Mùng tám tháng chín, Tả Lê và Sử Bình Vân cùng nhóm chị em phù dâu đến từ
rất sớm, tập trung chật cả phòng Lâm Mị, mọi người tặng quà, nói mấy
lời, chúc mừng mấy câu.
Tả Lê thấy Lâm Mị căng thẳng giằng khăn
tay, vì muốn phân tán sự chú ý của nàng, cười nói: “Bình thường, khi
dựng vợ gả chồng, đa số là lớn trước nhỏ sau, tiểu Mị là em út trong Hầu phủ, nhưng lại lập gia đình đầu tiên, không biết Mẫn Mẫn có ghen tỵ
không?”
“Em cao hứng còn không kịp, sao lại phải ghen tỵ?” Kỳ
thật Chu Mẫn Mẫn cũng có chút ghen tỵ, cô ấy vốn cho rằng khi cô ấy chọn Hoa Quận vương, Liễu Vĩnh nhất định sẽ thất vọng, chịu một số đả kích
tinh thần nhất định, không ngờ vừa quay đầu Liễu Vĩnh đã cầu hôn Lâm Mị, sau đó còn lên Kim Loan Điện tranh chấp với Hạ Như Phong, rốt cục lại
được Nguyên Tông Hoàng đế hạ chỉ ban hôn. Nhưng trong ghen tỵ cũng có
chút hả hê, vì cuối cùng Liễu Vĩnh cũng không chọn Nhậm Hiểu Ngọc, mà
chọn nghĩa nữ Hầu phủ. Sau này tham dự yến tiệc, xem Nhậm Hiểu Ngọc còn
dám lên mặt với ai? Còn ra vẻ kiêu sa lạnh lùng được không?
Sử
Bình Vân biết rõ tin đồn về Liễu Vĩnh và Chu Mẫn Mẫn, thấy Tả Lê nói
thế, sợ Chu Mẫn Mẫn nhạy cảm suy nghĩ theo hướng khác, vội đánh lạc
hướng, nhìn Tả Lê nói: “Tả tỷ tỷ, tháng sau chị cũng đến Đại Hạ Quốc làm dâu, em thật sự không đành.”
Chu Mẫn Mẫn cũng nói: “Đúng rồi, Tả tỷ tỷ, ngày đó tại sao chị không chọn anh trai em, mà lại chọn Hạ
vương? Bọn em đoán tới đoán lui vẫn không hiểu được. Tả tỷ tỷ đừng ghét
em thẳng tính, em tò mò thật.”
“Này này, em mới là tân nương mà,
em căng thẳng khẩn trương thế này, sao các chị không an ủi em, mà cứ vây quanh Tả tỷ tỷ vậy?” Lâm Mị thấy Tả Lê chưa trả lời, bèn lên tiếng giải vây: “Tuy Hoàng thượng nói để Tả tỷ tỷ tự chọn, nhưng tình thế lúc đấy, chỉ sợ Tả tỷ tỷ cũng thân bất do kỷ.”
Tả Lê nhìn Lâm Mị cảm
kích, cười nói: “Mẫn Mẫn, em đã hỏi thẳng, ta cũng không ngại trả lời
thật. Anh trai em so với Hạ Vương gia, theo em thấy, ai có thành ý với
ta hơn? Ai nấy đều thấy rõ, đương nhiên là Hạ Vương gia chân thành hơn.
Tuy nói đến Đại Hạ Quốc xa xôi làm dâu, sau này không được gặp lại người nhà. Nhưng con gái đi lấy chồng, nào có ai muốn về nhà mẹ lúc nào là
về. Nhiều người chỉ gả hơi xa, thì cả đời chưa chắc đã được gặp người
nhà mấy lần. Thế nên đến Đại Hạ Quốc làm dâu chưa hẳn là bất hạnh so với người khác. Huống hồ Hạ Vương gia đã hứa với ta, chỉ cần quan hệ hai
nước không thay đổi theo hướng căng thẳng, năm bảy năm hắn sẽ cho người
đi sứ một lần, chắc chắn cho ta trở về sum họp cùng người nhà một hai
ngày. Vì lời hứa này, ta dứt khoát chọn hắn.”
“Hạ vương gia có
thể như vậy, đúng là thật lòng nghĩ cho Tả tỷ tỷ.” Lâm Mị và Chu Mẫn
Mẫn, Sử Bình Vân cùng nói một lúc: “Chúc mừng Tả tỷ tỷ!”
