La Minh Tú cắn muốn nát khăn tay, trái tim nhỏ máu.
Từ khi nghe được chuyện phu nhân Vĩnh Bình Hầu và mẫu thân Lâm Mị là bạn
cũ, cô ta biết, chuyến này Tô phu nhân đưa Lâm Mị tới Vĩnh Bình Hầu phủ
tất là muốn để phu nhân Vĩnh Bình Hầu nhận Lâm Mị làm nghĩa nữ gì đó,
tương lai có thể nhờ vào thể diện của Vĩnh Bình Hầu phủ mà về làm dâu
nhà họ Tô trong danh giá, nhà họ Tô cũng vẹn tròn danh tiếng. Nhìn thái
độ phu nhân Vĩnh Bình Hầu dành cho Lâm Mị hôm nay, tất là chuyện sẽ
thành. Trở về Tô phủ rồi, Tô phu nhân nhất định sẽ chính thức bắt đầu
chuẩn bị hôn sự. Đến lúc đó, Lâm Mị chờ ngày lên kiệu hoa, sẽ không tham gia yến tiệc nữa, cũng không có cơ hội gặp gỡ đàn ông khác. Một cơ hội
tốt như ngày hôm nay, sẽ không bao giờ tới lần nữa.
Trước khi Lâm Mị xuất hiện, cả kinh thành, có ai không nhận định cô ta và Tô Trọng
Tinh là một đôi? Dù bây giờ cô ta không tranh giành, sau này nếu tìm một hôn sự khác, nếu đối phương biết cô ta từng sống nhờ ở Tô phủ suốt mười mấy năm, là thanh mai trúc mã với Tô Trọng Tinh, vì hôn thê của Tô
Trọng Tinh đột ngột xuất hiện mà tìm người khác để lấy, sao tránh được
khúc mắc trong lòng? Chính bản thân cô ta, liệu có thể quên Tô Trọng
Tinh thật sao?
Không, cô ta không cam lòng. Cô ta không thể trơ
mắt nhìn hạnh phúc bản thân bị kẻ khác cướp đi một cách dễ dàng. Cô ta
nghĩ ra một cách, bèn hẹn Tô Trọng Tinh ra chỗ kín đáo gặp riêng.
Gặp phải chuyện như thế, Tô Trọng Tinh ảo não vô cùng, thấy La Minh Tú đến, gọi một tiếng mới nói: “Cái … cô kia thế nào rồi?”
“Chúc mừng biểu ca có thêm một cô vợ nhỏ.” La Minh Tú cắn răng, nhưng mặt vẫn bất động thanh sắc, thậm chí còn có chút vui mừng: “Đợi đến ngày lành,
vợ lớn của biểu ca vào phủ, vợ nhỏ tự nhiên cũng vào phủ theo, đúng là
song hỷ lâm môn!”
Tô Trọng Tinh phờ phạc nói: “Minh Tú, em biết rõ lòng anh, sao còn dằn vặt anh thế?”
“Em biết rõ lòng anh, nhưng ai biết cho lòng em?” La Minh Tú ấm ức đã lâu,
lệ tràn khóe mi, nức nở nói: “Những lời anh nói trước kia, em vẫn nhớ kỹ không quên. Chính vì nhớ kỹ không quên, mới không buông tay được. Nếu
không thế, dù anh có lấy mười hay cả trăm cô vợ nhỏ thì có liên quan gì
đến em?”
“Minh Tú, em nghe anh nói.” Tô Trọng Tinh nhìn quanh
thấy bốn bề vắng lặng, cầm tay La Minh Tú, cúi đầu nói: “Mẫu thân anh
chỉ có anh là con trai độc nhất, anh không đành lòng làm khó bà. Hôm nay tạm cưới Lâm Mị vào phủ, đợi ba năm sau, Lâm Mị không sinh được con, tự nhiên có thể hưu thê. Em chờ anh ba năm, …”
“Chờ anh ba năm?” La Minh Tú cắt lời Tô Trọng Tinh, lệ ngừng rơi, kinh ngạc nói: “Ba năm
sau, em đã mười tám, dù em chờ được, cha em cũng không cho chờ.”
La Minh Tú không nói ra ý nghĩ thực sự: một Ngô Ngọc Y anh còn đẩy không
xong, đến lúc đó Lâm Mị đường đường chính chính trở thành vợ cả rồi, anh còn đẩy được sao? Chỉ sợ là em phải chờ đợi ba năm vô ích thôi!
