại ngồi nghe, lúc này
ngẩng đầu lên nhìn Lâm Mị một chút, vừa đúng lúc Lâm Mị cũng nhìn qua,
ánh mắt hai người đụng nhau, cả hai liền xoay đầu nhìn hướng khác.
Lâm Mị nghe hiểu được rằng, hôn sự giữa nàng và Tô Trọng Tinh, Tô lão gia
và Tô phu nhân vẫn đặt trong lòng, chưa từng có tính toán hủy hôn. Lúc
này nghe đến chuyện hai người từng ôm nhau lăn mấy vòng, đỏ mặt gục đầu
suy nghĩ: vú nói rất đúng, có mẹ chồng tốt còn quan trọng hơn có một ông chồng tốt. Có bao nhiêu cô gái, vì gả được cho tấm chồng tốt mà đắc ý,
lại bị mẹ chồng áp bức đến mức gầy mòn. Có Tô phu nhân làm chỗ dựa,
tương lai sinh một hai đứa con, thì chuyện lòng Tô Trọng Tinh có nàng
hay không cũng mặc. Nhớ trước kia, mẫu thân cũng là vì quá để tâm đến
phụ thân, mới khiến bản thân bà tức mà qua đời.
Tô phu nhân đang
nói, có bà già ló đầu vào, Tô phu nhân bèn gọi vào hỏi xem có chuyện gì, bà già kia nói là Tô lão phu nhân cho người đưa bình phong trong phòng
lão phu nhân sang chỗ Mạc Song Kỳ rồi, giờ muốn tìm một cái bình phong
khác đặt trong phòng, tới hỏi mượn chìa khoá Tô phu nhân đang cầm.
Tô phu nhân nghĩ nghĩ một chút rồi nói, “Bình phong đặt trên gác hai, chỉ
sợ các ngươi tìm không ra, lại làm đổ vỡ thứ khác. Ta đích thân đi cho
ổn thỏa vậy!” Nói xong quay sang dặn Tô Trọng Tinh, “Con ngồi đây, trò
chuyện với tiểu Mị muội muội của con, ta tìm bình phong xong sẽ về ngay. Cấm có chuồn, ta còn chuyện quan trọng chưa nói!”
“Phu nhân bận việc, cháu xin được về phòng trước!” Lâm Mị không muốn ngồi thêm, vội đứng lên xin cáo từ.
Tô phu nhân cầm tay nàng vỗ về, cười nói: “Con cũng đừng đi vội, ta vẫn
còn chuyện chưa nói, ta muốn tặng con một nha đầu, chờ ta về sẽ nói cụ
thể hơn.” Dứt lời bà gọi nha đầu đến pha ấm trà mới, dặn phải hầu hạ chu đáo, sau đó dẫn theo mấy bà già, nha đầu đi.
Lâm Mị thấy Tô phu nhân dặn như thế, nhất thời đi không tiện, chỉ có thể ngồi xuống chờ.
Tô Trọng Tinh chờ Tô phu nhân đi xa, người hầu đi pha trà, ngẩng đầu nhìn
thẳng Lâm Mị nói: “Lâm tiểu thư, ta hỏi cô lại một lần nữa, cô muốn thế
nào, mới chịu từ hôn?”
“Những lời đó, sao cậu không nói với phụ
thân và mẫu thân của cậu đi?” Lâm Mị giận dữ, con người này năm lần bẩy
lượt ép nàng từ hôn, hắn có nghĩ tới chuyện nàng chỉ là một cô gái yếu
đuối, lặn lội đường xa lên kinh, hoàn toàn không có đường lui. Huống hồ
bây giờ không phải là nàng không chịu từ hôn, mà là Tô lão gia và Tô phu nhân không có ý tứ từ hôn. Tô phu nhân dẫn nàng đi gặp Mạc phu nhân,
công khai với mẹ con Mạc phu nhân thân phận của nàng. Hôm qua lại còn
dẫn nàng ra chào hỏi họ hàng nhà họ Tô, lúc này có ai là chưa biết nàng
chính là hôn thê của Tô Trọng Tinh, đã đến tình thế này còn lui hôn, quá bằng nàng tự tay đập nát thanh danh bản thân, sau này thử hỏi còn gả
được cho ai.
Bởi vì suốt hai ngày liên tục, Tô phu nhân dẫn Lâm
Mị chào hỏi họ hàng, Tô Trọng Tinh nhìn mà lòng nóng như có lửa đốt, lại chẳng có cách nào để ngăn cản, lúc này nghe thấy Lâm Mị nói thế, dù hắn có thận trọng, vẫn nổi cơn thịnh nộ, đi tới hai bước: “Nói như vậy, tức là cô không chịu từ hôn?”