“Này, chúng ta tới muộn sao?” Đúng lúc đó, Mạc Song Kỳ và La Minh Tú cũng vén rèm vào phòng, tặng lễ vật.
Mạc Song Kỳ thì không có vấn đề gì, nhưng hiềm khích giữa La Minh Tú và Lâm Mị thì ai nấy đều biết, lúc này thấy cô ta cũng tới chúc mừng, thật
khiến mọi người kinh ngạc.
Lâm Mị cũng không quan tâm là La Minh Tú có tâm tư gì không, chỉ nhận lễ vật rồi cảm ơn.
Chu Mẫn Mẫn thấy La Minh Tú vừa đi vào, không khí liền trở nên cổ quái, sợ
ảnh hưởng đến tâm tình Lâm Mị, cười nói: “Chúng ta qua xem áo cưới của
tiểu Mị đi!” Nói xong dẫn mọi người ra phòng ngoài xem áo cưới.
Tả Lê thấy Như Nguyệt Quận chúa đã đi, mới đi tới: “Tiểu Mị, chuyện gì
không nói, nhưng chuyện của Như Nguyệt Quận chúa, em phải an bài thỏa
đáng. Nói thật, làm tỷ muội hồi môn gì đó thật là hoang đường, sau này…”
Thấy mọi người đã đi xem áo cưới, Lâm Mị thấp giọng nói: “Là ý chỉ của Hoàng thượng, tự nhiên không thể không tuân theo. Nhưng lúc ấy Hoàng thượng
đã nói rõ rồi, sau khi đến Trạng nguyên phủ, Quận chúa chỉ như em gái
em, hôn sự thế nào tùy Liễu đại ca an bài. Suốt mấy ngày nay em đã cùng
nhũ mẫu nói với Quận chúa về phong tục tập quán Đại Chu, chờ cô ấy hiểu
được không thể chung chồng với em, em sẽ tìm một người chồng tốt cho cô
ấy, rồi sẽ ổn thôi.”
Đến lúc này, Lâm Mị đã biết rõ gia cảnh Liễu Vĩnh, giống như nàng, vì cha mẹ đều mất sớm, nên hắn luôn khát khao một gia đình hoàn chỉnh, vợ chồng đồng lòng. Con người như hắn, chỉ cần
rung động thật sự, sau khi thành thân nhất định không có ý nghĩ khác.
Giờ chỉ cần để Như Nguyệt Quận chúa theo đến Trạng nguyên phủ như tỷ
muội hồi môn thì có thể xem như không phản bội lời thề, không còn ai
thắc mắc. Sau đó, cố gắng tìm cho Quận chúa một người chồng là được.
Tả Lê nghe thế, khẽ gật đầu, cười nói: “Thời gian chúng ta biết nhau tuy
ngắn, nhưng vẫn muốn nói với em mấy lời từ đáy lòng, sau này ta theo
chồng đến Đại Hạ Quốc, có muốn nói cùng em cũng chẳng còn cơ hội.”
“Tả tỷ tỷ cứ nói đi!” Lâm Mị kéo Tả Lê ngồi xuống, thấp giọng nói: “Nói
thật, em thấy mình thật may mắn, từ mẫu thân, cho đến Tô phu nhân, thậm
chí Mẫn Mẫn, ai cũng đối xử với em rất tốt. Giờ lại thêm Tả tỷ tỷ…”
Tả Lê vỗ vỗ lên tay Lâm Mị, kề tai nàng nói nhỏ, thấy tiếng cười nói lại
đi về phía này, mới ngồi thẳng lại, chớp mắt nói: “Đàn ông tất nhiên là
thích phụ nữ đẹp, nhưng năm rộng tháng dài, nội hàm sẽ càng lúc càng
quan trọng. Việc nhà phải quản lý tốt, đối ngoại phải chu toàn, làm hậu
phương lo toan giúp đỡ, tất cả những chuyện đó, không chỉ cần bề ngoài
xinh đẹp.”
Ngay sau đó có bà già đến thỉnh Lâm Mị đi tắm nước thơm. Tắm xong lại có
người khác đến cắt móng chân móng tay, bôi dầu vừng. Xong các chuyện cần làm thì đến trưa, nàng ăn trưa rửa mặt xong, phu nhân Vĩnh Bình Hầu vào phòng cười nói: “Khoảng giờ Thân (15h-17h) kiệu hoa sẽ tới, nhanh trang điểm đi.”