“Có người đến!” Tô Trọng Tinh đang định nói nữa, lại nghe thấy tiếng bước chân, liền xoay người đi mất.
La Minh Tú thấy Tô Trọng Tinh đã đi xa, mới lặng lẽ đi về phía trước, rẽ
vào một góc vắng vẻ, ở đó, có nha đầu của Hầu phủ là Bạch Đào đang đứng
chờ.
Bạch Đào vốn là người hầu thân cận nhất của Chu Mẫn Mẫn, vì
đến tuổi lấy chồng, nghĩ muốn trước khi xuất giá tranh thủ kiếm thêm
chút hồi môn. La Minh Tú cũng thường lui tới thăm Chu Mẫn Mẫn, nhất thời nhận ra tâm tư của Bạch Đào, tất nhiên nhanh chóng lôi kéo được Bạch
Đào.
Bạch Đào đã mười bẩy, đã hiểu chuyện từ lâu. La Minh Tú nói
mấy câu mịt mờ, cô ta không phải hỏi nhiều cũng rõ. Huống hồ tuy chuyện
này phát sinh tại Hầu phủ, nhưng không liên quan đến chủ nhân, cô ta
cũng không tính là phản chủ. Nếu chuyện không thành, cô ta cùng lắm chỉ
là vô tình nói mấy câu với mấy vị khách đến dự tiệc mà thôi, không thể
đổ lỗi lên đầu cô ta. Chỉ không ngờ rằng, không đợi cô ta hành động, Ngô Ngọc Y đã mất thần trí. Càng không thể tưởng tượng ra, người bị Ngô
Ngọc Y lao vào không phải Liễu Vĩnh, mà lại là Tô Trọng Tinh.
Thấy La Minh Tú đã tới, Bạch Đào lên tiếng: “La tiểu thư, chuyện này…”
La Minh Tú khoát tay nói: “Không cần nhiều lời, chuyện này chưa xong đâu.”
“La tiểu thư, thỉnh nói rõ.” Bạch Đào thầm cười lạnh, đúng vậy, không thể
để yên, nếu cứ thế là xong, chính bản thân cô ta cũng không cam lòng!
Tháng trước, chính giữa tiết xuân, trăm hoa đua nở, tiểu thư của cô ta dẫn
Liễu trạng nguyên vào vườn thưởng hoa, nói cười vui vẻ. Giữa biển hoa
muôn màu muôn vẻ, nụ cười yếu ớt của Liễu Trạng nguyên so với hoa còn
đẹp hơn, dù cô ta biết cân nhắc nặng nhẹ, vẫn không nhịn được, ngắm Liễu trạng nguyên thêm vài lần, lòng thầm nghĩ nếu tiểu thư có thể gả cho
Liễu trạng nguyên, đến lúc đó cô ta tự nhiên thành nha hoàn hồi môn, tự
nhiên sẽ … (thành nàng hầu (ngủ)). Càng nghĩ lòng càng nóng, không khỏi
đưa mắt nhìn Liễu Trạng nguyên thêm một lần. Ai ngờ ngày hôm sau, tiểu
thư nói sẽ gả cô ta cho một gã sai vặt hạ đẳng trong phủ, cô ta nghìn
cầu vạn cầu, mới trì hoãn được chuyện đó một thời gian. Nhưng nếu muốn
tiểu thư thu hồi ý định thì hoàn toàn không thể. Tiểu thư ơi, cô không
niệm tình chủ tớ nhiều năm, tùy tiện gả tôi cho một gã sai vặt không có
tương lai, hủy một đời tôi. Nếu đã vậy, tôi giúp La Minh Tú, đẩy Liễu
trạng nguyên cô luôn tâm tâm niệm niệm sang cô gái khác, cũng không thể
tính là làm chuyện quá đáng, đúng không?
La Minh Tú không biết
hết tâm tư của Bạch Đào, chỉ cho là cô ta tham tiền, liền dúi một tấm
ngân phiếu vào tay cô ta, lúc này mới nói thầm vào tai cô ta mấy câu,
thấy cô ta gật đầu, nhìn bốn phía thấy không người, lại lặng lẽ đi trở
về.
Bây giờ tuy nhiều thêm một Ngô Ngọc Y, nhưng trên danh nghĩa, Tô Trọng Tinh đã có hôn thê, Ngô Ngọc Y cũng chỉ có thể làm thiếp. Tạm
thời là Ngô Ngọc Y tự làm trò cười cho thiên hạ, dù có bước vào Tô gia,
cũng sẽ không được tôn trọng, không có địa vị. Nói cách khác, Ngô Ngọc Y tuy có phiền hà một chút, nhưng cũng không có tính đe dọa, sau này từ
từ dạy dỗ là được. Nhưng còn Lâm Mị, phải giải quyết gọn ghẽ ngay tối
nay.
