Sau Quần phương yến, Lâm Mị ngơ ngẩn mất tập trung suốt mấy ngày liên tục,
nghĩ đến thái độ của bản thân khi bị Liễu Vĩnh cợt nhả, vừa giận lại vừa xấu hổ. Nhớ đến lời dặn dò của Liễu Vĩnh, lòng trào dâng trăm ngàn cảm
xúc, không phân biệt được là chua hay là đắng. Lâm Mị cứ lúc vui lúc
buồn, làm sao giấu được Cố nhũ mẫu? Cố nhũ mẫu chỉ hỏi xa gần mấy câu,
liền suy đoán được, trịnh trọng nói: “Tiểu thư, cô thích ai đúng không?”
“Mama!” Lâm Mị tuy đã nhận phu nhân Vĩnh Bình Hầu là nghĩa mẫu, nhưng thời gian tiếp xúc chưa lâu, tình mẹ con cũng chưa lấy làm sâu sắc, người thân
thiết nhất vẫn là bà vú, nhất thời đành cân nhắc từ ngữ, cuối cùng thuật lại cho bà vú nghe chuyện mấy lần nhũn người đều gặp phải Liễu Vĩnh.
Cố nhũ mẫu thở dài, duỗi tay ôm Lâm Mị nói: “Tiểu thư là trẻ sinh non,
xương vốn mềm hơn bình thường, khi những đứa trẻ sinh cùng lúc với tiểu
thư biết đi, tiểu thư còn đứng chưa vững. Cả nhà thấy thế lo lắng vô
cùng, chỉ sợ tiểu thư bị chứng sụn hóa. May là khi được mười tám tháng,
tiểu thư bắt đầu lúc lắc tập đi. Cả nhà mới được thở phào một hơi. Chỉ
không ngờ, khi cô lớn lên, ngửi được khí tức đàn ông lại…. May là vẫn
chưa xảy ra chuyện gì nghiêm trọng, bây giờ nhanh chóng quyết định
chuyện chung thân, nhanh chóng về nhà chồng là được.”
Lâm Mị gạt lệ nói: “Mama, cháu cũng muốn đoan trang như mẫu thân, nhưng nỗ lực mãi vẫn không xong.”
“Tội nghiệp tiểu thư!” Cố nhũ mẫu lấy khăn tay lau nước mắt cho Lâm Mị:
“Liễu Trạng nguyên kia tuy không có nền tảng như nhà họ Tô, nhưng hắn
tài mạo song toàn, thông minh lanh lợi giỏi giang, so với Tô thiếu gia
còn hơn một chút. Kể ra cũng là một người đáng để kết duyên. Chỉ có
điều, hắn không nạp thiếp từng đấy năm, cũng không có nàng hầu. Đến khi
cưới vợ, chỉ sợ sẽ không khống chế được, tiểu thư nên cẩn thận.”
“Mama có phương pháp chưa?” Lâm Mị buột miệng hỏi, nhất thời lại đỏ mặt, còn
chưa mối mai gì, đã nghĩ cách khống chế Liễu Vĩnh, nàng không luống
cuống, đánh trống lảng sang chuyện khác: “Nếu mama có phương pháp, sao
lúc trước không giúp mẹ cháu đưa ra vài chủ ý?”
Cố nhũ mẫu nghe
được Lâm Mị hỏi thế, đau lòng quay mặt đi, chấm nước mắt, một lúc sau
mới nói: “Nếu lúc trước vú có nhiều phương pháp thế, sao có thể để mẹ cô phải chịu khổ?”
“Những phương pháp đó là có sau khi mẹ cô qua
đời.” Cố nhũ mẫu lau nước mắt, quay đầu nói: “Khi đó cha cô cũng ngã
bệnh, cô còn quá nhỏ, chỉ một mình vú túc trực bên linh cữu. Suốt bảy
ngày vú không được ngủ. Ngày thứ tám vú gục xuống ngủ, mơ một giấc mộng
thật ly kỳ. Trong mộng vú là một người khác, ngồi trong một cái hộp cổ
quái, cái hộp kia còn chuyển động về phía trước. Xung quanh cũng toàn
những người kỳ quái, nói những chuyện kỳ quái. Sau khi tỉnh lại quên hơn phân nửa. Nhưng từ đó về sau thường nảy ra những chủ ý rất kỳ quái,
giống như trước đây đã từng nghĩ đến, đã từng làm rồi. Nhưng muốn nắm
bắt thì lại không nắm bắt được.”