Một người hầu dẫn hai mama trang điểm tân nương vào, mama vẽ lông mày đánh
phấn cho Lâm Mị, mọi người đứng nhìn chỉ chỉ trỏ trỏ, cười nói các tân
nương ở kinh thành ai cũng trang điểm cùng một kiểu!
Hai vị mama
trang điểm xong, Lâm Mị lấy gương soi, cơ hồ không nhận ra chính mình,
giật nảy mình nói: “Mama, có thể trang điểm nhạt hơn một chút không, thế này dày phấn quá!”
“Thế mới là có chuyện vui!” Hai vị mama còn
cảm thấy trang điểm vẫn chưa đủ, lại dặm thêm phấn lên mặt Lâm Mị, tô
thêm son, cho đến khi Lâm Mị có dáng vẻ “vui mừng” theo đúng quan điểm
của họ.
Chu Mẫn Mẫn và mọi người thấy thế, âm thầm rơi lệ, tân nương nào cũng phải hóa trang thành thế sao?
Mama trang điểm: Kiểu hóa trang khó coi này được ưa chuộng, vì lật hỉ khăn
lên, tân lang không biết đẹp xấu thế nào, dù sao cũng vui vẻ động phòng. Tân nương xinh xắn thì chịu thiệt một chút. Ta không thể vì tân nương
xinh xắn mà không hóa trang mạnh tay. Nếu làm thế, về sau các tân nương
xinh xắn đều yêu cầu trang điểm nhã nhặn, thế tân nương không xinh lắm
biết xử lý thế nào? Lâm tiểu thư này xinh đẹp, nên cho các tân nương
không xinh lắm một con đường sống, tự động yêu cầu hóa trang đậm mới
phải.
Lâm Mị thấy vừa kháng nghị một câu, hai vị mama liền trát
thêm một lớp phấn, chỉ đành câm nín chịu trận. May là Liễu đại ca biết
rõ bộ dạng nàng thế nào rồi, sẽ không bị dọa bỏ chạy.
Chịu áp lực một ngày, đi tới đi lui hơn nửa canh giờ, đến khi mặc xong áo cưới, phủ hỉ khăn, cũng là lúc nghe thấy ồn ào ngoài cổng, nói kiệu hoa đang tiến đến rồi.
Thời gian Lâm Mị ở Hầu phủ tuy không dài, nhưng giờ
phải xuất giá, thật sự vẫn chưa muốn xa phu nhân Vĩnh Bình Hầu, nàng nắm chặt tay bà nghẹn ngào: “Mẫu thân, con…” Chưa nói xong đã rơi lệ.
“Đứa bé ngốc, Trạng nguyên phủ so với Hầu phủ cũng chẳng xa xôi gì, con xuất giá rồi vẫn có thể về đây. Đừng khóc, cẩn thận nhòe son phấn.” Phu nhân Vĩnh Bình Hầu cũng có chút không nỡ xa, đồng thời lại thở phào nhẹ
nhõm, tìm được cho Lâm Mị hôn sự này, bà coi như không thẹn với Cố Khả
Nhi. Huống hồ Liễu Vĩnh là người bản lĩnh, có tài, nhất định có thể cho
Lâm Mị một cuộc sống tốt. Lại nói: “Con đến Trạng nguyên phủ, là phu
nhân Trạng nguyên, là chủ mẫu, làm chuyện gì cũng nên cân nhắc, có phong thái của chủ mẫu. Còn nữa, những lời ta nói tối qua, con cũng phải nhớ
kỹ.”
Sống mũi Lâm Mị cay cay, thấp giọng nói: “Lời mẫu thân nói con sẽ ghi nhớ, không dám quên.”
Đang nói chuyện thì có người hầu vào, nói kiệu hoa đã đến cửa phủ, mọi người đưa ra rất nhiều thử thách, nhưng Liễu Vĩnh vẫn vượt qua, không bị cản
trở chút nào mà qua cổng rồi.
“Phu nhân, để tiểu thư lên kiệu đi, kẻo lỡ giờ lành!” Hỉ nương đứng bên cạnh thúc giục. Phu nhân Vĩnh Bình
Hầu đành buông tay, để hỉ nương đỡ Lâm Mị lên kiệu.