Bên kia, Chu Tư tìm thấy Liễu Vĩnh và Tô Trọng Tinh, thỉnh
bọn họ cùng đi uống rượu. Chuyện tối nay, phu nhân Vĩnh Bình Hầu đã dặn
kẻ hầu người hạ không được để lộ, những người khác vẫn chưa hay biết,
nhưng Chu Tư đã nghe nói. Hắn lặng lẽ kéo Tô Trọng Tinh nói: “Trọng
Tinh, chúc mừng nha! Diễm phúc không ít ah!”
Tô Trọng Tinh tất
nhiên rõ ràng, phu nhân Vĩnh Bình Hầu nhận làm chỗ dựa cho Lâm Mị, hôn
sự này không thể rút lui, hắn sẽ phụ bạc biểu muội. Đã thế, giờ còn
nhiều thêm một Ngô Ngọc Y, hắn đang cảm thấy oan uổng uất ức khó tả. Vừa nghe Chu Tư nói thế, hắn buồn bã trả lời: “Hà cớ gì phải giễu cợt?”
Chu Tư cũng biết Tô Trọng Tinh và La Minh Tú là thanh mai trúc mã, tình cảm không tầm thường, thấy Tô Trọng Tinh ủ rũ bơ phờ, bèn cười nói: “Nói
thật, vị hôn thê kia của cậu cũng xinh đẹp yêu kiều, so với biểu muội
của cậu không hề thua kém, hà tất phải sầu lo thành bộ dạng này? Hơn
nữa, nếu biểu muội của cậu thật lòng thích cậu, hà tất cố chấp chuyện
danh phận. Cưới cô biểu muội về làm bình thê, vẫn là hai người có nhau.
Vợ cả ấy mà, chỉ là danh nghĩa thôi, cậu chỉ một lòng ân ái cùng biểu
muội, có ai dám nói ra nói vào?”
Tô Trọng Tinh lắc đầu nói: “Đừng nói bừa!”
“Cậu thật là, chẳng hiểu lòng thiếu nữ gì cả!” Chu Tư chẹp chẹp rồi nói: “Chưa thử, sao biết biểu muội của cậu không chịu?”
Tô Trọng Tinh không khỏi thất thần.
Chu Tư là kẻ chỉ sợ thiên hạ không loạn, thấy Tô Trọng Tinh thất thần, âm thầm cười, nhấc một ly rượu ra uống với Liễu Vĩnh.
Liễu Vĩnh đang uống rượu ngâm thơ với mấy thiếu niên tài tử, bởi vì hắn là
Trạng nguyên khoa trước, thế nên vừa ngồi, liền có mấy thanh niên sang
năm đi thi đến hỏi thăm tham khảo, không thiếu được thỉnh giáo vài câu,
cùng cười nói xôn xao.
Có mấy thanh niên không nhập nhóm đấy,
thấy Chu Tư chỉ lo tiếp đãi Liễu Vĩnh, có chút ghen tuông, nhỏ giọng
nói: “Liễu trạng nguyên dù có tài, nhưng có phải Trạng nguyên nào cũng
được giao chức vị quan trọng đâu. Trạng nguyên khoa trước nữa, vì không
thức thời, đắc tội Tể tướng đại nhân, còn bị đẩy đến chốn khỉ ho cò gáy, làm một viên quan lục phẩm nhỏ nhoi.”
“Nói đến Tể tướng đại nhân mới nhớ, nghe nói tiểu thư nhà ông ấy vẫn đang kén chồng. Tiểu thư kia
nghe nói tài mạo song toàn, chỉ tiếc ta vẫn chưa có cơ hội chiêm
ngưỡng.”
“Sinh thần Vĩnh Bình Hầu, phu nhân Tể tướng có đến, tiểu thư lại không đến, không biết vì nguyên nhân gì.”
Chu Tư là kẻ thính tai, thấy có người thảo luận về thiên kim nhà Tể tướng,
chỉ lặng lẽ kéo Liễu Vĩnh hỏi: “Nghe nói Tể tướng đại nhân có ý kén anh
làm rể, anh thật sự không động lòng?”
