Chu Minh Dương vừa đưa mắt nhìn quanh, liền đụng phải ánh mắt đắm đuối ẩn
tình của Nhị Công chúa, hắn lạnh hết sống lưng, biểu tình trên mặt liền
thay đổi, ra vẻ e lệ thẹn thùng xoay đầu đi, lòng thầm la hét: các vị mỹ nam bằng hữu, xin hỏi, ai có đủ bản lĩnh nhận củ khoai bỏng này?
Chu Tư đưa mắt chung quanh, đã ngắm nghía các thiếu nữ xinh đẹp được mấy
lượt, thu hồi ánh mắt lưu luyến khỏi Lâm Mị, nhìn thấy dáng vẻ thẹn
thùng của Chu Minh Dương, hắn rùng mình nói: “Đại ca, anh…”
“Nhị
Công chúa sống trong cung, từ sáng đến tối chỉ nhìn thấy cung nữ thái
giám, cung nữ còn đỡ, cái đám thái giám kia giọng nói the thé, so với
đàn bà con gái còn ẻo lả hơn. Nghe nói, Nhị Công chúa rất chán ghét bọn
thái giám có phong thái ẻo lả nữ tính đấy, từng thuận miệng tuyên bố,
muốn tìm một Phò mã nam tính mạnh mẽ nhất thế gian. Cứ bắt gặp ta ẻo lả
thế này, từ từ sẽ ghét ta.”
“Nhị Công chúa có vẻ rất thân thiện, dung mạo lại xinh đẹp, anh thật sự không muốn?” Chu Tư nghi ngờ.
“Tiểu Tư, chú có muốn không? Nếu muốn thì nói một câu thôi, đại ca giúp chú
ngay.” Chu Minh Dương ưỡn ngực vểnh mông, yểu điệu ôm lấy bờ vai Chu Tư, kề tai nói thầm: “So với anh chú còn nam tính đẹp trai hơn, nhất định
Nhị Công chúa sẽ thích.”
Chu Tư bị dáng vẻ của Chu Minh Dương làm buồn nôn, đẩy hắn ra nói: “Không muốn không muốn!” Đừng đùa, nếu ngon
ăn đời nào anh nhường cho em dễ dàng vậy? Khẳng định là có chỗ nào nuốt
không trôi, mới vội vã tìm con tốt thế mạng.
Chu Minh Dương lại thấy Nhị Công chúa liếc mắt nhìn, chu môi có vẻ rất tủi thân, “Tiểu Tư, đại ca chỉ muốn tốt cho chú thôi mà!”
“Đại ca, đừng giả vờ nữa, em nổi da gà rồi!” Chu Tư quệt quệt cánh tay, lạnh mặt nói: “Giả vờ quá, cẩn thận người ta nghi ngờ.”
“Nói có lý!” Chu Minh Dương nhanh chóng giảm bớt độ khoa trương, thẹn thùng e lệ nhìn Nhị Công chúa một cái, rồi mới xoay đầu, nói với Chu Tư: “Tiểu
Tư ah, chú thật sự không muốn Nhị Công chúa? Chẳng lẽ để kẻ khác được
lợi sao.”
“Được lợi thế nào?” Chu Tư là kẻ chỉ sợ thiên hạ không
loạn, vừa nghe Chu Minh Dương nói có phần ẩn ý, liền tỉnh cả người, hưng phấn hỏi: “Có cần em giúp một tay không?”
“Phi thường cần!” Chu Minh Dương ôm cổ Chu Tư, nói thầm vào tai hắn mấy câu.
Chu Tư vừa nghe, vừa gật đầu liên tục, xoa xoa tay nói: “Đại ca, xong chuyện thì em được lợi gì?”
“Chú ưng ý vị cô nương nào, anh sẽ giúp chú một phen.” Chu Minh Dương nhếch miệng, “… ngoại trừ tiểu Mị.”
Chu Tư phẫn nộ, “Đại ca, đừng nói là anh ưng ý tiểu Mị rồi?”
“Cấm nói, em ấy là em nuôi.” Chu Minh Dương đưa tay lên suỵt, liếc mắt nhìn
Lâm Mị đứng cách đó không xa, giống như tiếc nuối nói: “Thật đáng tiếc!”
“Đúng vậy, thật đáng tiếc!” Chu Tư cũng than thở, bây giờ là em gái nuôi rồi, không tiện giở trò!
Lại nói đến chuyện Nhị Công chúa và Chu Minh Dương “liếc mắt đưa tình”,
thấy hắn lại giở trò thẹn thùng như nàng dâu mới, Nhị Công chúa rất bất
mãn, nói với Hoa Quận vương: “Mỗi lần tình cờ gặp hắn, hắn đều trưng ra
cái dáng vẻ đấy, thật ngứa mắt!”