Khí tức Tô Trọng Tinh đập thẳng vào
mặt, Lâm Mị bắt đầu không chống đỡ được, bất đắc dĩ, chỉ có thể dựa lưng vào ghế, hai tay mềm nhũn chống xuống bên cạnh, nhủ thầm liên tục: phải thật đoan trang, phải thật đoan trang!
Tô Trọng Tinh đang định
nói tiếp, đã thấy Lâm Mị dựa lưng vào ghế, gò má đỏ hồng, đôi môi hé mở, dưới tấm áo mỏng manh, lồng ngực nhấp nhô, dùng đôi mắt long lanh ướt
át nhìn hắn, muốn nói lại thôi, nhớ đến chuyện ở lương đình lần trước,
không khỏi cả giận nói: “Cô lại muốn thế nào nữa đây?”
“Là cậu muốn thế nào?” Lâm Mị nỗ lực gồng thẳng cột sống, nhưng gồng không được, nỉ non lên tiếng: “Cậu đừng tới đây!”
“Sợ ta ăn cô?” Tô Trọng Tinh thấy Lâm Mị bầy ra dáng vẻ yếu đuối như một
con dê con, lửa giận trong lòng dịu bớt, cảm thấy buồn bực một cách
không giải thích được, bèn tiến thêm một bước, đứng bên cạnh Lâm Mị,
nhìn xuống nàng nói: “Rốt cục cô có chủ ý gì?”
Đang là mùa xuân,
thời tiết tuy không nóng không lạnh, Lâm Mị lại thấy khí nóng bốc lên
đỉnh đầu. Nàng nỗ lực nghiêng đầu, muốn né khí tức của Tô Trọng Tinh
chừng nào hay chừng ấy, nhưng hắn đứng sát sàn sạt thế, thử hỏi né vào
đâu, chỉ có thể dí sát lưng vào ghế, sợ bản thân nhũn đến mức ngã khỏi
ghế, nàng cứng miệng nói: “Tô thiếu gia, cậu đừng khinh người quá đáng!”
Mặc dù Tô Trọng Tinh đã mười sáu tuổi, nhưng không có nàng hầu (hầu ngủ),
vì có La Minh Tú ở cùng nhà, cũng không cùng những thiếu gia trẻ tuổi ở
kinh thành đến thanh lâu uống rượu tìm kỹ nữ, hắn thủ thân như ngọc,
quyết định sau này sẽ cùng La Minh Tú làm một đôi thần tiên quyến thuộc. Vì mấy lẽ đó, giờ phút này thấy Lâm Mị mị nhãn như tơ, toàn thân mềm
nhũn yểu điệu dựa lưng vào ghế, ngoại trừ hô hấp rối loạn, chân tay càng thêm luống cuống, hắn hừ nặng một tiếng, lại hung hăng trừng mắt với
Lâm Mị, xoay người đi thẳng.
Tô Trọng Tinh vừa đi, cột sống Lâm
Mị lại bắt đầu cứng cáp trở lại, nàng lại thẳng lưng, lau mồ hôi, vừa
thẹn vừa xấu hổ, thầm nghĩ trong bụng, mấy lần xấu mặt đều ở trước mặt
Tô Trọng Tinh, bộ dạng nhũn người bị hắn thấy hết cả rồi, tuyệt đối
không thể từ hôn, nhất định phải gả cho hắn, có thế mới giữ được trong
sạch.
Nha đầu đi vào rót trà, thấy Tô Trọng Tinh đã đi, Lâm Mị
ngồi bất động trên ghế, thái độ có chút lúng túng, không khỏi cười thầm: phu nhân dặn dò, để vợ chồng trẻ hai người riêng tư một lúc, không lẽ…
Lâm Mị nhận ly trà từ tay người hầu, chậm rãi uống, mặt cũng dần hết đỏ.
Đến khi nàng uống xong, cũng là lúc Tô phu nhân trở về, vừa vào cửa bà
đã giật mình nói: “Trọng Tinh đâu? Lại chuồn rồi?” Không chờ người hầu
trả lời, bà bảo bà già đi sau gọi một nha đầu đến, tặng cho Lâm Mị, nói: “Nha đầu này tên là Quế Hương, vốn cũng là người Dịch Châu, năm tuổi mồ côi cha mẹ, bị người khác bán đến đây. Nó hầu hạ ta đã nhiều năm, là
một đứa thật thà nghe lời, từ nay trở đi để nó hầu hạ con!”