Lâm Mị nghe thế há hốc mồm, xoa ấn Ấn Đường cho Cố nhũ mẫu, lẩm bẩm nói: “Mama đừng lo lắng!”
Chủ tớ hai người thì thào tâm sự, đến quá nửa đêm mới nghỉ ngơi. Sáng hôm
sau, Lâm Mị dậy muộn hơn mọi hôm một chút, rửa mặt chải đầu xong, đang
định đến phòng phu nhân Vĩnh Bình Hầu thỉnh an, lại thấy người hầu vội
vàng đi vào nói: “Nhị tiểu thư, có bà vú đến phủ ta, đang ngồi ở ngoài
sảnh. Phu nhân bảo tiểu thư không cần đi thỉnh an.”
“Là bà mối nhà ai?” Tim Lâm Mị bỗng nhiên đập “thình thịch”, Liễu Vĩnh tới cầu hôn sao?
Người hầu cười hì hì nói: “Một người là Hoa Quận vương, một người là Liễu Trạng nguyên.”
Lâm Mị nhất thời vừa mừng lại vừa lo, mừng là, Liễu Vĩnh thật sự tới cầu
hôn. Lo là, tối hôm trước Quận chúa còn nói muốn ở cạnh mình cả đời, nếu hôn sự này thực hiện được, Như Nguyệt Quận chúa mà cố chấp đòi gả cùng, thì biết làm thế nào? Không được, phải nhanh chóng nói rõ với Quận
chúa, nếu cô ấy muốn chung chồng, từ đó về sau hai người sẽ là kẻ thù,
không làm tỷ muội nữa.
Nhất gia hữu nữ bách gia cầu (một nhà có con gái mà trăm nhà hỏi), phu nhân Vĩnh Bình Hầu không thể nào mà cao hứng cho nổi. Nhà quyền quý ở kinh thành, trước khi mối mai có ai là không đến hỏi han thăm dò, nói chuyện bóng gió trước, tự quyết định thế, còn nhờ bà mối làm gì? Lỗ
mãng tới cửa, nếu nhà gái không đồng ý, hoặc là có quyết định khác, cự
tuyệt nhà trai, đối với cả hai bên mà nói, đều là mất thể diện. Truyền
ra ngoài chỉ khiến thiên hạ chê cười.
Hoa Quận vương ỷ vào quyền
thế, tự nhận là mười phần chắc chín, không thèm nhờ người đến tìm bà nói chuyện, thương lượng một chút cũng không làm, cứ thế lù lù tới cửa.
Liễu Vĩnh kia lại càng bất thường, một viên quan nhỏ không có nền tảng
gì, muốn đến Hầu phủ cầu hôn, vậy mà không nhờ nữ quyến đến hỏi han thăm dò gì hết, cứ thế cho bà mối đến?
“Tiếp đãi hai bà mối cho tốt,
nói chờ ta một chút.” Phu nhân Vĩnh Bình Hầu căn dặn vợ của quản gia mấy câu, sau đó nhanh chóng cho người gọi Chu Mẫn Mẫn đến nói chuyện.
“Mẫn Mẫn, Hoa Quận vương và Liễu Trạng nguyên đều nhờ bà mối đến cầu hôn,
đang ngồi ngoài sảnh. Mẹ hỏi con, rốt cục con nghĩ thế nào?” Phu nhân
Vĩnh Bình Hầu vì nhà mẹ đẻ từng chịu cơn suy sụt, khi gả cho Vĩnh Bình
Hầu tính là trèo cao, vì chuyện đó, bà bị mẫu thân Vĩnh Bình Hầu làm khó dễ không ít lần, cũng từng sống chật vật suốt một thời gian. Đối với
hôn sự của con gái, bà có chủ ý của chính mình. Huống hồ hiện nay Vĩnh
Bình Hầu quyền cao chức trọng, nếu muốn Chu Mẫn Mẫn có một tương lai tốt đẹp, không cần trèo cao đến hoàng thân quốc thích. Nếu Chu Mẫn Mẫn kiên trì muốn gả cho Liễu Vĩnh, bà sẽ nghĩ cách giúp Mẫn Mẫn.