Pháo nổ đì
đùng, kèn trống vang trời, vô cùng náo nhiệt, Lâm Mị có chút ngơ ngẩn,
đến khi lên kiệu hoa mới sực tỉnh, cố gắng lắm mới ngăn dòng lệ đang
trực chờ nơi bờ mi. Làm nghĩa nữ Hầu phủ từng đấy thời gian, lúc này
thật sự không muốn rời xa.
Đoàn kiệu hoa tưng bừng đến Trạng
nguyên phủ, Liễu Vĩnh xuống ngựa đạp kiệu, không chờ hỉ nương đỡ Lâm Mị
ra khỏi kiệu, hắn đã nở nụ cười tiến lên, vươn tay ôm Lâm Mị bế ra, thì
thầm: “Hôm nay đông người nhiều mùi, em có chịu được không?”
Lâm Mị không ngờ Liễu Vĩnh bất chấp mà bế nàng, đỏ mặt, nhỏ giọng nói: “Em thoa phấn bạc hà, không có vấn đề gì.”
Vì xung quanh quá ồn, Liễu Vĩnh không nghe được lời Lâm Mị, dứt khoát bế nàng đi qua cửa. Mọi người thấy thế thì xôn xao.
“Liễu Trạng nguyên, có cần nôn nóng thế không? Còn chưa bái đường mà đã bế ẵm thế rồi!” Có người cao giọng nói: “Chẳng lẽ sợ có kẻ nào đến cướp tân
nương sao?”
“Đúng là sợ có kẻ cướp người đấy, nhưng không phải
cướp tân nương, mà là cướp tân lang!” Có người nhỏ giọng chen lời, chỉ
chỉ vào một cỗ kiệu đi sau, “Thấy không? Trong kiệu đó là Như Nguyệt
Quận chúa của Đại Hạ, nói là tỷ muội hồi môn. Rõ ràng là muốn cướp tân
lang, không biết đang mưu đồ chuyện gì?”
“Đúng thế đúng thế, Liễu Trạng nguyên và Lâm tiểu thư thành thân, Quận chúa Đại Hạ Quốc chen
chân vào làm gì? Không biết xấu hổ!”
“Khẳng định là muốn quấy rối gì đây! Phải bảo Liễu Trạng nguyên bẩm Hoàng thượng, tìm cớ đẩy tai họa đi.”
Như Nguyệt Quận chúa ngồi trong kiệu nghe thấy lời lẽ gay gắt của mọi
người, cảm thấy rất tủi thân, ta chỉ là sợ tiểu Mị bị bắt nạt, mới theo
đến đây. Sao các ngươi nghĩ tệ hại thế?
Bên kia, hỉ nương thấy
Liễu Vĩnh bế Lâm Mị đến bậc cửa, chuẩn bị qua cửa, cuống quít ngăn lại,
cười nói: “Liễu Trạng nguyên để tân nương tử xuống đã, cả hai phải cùng
bước qua bậc cửa, nhảy qua chậu than.”
“Ta ôm nàng nhảy qua chậu
than cũng được.” Liễu Vĩnh sợ đông người, Lâm Mị không chịu đựng được,
bất ngờ nhũn người ngay trước chậu than thì không ổn chút nào, kiên
quyết không chịu buông Lâm Mị, nhanh chóng đi vèo qua cửa, ôm Lâm Mị
nhảy qua chậu than, cười nói: “Được rồi, chúng ta nhảy qua chậu thân rồi đấy!”
Hỉ nương hết cách, đành nói tiếp những câu chúc mừng theo
lệ, nói đã đi qua cửa, nhảy qua chậu than, vợ chồng đồng tâm, có nạn
cùng chịu, có phúc cùng hưởng, bạch đầu giai lão linh tinh.
Lâm Mị bị Liễu Vĩnh bế ngang, chưa kịp giãy dụa thì Liễu Vĩnh đã nhảy qua chậu than, không khỏi nói thầm: toàn tự quyết!
Liễu Vĩnh ôm chặt Lâm Mị, bước vào trong sảnh, thấy trong sảnh không quá đông người, mới để Lâm Mị xuống.
Thấy Liễu Vĩnh và Lâm Mị tiến tới, thím Liễu và Liễu Nguyên Chân vội ngồi vào ghế của trưởng bối, nói mấy câu lấy may.