“Cám
ơn phu nhân!” Lâm Mị cũng thấy mình không có nha đầu đi theo, muốn làm
gì cũng phải tự mình ra mặt, có chút thất lễ, nhìn Quế Hương, thấy cô bé dáng dấp đoan chính, vừa nhìn đã biết là con người thận trọng, rất có
cảm tình.
Chờ Lâm Mị đi rồi, một lão mama hầu hạ Tô phu nhân mới
nói thầm với bà: “Phu nhân, tuy Lâm tiểu thư và thiếu gia có hôn ước,
nhưng cô ấy không có nền tảng gì, bà thật sự muốn cưới cô ấy cho thiếu
gia sao?”
Tô phu nhân gật đầu, “Tiểu Mị mồ côi mẹ từ nhỏ, ta vẫn
lo con bé không được dạy dỗ đến nơi đến chốn. Nhưng ta quan sát mấy
ngày, thấy con bé rất ngoan ngoãn hiểu biết. Vừa rồi ta đưa tặng con bé
một bộ trang sức, nếu là cô gái bình thường khác, nhất định sẽ lóa hết
cả mắt. Con bé chỉ cảm ơn ta, không nhìn đống đồ trang sức đến lần thứ
hai. Điểm này giống hệt cá tính của mẹ con bé. Năm xưa mẹ con bé từng
giúp ta không ít lần, dù có thế nào, ta cũng không hối hận về cuộc hôn
nhân này.”
Còn một lý do Tô phu nhân không nói ra, đó là bà chỉ
có một đứa con duy nhất là Tô Trọng Tinh, từ bé đã bị Tô lão phu nhân bế đi chăm sóc, khiến mẹ con không được gần gụi. Những năm gần đây, Tô lão phu nhân càng lúc càng tự làm theo ý mình, bỏ mặc La Minh Tú gần gũi Tô Trọng Tinh, suốt ngày bóng gió gần xa, coi La Minh Tú là hôn thê của Tô Trọng Tinh, hoàn toàn không đề cập gì đến hôn sự với Lâm Mị. Nếu bà để
mặc Tô lão phu nhân an bài, nhượng bộ La Minh Tú về làm dâu, tương lai
không cần nói cũng biết, con trai không còn là con trai của bà, con dâu
càng chẳng phải con dâu của bà. Tuy Lâm Mị không có họ hàng gần xa gì,
nhưng nàng là do Tô thái gia đích thân đính hôn, cưới Lâm Mị về làm dâu, Tô lão phu nhân cũng không có lý lẽ nào mà phản đối. Thứ hai, Tô gia
cũng được tiếng là giữ chữ tín, có lợi cho thanh danh Tô gia. Thứ ba,
con dâu là do bà chọn, cưới về rồi đương nhiên sẽ cùng một phe với bà.
Chờ con dâu sinh được một hai đứa con, lôi kéo được lòng con trai, không sợ con trai không bênh vực bà nữa.
Tô Gia Thanh là người bảo
thủ, chỉ biết tuân thủ đạo hiếu, một lòng bênh vực Tô lão phu nhân.
Những năm gần đây, cả công khai lẫn bí mật, Tô phu nhân bị Tô lão phu
nhân chèn ép không biết bao nhiêu mà kể. Vì cả Tô Gia Thanh và Tô Trọng
Tinh đều bênh vực Tô lão phu nhân, La Minh Tú tuy chỉ là cháu gái sống
nhờ, nhưng cũng chỉ biết có Tô lão phu nhân, hoàn toàn chẳng coi bà mợ
ra cái gì. Nếu để La Minh Tú về làm dâu, sau này thử hỏi bà còn địa vị
gì trong Tô phủ này?
Tuy không nhiều tâm sự như Tô phu nhân,
nhưng Tô Trọng Tinh từ khi về phòng, tâm thần có chút không yên. Khi
đang an giấc, lại mơ giấc mộng xuân, trong mộng hắn đè lên một con dê
con, dê con kêu ** vô cùng. Đúng lúc hắn sảng khoái tràn trề, dê con hóa thành một mỹ nữ tặng hắn một nụ cười yểu điệu tuyệt trần. Hắn đưa mắt
nhìn, bị hắn đè lên, dĩ nhiên là, dĩ nhiên là.... ....