Chu Mẫn Mẫn cúi đầu một hồi, đỏ mặt nói: “Xin tùy mẫu thân định đoạt.”
“Nếu ta định đoạt, ta sẽ chọn Hoa Quận vương.” Phu nhân Vĩnh Bình Hầu trịnh
trọng nói: “Mẫn Mẫn, ta nuôi con bao nhiêu năm nay, chẳng lẽ con có điều gì không thể nói với ta?”
“Mẹ!” Chu Mẫn Mẫn thấy phu nhân Vĩnh
Bình Hầu nói thế, không khỏi ngoài ý muốn, không lẽ nếu cô ấy chọn Liễu
Vĩnh, mẹ cũng sẽ đồng ý sao? Nhất thời nhích lại, ôm cánh tay phu nhân
Vĩnh Bình Hầu, ngả đầu vào vai bà, nói: “Mẹ nhận lời Hoa Quận vương đi.”
“Con nói thật cho ta, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi hay không?” Phu nhân
Vĩnh Bình Hầu nâng mặt Mẫn Mẫn lên, nói: “Lúc trước, mỗi khi Liễu Trạng
nguyên đến, con đều cho người hầu đi nghe ngóng hành tung của hắn, con
tưởng ta không biết sao? Tại sao lúc này lại quyết định khác?”
“Mẹ, chẳng lẽ mẹ không hy vọng con chọn Hoa Quận vương?”
“Chính là vì hy vọng con chọn Hoa Quận vương mà phải hỏi cho rõ ràng.” Phu
nhân Vĩnh Bình Hầu nói chân thành: “Một cô gái không nên một dạ hai
lòng, không nên nhất là cưới một người, nhớ nhung một người.”
Chu Mẫn Mẫn thấy không thể giấu giếm, đành thuật lại chuyện tối hôm Thưởng
hoa hội ở phủ Trưởng Công chúa, Hoa Quận vương đã nói những gì. Lại đem
những lời khuyên của Lâm Mị kể hết ra, sau đó nói: “Tiểu Mị cũng nói,
Liễu Trạng nguyên không phải người để trao thân gửi phận, khuyên con
không nên chọn hắn. Con so sánh hai người, cũng cảm thấy Hoa Quận vương
thật lòng hơn.”
Phu nhân Vĩnh Bình Hầu nghe được thế, thở phào
một cái: “Nếu thật thế, chuyện cũng dễ xử lý hơn. Ta chỉ sợ con vẫn dành tình cảm cho Liễu Trạng nguyên, thì khó mà dàn xếp!” Nghĩ đến đó phu
nhân Vĩnh Bình Hầu vô cùng vui vẻ, Hoa Quận vương rất được Thái hậu và
Hoàng thượng sủng ái, so sánh với những kẻ cùng lứa, hắn là người có bản lĩnh, Mẫn Mẫn gả cho hắn, thật sự hơn hẳn gả cho Liễu Vĩnh.
Chu
Mẫn Mẫn thổ lộ tâm sự xong, rất thẹn thùng, vội xin cáo từ về phòng,
nhưng không kiềm chế được, lại cho người đi nghe ngóng. Một lúc sau,
người hầu quay về nói: “Tiểu thư tiểu thư, em thừa dịp châm trà, nghe rõ ràng, trong số hai bà mối, có một người cầu hôn Nhị tiểu thư.”
“Cái gì?” Chu Mẫn Mẫn thất thanh: “Một người cầu hôn tiểu Mị?”
“Đúng vậy! Hoa Quận vương cầu hôn tiểu thư. Liễu Trạng nguyên cầu hôn Nhị tiểu thư.”
Liễu Vĩnh không cầu hôn ta, mà là cầu hôn tiểu Mị? Chu Mẫn nhảy dựng lên,
vội vàng nói: “Ngươi nhanh chóng ra dấu với người hầu của mẫu thân, để
bà về phòng chờ ta nói chuyện.” Lúc trước thật là ma xui quỷ khiến mới
thích Liễu Vĩnh? Xem đi, trước là dây dưa không rõ ràng với Nhậm Hiểu
Ngọc, sau là ỡm ờ với mình, bây giờ lại quay sang cầu hôn tiểu Mị? Hắn
có mục đích gì? Nhất định phải nói với mẫu thân, không thể để Liễu Vĩnh
lừa gạt đưa tiểu Mị đi.