Ánh mắt Hoa Quận vương vốn dính
chặt lên người Chu Mẫn Mẫn, vừa nghe Nhị Công chúa nói thế, liền làm ra
vẻ anh minh, suy đoán: “Có lẽ hắn cho rằng em thích kiểu đấy.”
“Hứ, không có đâu, em thích là kiểu nam tính phong độ, ghét nhất kiểu ẻo lả đấy. Hắn làm thế để em ghê tởm sao?”
Hoa Quận vương nghe Nhị Công chúa than phiền mấy câu, thẫn thờ nói: “Em ghê tởm, anh lại thương tâm. Nhìn tiểu Mẫn Mẫn đi, trước kia khả ái bao
nhiêu, dạo gần đây lúc nào thấy anh cũng lấm lét như chuột sợ mèo. Anh
đã cố gắng tươi cười, thân thiệt ân cần, nàng vẫn có vẻ sợ sệt. Hỏi phải làm sao bây giờ?”
“Anh thực sự thích Chu Mẫn Mẫn?” Nhị Công chúa kinh ngạc, quay đầu nói: “Không nói đến khía cạnh khác, chỉ bàn về dung mạo, tiệc tối nay không hề thiếu tiểu thư xinh đẹp hơn Chu Mẫn Mẫn.
Chẳng nói đâu xa, em gái nuôi của cô ấy cũng là thiên kiều bá mị. Anh…”
Hoa Quận vương ho khan một tiếng: “Phụ vương anh năm xưa từng rước về nhà
không ít mỹ nữ, người nào người nấy đều thích gây sự lục đục, rất là
nhức đầu. Mẫn Mẫn không giống thế, em ấy rất hồn nhiên! Bắt đầu từ lúc
véo má em ấy, anh liền quyết định, chỉ chờ em ấy đến tuổi cập kê, liền
cầu Hoàng thượng tứ hôn, rước em ấy về Quận vương phủ làm Quận vương
phi.”
“Chả trách Thái hậu nương nương ba lần bảy lượt muốn chỉ
hôn cho anh, anh đều kiếm cớ từ chối, thì ra là có dự định rồi.” Nhị
Công chúa rất thân thiết với ông anh họ này, thấy hắn âu sầu, cười nói:
“Nếu anh đã thích người ta, thì phải nói rõ ràng với cô ấy, thế mới dễ
tiến tới.”
“Di Nhiên, em đúng là một câu đánh thức người trong
mộng.” Hoa Quận vương đã nhìn thấy mục tiêu, liền đưa mắt nhìn quanh một vòng, suy nghĩ xem phải làm thế nào mới hẹn được Chu Mẫn Mẫn ra chỗ
vắng người nói chuyện.
Chu Minh Dương đưa mắt nhìn Nhị Công chúa
thăm dò, thấy Nhị Công chúa vẫn đang chú ý tới hắn, bèn nháy mắt với Nhị Công chúa, chỉ ra hướng hòn giả sơn, lúng túng bước đi.
“Ô, hẹn
ta ra hòn giả sơn sao?” Nhị Công chúa xoa cằm, quay sang Hoa Quận vương
nói: “Tiếp tục ngắm Mẫn Mẫn của anh đi nhé, em đi trước!”
Chu Mẫn Mẫn dồn hết chú ý lên người Liễu Vĩnh, lần này tới ngắm hoa, vốn muốn
tìm cơ hội gặp Liễu Vĩnh nói chuyện riêng, nhưng Hoa Quận vương cũng
tới, Mẫn Mẫn rất sợ Hoa Quận vương lại làm ra chuyện đường đột gì với
mình, trong lúc nhất thời có chút thất thần, vừa thoáng thấy Hoa Quận
vương đang nhìn mình, Mẫn Mẫn liền thấy hoảng hốt, giả vờ ngắm hoa, chỉ
suy nghĩ xem phải làm thế nào mới tránh được tầm mắt của Hoa Quận vương
để lặng lẽ tìm Liễu Vĩnh nói chuyện.
Lâm Mị chỉ lo ngắm hoa,
không nhận ra thái độ khác thường của Mẫn Mẫn, than thở: “Cây hoa này
thật đáng thương, chưa tới kỳ nở đã bị thúc phải nở sớm.” “Nở sớm nở
muộn gì cũng bị người ngắm thôi mà.” Chu Mẫn Mẫn thuận miệng nói một
câu, lấy một miếng trái cây nhấm nháp, lại lấy một miếng đặt vào tay Lâm Mị, cười nói: “Phủ Trưởng công chúa không chỉ có giống hoa quý hiếm, cả trái cây đãi khách cũng là loại khó tìm, nhà bình thường đừng nói đến
ăn, chưa chắc đã được thấy ấy chứ. Em cũng nếm thử đi!”