“Bái đường thành thân!” Hỉ nương nói, đi lên đỡ lấy Lâm Mị, dẫn nàng tiến
vào vị trí bái đường, thấy nàng đứng vững rồi, mới hô: “Nhất bái thiên
địa!”
“Nhị bái cao đường!”
“Phu thê giao bái!”
“Kết thúc buổi lễ!”
Hỉ nương vừa dứt lời, liền có người lên tiếng: “Đưa vào động phòng, đưa vào động phòng!”
Liễu Vĩnh quắc mắt, cao giọng: “Ta tự đưa tân nương tử vào, các ngươi không được đi theo!”
Tiếng cười nổ ra, mọi người kêu lên: “Trạng nguyên này, ngươi cũng quá nóng
vội đi? Trời còn chưa tối, sao đã đòi động phòng sớm thế!”
Lâm Mị nghe thấy tiếng trêu chọc, đỏ bừng mặt, thầm hừ hừ trong lòng: người ở đâu lạ thật? Nói chuyện không nể mặt ai?
Liễu Vĩnh da mặt dày, không bị ảnh hưởng bởi lời trêu chọc, duỗi tay bế Lâm
Mị vào phòng tân hôn. Đặt Lâm Mị xuống, có mấy hầu gái tiến đến đồng
thanh: “Chúc lão gia và phu nhân hỉ sự cát tường!” Hắn cười hì hì nói:
“Ồ, ta được thăng cấp lên làm lão gia sao? Nhanh miệng đấy!”
“Là
lão phu nhân dặn thế, bảo bọn nô tỳ phải gọi là lão gia phu nhân.” Mấy
hầu gái này đến Trạng nguyên phủ cũng được mấy năm, biết Liễu Vĩnh không đến gần hầu gái bao giờ, đã hết tâm tư quyến rũ, lúc này chỉ nghĩ cách
lấy lòng Lâm Mị, để tương lai được giao việc nhẹ nhàng.
Liễu Vĩnh thấy có Bạc Hà ở bên cạnh hầu hạ, người hầu của Trạng nguyên phủ cũng
dè dặt đứng bên, mới yên lòng, dặn dò mấy câu rồi ra tiếp rượu khách
khứa.
Liễu Vĩnh vừa đi khỏi, hỉ nương và người hầu liền chúc
mừng, Cố nhũ mẫu cũng vào, trấn an Lâm Mị mấy câu, lặng lẽ dặn: “Tiểu
thư, tranh mà phu nhân đưa tối qua, uống rượu giao bôi xong nhớ lấy ra
xem!”
Nghe Cố nhũ mẫu nói chuyện với người hầu, Lâm Mị chỉ thấy mệt mỏi và uể oải, nhưng lòng lại thất rất ngọt ngào.
Tiệc tùng mãi rồi trời cũng tối, khách khứa ra về, Liễu Vĩnh mới về phòng tân hôn.
Cố nhũ mẫu thấy mặt Liễu Vĩnh đỏ bừng, biết là uống nhiều rượu, vội sai
người hầu đi lấy canh giải rượu, cho Liễu Vĩnh uống xong, mới lui ra.
Tuy xưa nay Liễu Vĩnh rất điềm tĩnh, nhưng lúc này cũng căng thẳng, tay run run nhận gậy hỉ nương đưa, nhẹ nhàng lật khăn trùm đầu Lâm Mị.
“Tiểu Mị!” Liễu Vĩnh thấy Lâm Mị bị hóa trang, nhìn một hồi vẫn không nhận
ra, gọi một tiếng để thăm dò, nghe được Lâm Mị khẽ dạ, mới bình tĩnh
lại, buột miệng nói: “Người đâu, mang nước vào cho phu nhân rửa mặt!”
Theo lý mà nói, sáng hôm sau mới được rửa mặt, nhưng Liễu Vĩnh đã nói thế,
mọi người cũng không thấy vấn đề gì, người hầu nhanh chóng bê nước vào
hầu hạ Lâm Mị rửa mặt, rồi mới lui xuống.
Dưới ánh nến, hai má
Lâm Mị ửng hồng, sóng mắt long lanh, môi không son vẫn đỏ, xinh đẹp vô
cùng, Liễu Vĩnh vừa nhìn liền kéo tay nàng, nói khẽ: “Tiểu Mị, em thật
đẹp!”
Lâm Mị rụt rụt tay, xoay đầu né tránh khí tức Liễu Vĩnh, khẽ cười nói: “Người anh đầy mùi rượu!”