Được người hầu nói thầm, phu nhân Vĩnh
Bình Hầu mượn cớ tránh mặt một chút, nhanh chóng về phòng, đã thấy Chu
Mẫn Mẫn đang lo lắng bồn chồn, bà hỏi: “Thế này là thế nào? Tại sao Liễu Vĩnh lại cầu hôn tiểu Mị? Hai đứa nó chỉ mới gặp mặt có hai ba lần.”
Chu Mẫn Mẫn nói: “Mẹ, tối Thưởng hoa hội, theo giọng điệu của tiểu Mị thì
có vẻ chán ghét Liễu Trạng nguyên, không cần hỏi ý kiến em ấy đâu, trực
tiếp cự tuyệt Liễu Trạng nguyên là được.”
Phu nhân Vĩnh Bình Hầu
gật đầu nói: “Lần trước Sử gia tới cầu hôn, ta đã hỏi tiểu Mị, con bé
ngượng ngùng nói tùy ta quyết định, tự nhiên là bằng lòng nhà họ Sử. Hôm trước mợ con còn lặng lẽ nói, Bình Tá và Bình Vân nghe ngóng được mợ
con muốn dạm hỏi tiểu Mị, bày tỏ rằng rất vui mừng. Chuyện đó coi như đã quyết định.”
Lúc trước khi nhà họ Sử cầu hôn, vì lúc so bát tự
gặp trắc trở mà tạm gạt qua một bên. Giờ biết là Đại Công chúa đã chọn
Mạc Song Bách, Sử Bình Tá không còn liên quan, hôn sự này đương nhiên là bàn tiếp. Về phần Liễu Vĩnh, hắn nay Tần mai Sở, sao có thể phó thác
chung thân?
Phu nhân Vĩnh Bình Hầu nghĩ sẽ gả Lâm Mị cho Sử Bình
Tá, chuyện Liễu Vĩnh tới cầu hôn Lâm Mị thật sự không nên rêu rao, bèn
nói: “Tiểu Mị tính hay ngượng ngùng, nhớ không đề cập chuyện này với con bé. Dặn bọn người hầu không được để lộ.”
Chu Mẫn Mẫn vẫn đang băn khoăn tại sao đối tượng Liễu Vĩnh cầu hôn không phải cô ấy mà lại là Lâm Mị.
Phu nhân Vĩnh Bình Hầu cau mày nói: “Chắc hẳn là tin Hoa Quận vương bảo
Khâm Thiên Giám chọn ngày tốt bị lộ ra ngoài, Liễu Vĩnh biết bản thân
không tranh giành được với Hoa Quận vương, dứt khoát quay sang cầu hôn
tiểu Mị. Mục đích là muốn tỷ muội bất hòa?”
“Nếu hắn có mục đích đó, thì tiểu Mị càng không thể gả cho hắn. Mẹ cự tuyệt thẳng thừng luôn đi!”
Phu nhân Vĩnh Bình Hầu cười, “Tốt xấu gì hắn cũng là Trạng nguyên tài mạo
song toàn, đối tượng cầu hôn cũng là nghĩa nữ Hầu phủ, sao có thể cự
tuyệt thẳng thừng? Thật sự cũng nên để cho hắn đường lui. Ta sẽ tìm lời
xã giao, nói chờ so bát tự rồi bàn tiếp. Đến lúc đó, chỉ cần nói bát tự
không hợp là được.”
Tin hai bà mối đến Vĩnh Bình Hầu phủ cùng một ngày nhanh chóng truyền ra ngoài, không đến trưa, Tô phu nhân cũng nghe nói, bà hỏi Tả phu nhân: “Tin tức có chính xác không? Nói cho cùng, tôi cũng là nghĩa mẫu của tiểu Mị, cũng sẽ chuẩn bị hồi môn cho con bé. Nếu bàn chuyện cưới xin cho tiểu Mị, phu nhân Vĩnh Bình Hầu cũng nên hỏi ý
kiến tôi mới phải.”