Liễu Vĩnh nhíu mày, chọn
một đề tài đánh trống lảng. Chu Tư thấy hắn không muốn đề cập đề tài
đấy, cũng biết chuyện này vô cùng nhạy cảm, cầm ly rượu đi loanh quanh
không nói gì nữa.
Trong góc, mấy nha đầu đang lặng lẽ thảo luận.
“Liễu Trạng nguyên tài hoa hơn người, có tài ăn nói, lại thêm tướng mạo tuấn mỹ, vì sao đến giờ vẫn chưa tính chuyện hôn nhân?”
“Hai năm trước khi Liễu Trạng nguyên đề tên bảng vàng, có rất nhiều bà mối
tới cửa cầu hôn, có điều mỗi khi có người cầu hôn, ngay ngày hôm sau
Liễu Trạng nguyên liền ngã bệnh, cả thượng triều cũng xin nghỉ. Sau đó
có lời đồn rằng, bát tự của Liễu Trạng nguyên không giống kẻ bình
thường, phải chờ hôn thê định mệnh xuất hiện mới có thể tính chuyện cưới xin. Chính vì thế, chuyện đó cứ trì hoãn đến giờ.”
“Vậy phải làm thế nào mới biết ai là hôn thê định mệnh của hắn?”
“Ơ, cô hỏi kỹ vậy làm gì?”
“Cô biết nhiều vậy, không lẽ cấm ta hỏi nhiều?”
“Hi hi, ta biết rồi, cô động lòng xuân, thấy Trạng nguyên người ta tuấn tú, liền mơ mộng chuyện viển vông.”
“Đừng nói lung tung, cẩn thận người khác nghe được.”
“Bọn họ bận uống rượu ngâm thơ, không chú ý câu chuyện của chúng ta đâu.
Thật ra, với diện mạo này của cô, nếu có thể khiến Trạng nguyên chú ý
đến, làm lẽ cũng không phải là không có khả năng.”
“Xùy, dám giễu cợt ta.” Nha đầu vừa nói là người mới vào phủ, bởi vì có vài phần nhan
sắc, thường mơ tưởng xa vời, mọi người cũng thích trêu nghẹo cô ấy cốt
để mua vui, cô ấy lại không nhận ra hàm ý trêu chọc, khiến mọi người
càng thích trêu đùa. Gắt nha đầu bên cạnh một tiếng xong, cô ấy nhịn
không được lại nói: “Liễu Trạng nguyên như vậy, dù chưa lấy vợ, chắc hẳn trong phủ đã có nhiều thiếp thất thông phòng rồi.”
“Cô nhầm to
rồi. Về Liễu Trạng nguyên, nghe nói người hầu giới tính nữ duy nhất của
hắn chính là bà vú của hắn. Còn lại toàn người hầu nam! Sao? Không tin
ah? Khi ta mới nghe nói cũng không tin y như cô. Sau đó vô tình nghe
được các phu nhân thảo luận, lúc đó mới tin. Lúc đầu, các phu nhân còn
lặng lẽ nói, chẳng lẽ hắn là kẻ đồng tính, vì vậy mà không có nàng hầu
(ngủ)? Sau đó thấy hắn cử chỉ hành vi đường hoàng đứng đắn, khi tiếp xúc với đàn ông con trai cũng chẳng có chỗ nào bất bình thường, lúc đó mới
tin hắn muốn tìm hôn thê định mệnh.”
“Rốt cục là muốn tìm hôn thê định mệnh, hay là muốn bám rồng dựa phượng, vẫn chưa nói được.” Bạch
Đào vừa mới đi vào, nhẹ nhàng buông một câu. Mộng đẹp theo Chu Mẫn Mẫn
gả vào Trạng nguyên phủ của cô ta bị đập nát, lại phát hiện, thì ra,
Liễu Trạng nguyên kia vừa ỡm ờ với thiên kim Tể tướng, vừa đong đưa với
Chu Mẫn Mẫn. Nếu hắn không có ý đồ bám rồng dựa phượng thì mới là lạ đó!
Thấy tiểu nha đầu chỉ lo nhìn lén đám Liễu Vĩnh và Tô Trọng Tinh, không phát hiện sự xuất hiện của cô ta, Bạch Đào nhếch môi, thừa dịp không ai chú
ý, gọi một tiểu nha đầu nhỏ tuổi lại, căn dặn vài câu, thấy tiểu nha đầu gật đầu, cô ta mới tránh sang một bên.
Một hồi sau, đúng như kế hoạch của cô ta, Liễu Vĩnh vội vã đi về phía kia.
Tốt lắm, màn kịch hay sắp mở màn.