“Tôi không say bất tỉnh nhân sự là may lắm rồi!” Liễu Vĩnh ngồi ở mép
giường, cười nói: “May có chú và Dũng ca uống đỡ hộ tôi, lúc này hai
người họ say bí tỉ rồi, mai tôi sẽ cảm tạ. Đáng ghê tởm nhất là ba ông
anh nuôi của em, không uống đỡ hộ tôi thì chớ, còn thi nhau chuốc rượu
cho tôi, thật là bất lương!”
Lâm Mị cười cười, nếu bọn họ bất
lương sao anh vẫn chưa say đến bất tỉnh? Nàng ngước mắt nhìn Liễu Vĩnh,
lại thấy Liễu Vĩnh ngồi sát quá, nhìn thấy bóng mình trong đồng tử Liễu
Vĩnh, Lâm Mị hoảng hốt cúi đầu.
Có hỉ nương mang đồ ăn vào cho
hai người, nói mấy câu chúc mừng theo lệ xong, dâng trà cho hai người
súc miệng. Tiếp theo là rót rượu, cười nói: “Mời tân lang tân nương uống rượu giao bôi!” Liễu Vĩnh và Lâm Mị nhận ly rượu, là ai nấy đều rất
biết điều lui ra.
Cánh tay đan chéo, mặt kề mặt, khí tức giao hòa, chưa kịp uống rượu, Lâm Mị đã ngồi không vững, mềm nhũn nửa người.
“Tiểu Mị!” Liễu Vĩnh và Lâm Mị uống xong, ngẩng đầu thấy Lâm Mị nhấp rượu,
môi như đỏ hơn, quyến rũ vô song, thân thể mềm nhũn, chủ động dựa vào
người hắn, Liễu Vĩnh có phần không thể khống chế được, nhưng cố khống
chế, đặt ly rượu xuống bàn, tháo trâm cho Lâm Mị, rồi mới ôm mặt nàng nỉ non.
Vì mắc chứng mềm xương, trước giờ Lâm Mị không dám uống
rượu, lúc này vừa uống một ly liền thấy toàn thân nóng bừng, chân tay
bải hoải, ngồi không vững, chỉ có thể ngã vào lòng Liễu Vĩnh, thở hổn
hển, tim đập nhanh, nhưng nhớ đến lời nghĩa mẫu dặn, nàng lẩm bẩm: “Em
phải lấy tranh ra xem!”
Liễu Vĩnh tuy nóng ruột lắm rồi, vẫn chịu đựng, cười hỏi: “Xem tranh gì? Để ở đâu? Tôi lấy cho em!”
“Trong rương kia!” Lâm Mị chỉ chỉ góc phòng, vẫn không thể hiểu tại sao uống
rượu giao bôi xong mới được xem. Khi Liễu Vĩnh đứng lên lấy tranh, nàng
thở phào một cái, vịn bàn đứng lên, nhận bức tranh từ tay Liễu Vĩnh,
nàng vội chọn đại một tranh trải ra mặt bàn, vừa xem mặt liền đỏ bừng.
Trời ơi, xấu hổ chết mất!
Liễu Vĩnh liếc mắt nhìn, hóa ra là tranh vẽ một nam một nữ không mảnh vải
che thân đang dựa bàn để làm, rốt cuộc không nhẫn nại được nữa ấn Lâm Mị dựa vào bàn nói: “Tiểu Mị, nếu đã thành thân rồi thì phải làm theo các
bức tranh một lượt. Chúng ta cứ làm theo bức này trước đã!”
Lâm Mị cứng họng, chưa kịp nói gì, đã bị đôi môi nóng bỏng của Liễu Vĩnh chặn lời.
Tối hôm qua, Liễu Vĩnh ôn tập sách cổ đến nửa đêm, vẫn chưa quên trình tự,
giết người cướp răng xong, một bàn tay lẳng lặng tháo thắt lưng Lâm Mị,
lặng lẽ luồn vào, nhẹ nhàng xoa bóp chỗ mềm mại. Bắp đùi cũng không nhàn rỗi, dụi không ngừng.
Huhu, mama đưa một tấm khăn trắng, bảo
trải xuống giường để chứng minh trong trắng, giờ biết trải thế nào? Lâm
Mị toàn thân mềm nhũn, thở gấp liên tục, lẩm bẩm nói: “Đừng, đừng ở chỗ
này!”