“Là phu nhân Vĩnh Bình Hầu cho người nói với
Sử phu nhân, tất nhiên chính xác.” Tả phu nhân cười nói: “Nghe kể khi
hai bà mối tới cửa, ai nấy đều cho rằng cả hai đều cầu hôn đại tiểu thư
Chu Mẫn Mẫn, phu nhân Hầu gia rất khó xử. Ai ngờ bà mối mở lời, thì ra,
Hoa Quận vương tất nhiên là muốn cầu hôn Mẫn Mẫn, nhưng Liễu Trạng
nguyên thì ngoài dự đoán mọi người, không phải cầu hôn Mẫn Mẫn, mà là
cầu hôn Lâm Mị.”
Tô phu nhân nói: “Liễu Trạng nguyên tài mạo song toàn, cả kinh thành đều nói hắn muốn tìm một nhà vợ để dựa dẫm, tại sao không cầu hôn thiên kim đích thực của Hầu phủ, lại ngược đời đi cầu hôn một nghĩa nữ? Có mục đích gì?”
“Chính là thế đấy.” Tả phu nhân
vỗ tay một cái nói: “Phàm cứ chuyện khác thường tất là có vấn đề. Phu
nhân Vĩnh Bình Hầu nói, tiểu Mị từng nói với Mẫn Mẫn, Liễu Trạng nguyên
không phải người có thể trao thân gửi phận, không hỏi cũng biết, tiểu Mị sẽ không đồng ý lời cầu hôn đó. Phu nhân Hầu gia cũng nói, tiểu Mị tuy
không phải con gái ruột của bà ấy, nhưng chuyện hôn nhân bà ấy vẫn sẽ
cân nhắc. Nghĩ đi nghĩ lại, nhà họ Sử vẫn là ổn thỏa nhất.”
Tô phu nhân gật gù, nếu đặt Liễu Vĩnh và Sử Bình Tá lên bàn cân để chọn, nói thế nào thì Sử Bình Tá cũng đáng tin hơn.
Tả phu nhân cười nói: “Với Hoa Quận vương, bà ấy nhanh chóng đưa thiếp
canh để Khâm Thiên Giám so bát tự. Xong lễ nạp thái, là sẽ nhanh chóng
quyết định chuyện cưới xin. Về phần Liễu Trạng nguyên, phu nhân Hầu gia
chỉ nói so bát tự rồi sẽ trả lời. Có lẽ ngày mai sẽ thỉnh cô đến thương
nghị.”
Nói đến Liễu Vĩnh, nghe bà mối báo lại hắn không hề kinh
ngạc, nếu phu nhân Vĩnh Bình Hầu nhanh chóng bằng lòng thì hắn mới thấy
quái dị đấy!
Liễu nhũ mẫu nghe thuật lại tình hình cụ thể và tỉ
mỉ xong, có vẻ rất lo âu, “Thiếu gia, trước khi nhờ bà mối đến cầu hôn,
thường nhờ nữ quyến hoặc người quen đến hỏi han thăm dò trước, đáng tiếc phủ chúng ta không có nữ quyến, càng không quen vị phu nhân nào đủ
thân, hôm nay cầu hôn, quả thật có chút đường đột. Bây giờ phu nhân Hầu
gia nói chờ so bát tự rồi nói tiếp, dường như có ý từ chối. Giờ phải làm thế nào?” Hic, vậy là thiếu gia chịu tát uổng công rồi!
“Mama
yên tâm.” Liễu Vĩnh cười nói: “Tiểu Mị chỉ là nghĩa nữ, hôn sự của nàng, phu nhân Hầu gia dù sao cũng phải hỏi ý tứ của nàng. Chỉ cần tiểu Mị tỏ ý bằng lòng, có thế nào, phu nhân Hầu gia cũng không cản đâu. Huống hồ
thiếu gia nhà ta đường đường là một Trạng nguyên, tài mạo song toàn,
tiền đồ rộng lớn, rất đáng để trao thân gửi phận. Phu nhân Hầu gia sẽ
không mù quáng cố chấp chia uyên rẽ thúy đâu.”
Liễu Vĩnh đang
nói, lại có quản sự của phủ Thiên Phương Công chúa tới, hỏi Liễu Vĩnh đã tìm được đại sư thư pháp chưa, lại cười nói: “Hạ Như Phong kia nghe nói Lan Nhược đạo quan có bút tích của đại sư thư pháp tiền triều, đã đi
chiêm ngưỡng, còn ngông cuồng tuyên bố, nói ngày kia sẽ khiêu chiến ở
Lan Nhược đạo quan, nếu có ai giỏi thư pháp hơn hắn, hắn sẽ hành lễ đệ
tử. Nếu không có ai hơn, thì bút tích ở Lan Nhược đạo quan, thuộc về hắn tất cả.”
“Hoang đường! Bút tích ở Lan Nhược đạo quan là của các
bậc đại sư thư pháp tiền triều để lại, sao có thể thuộc về Hạ Như
Phong?” Lông mày Liễu Vĩnh dựng đứng, cả giận nói: “Vẫn còn thời gian
hai ngày, ta nhất định sẽ tìm được một người.” Nếu trong hai ngày không
tìm được người, hắn sẽ nghĩ biện pháp kéo dài thời gian, có thế nào cũng phải khiến Hạ Như Phong biết khó mà lui!
Tiễn quản sự đi, Mạc
Song Bách lại tới. Liễu Vĩnh cười nói: “Vừa rồi có quản sự của Đại Công
chúa ghé thăm, không ngờ giờ lại là phò mã gia quang lâm. Gần đây hỉ sự
buông xuống, quả nhiên là mặt mày xuân sắc!”
“Được rồi, Liễu
huynh đừng giễu cợt tôi!” Mạc Song Bách ngồi xuống, nói: “Liễu huynh, có phải anh nhờ bà mối đến Hầu phủ cầu hôn?”
“Tin tức của cậu thật nhanh nhạy, chuyện vừa buổi sáng, giờ đã biết rồi.” Liễu Vĩnh cười nói: “Thế nào, tới chúc mừng tôi?”
“Không, tới báo cho Liễu huynh một tin này.” Mạc Song Bách nói: “Em gái tôi
nghe được, phu nhân Vĩnh Bình Hầu muốn gả Lâm tiểu thư cho thiếu gia nhà họ Sử Sử Bình Tá. Liễu huynh sẽ thất bại.”
“Tiểu Mị nàng…” Liễu
Vĩnh vẫn giữ được sự minh mẫn, phản ứng được ngay lập tức, chắc chắn là
Lâm Mị vẫn chưa biết chuyện này. Nhưng nếu để phu nhân Vĩnh Bình Hầu
chính thức bàn chuyện cưới xin với nhà họ Sử thì mọi chuyện ván đã đóng
thuyền.
“Song Bách cậu tạm thời giúp tôi một việc.” Liễu Vĩnh
ngẫm nghĩ một chút, định thần nói: “Cậu nhờ Song Kỳ thay tôi hẹn tiểu Mị ra ngoài gặp mặt.” Vừa dứt lời, lại nhớ đến chuyện cũ với Mạc Song Kỳ,
lúc này nhờ Mạc Song Kỳ hẹn Lâm Mị, thật là khó xử cả đôi bên, nhất thời lại nói: “Thôi, để tôi tự nghĩ cách.”
Mạc Song Bách hoàn thành
tâm nguyện với người trong mộng, lòng rất vui sướng, cũng muốn người
khác được hoàn thành tâm nguyện như mình. Tối đó thấy Liễu Vĩnh ôm Lâm
Mị, hắn biết là Liễu Vĩnh thật sự rung động. Bèn nói: “Nghe nói ngày kia Hạ Như Phong sẽ thách đấu thư pháp ở Lan Nhược đạo quan, đến lúc đó
chắc chắn thiếu gia tiểu thư Hầu phủ sẽ đến. Hôm đó Liễu huynh tìm cơ
hội gặp riêng Lâm tiểu thư, chẳng lẽ không được?”
“Đến lúc đó còn tận hai ngày, chỉ sợ sự tình có biến.” Liễu Vĩnh đứng lên đi qua đi
lại, cau mày nói: “Không được, ta phải nhanh chóng hẹn gặp tiểu Mị".