Tô phu
nhân đang nói chuyện cùng phu nhân Vĩnh Bình Hầu, nhìn sang thấy Chu Mẫn Mẫn đưa trái cây cho Lâm Mị ăn, không khỏi cười nói: “Mẫn Mẫn thật ra
dáng làm chị, thật không ngờ.”
“Kể ra, tuy Mẫn Mẫn hơn tiểu Mị
mấy tháng, nhưng so với tiểu Mị thì tính tình trẻ con hơn nhiều.” Phu
nhân Vĩnh Bình Hầu mỉm cười, “Tôi cũng không ngờ hai đứa lại yêu thương
nhau thế.”
Tô phu nhân có tâm sự trong lòng, nói: “Không biết hôn sự của tiểu Mị đã có triển vọng gì chưa?” Bà hỏi xong mới ý thức được
là mình hỏi thế có phần đường đột, vừa từ hôn chưa bao lâu, sao đã có
thể tìm được người để mai mối nhanh thế?
Phu nhân Vĩnh Bình Hầu
nghe thế lại cười nói: “Kỳ thật đã tìm thấy một ứng cử viên rồi, cô cũng là nghĩa mẫu của tiểu Mị, tôi cũng đang muốn tìm cô thương lượng chuyện đấy!”
Hôm kia Tô phu nhân đã thăm dò ra, đôi giày Tô Trọng Tinh
đi dạo gần đây là Lâm Mị làm. Lòng bà thầm nghĩ chờ lúc nào rảnh rỗi đón Lâm Mị đến Tô phủ ở mấy ngày, xem xem Lâm Mị và Tô Trọng Tinh có khả
năng đính hôn lần nữa không, lúc này thấy phu nhân Vĩnh Bình Hầu nói
thế, không khỏi kinh ngạc nói: “Ứng cử viên là ai? Tôi cũng biết sao?”
“Nói ra cô cũng biết đấy.” Phu nhân Vĩnh Bình Hầu cười nói: “Chính là cháu
ruột Sử Bình Tá của tôi. Bình Tá năm nay mười bảy tuổi, tôi tận mắt
chứng kiến nó trưởng thành, tướng mạo của nó tuy không bằng được tiểu
Tư, nhưng tính tình ôn hoà hiền hậu, rất giàu lòng nhân ái. Giao tiểu Mị cho nó, tôi cảm thấy rất yên tâm.”
Tô phu nhân nghe thế không
nói được lời nào. Tuy nhà họ Sử không so sánh được với Vĩnh Bình Hầu,
cũng không bằng nhà họ Tô, nhưng Sử lão gia cũng làm quan trong triều,
nếu Sử Bình Tá muốn tìm vợ, cũng có rất nhiều lựa chọn. Huống hồ Sử Bình Tá chững chạc ổn định, xem ra rất thành thật đáng tin. Nếu Lâm Mị gả
cho hắn, đúng là có thể yên tâm. Chỉ có điều….
Phu nhân Vĩnh Bình Hầu thấy Tô phu nhân vừa nghe là Sử Bình Tá thì không nói câu gì, cho
rằng bà có cách nghĩ khác, liền nói: “Trước kia Cố Khả Nhi có ơn với nhà họ Sử, em trai và em dâu tôi vừa nghe là con gái Cố Khả Nhi thì đều gật đầu đồng ý. Cưới về rồi tuyệt đối không bạc đãi. Bây giờ chỉ chờ hỏi ý
kiến tiểu Mị thôi.”
Tô phu nhân vốn cũng hi vọng Lâm Mị có thể
tìm được một nhà chồng tốt, nếu đã là Sử Bình Tá thì đâu còn lời nào để
nói. Bà đành nói: “Như vậy cũng tốt, Khả Nhi trên trời có thiêng cũng có thể an tâm.”
Phu nhân Vĩnh Bình Hầu gật gật đầu, nhìn Lâm Mị
ngồi cách đó không xa, rồi lại đặt nàng lên bàn cân so sánh với Nhậm
Hiểu Ngọc một phen, cười nói: “Tối nay thiên kim nhà Tể tướng có phần
thua kém tiểu Mị, cứ nhìn cái dáng ngắt hoa kia là biết, hẳn là lúc này
lòng đang khó chịu lắm!”
Nhậm Hiểu Ngọc vốn nhìn Liễu Vĩnh, thấy
Liễu Vĩnh đang nhìn thứ gì đó rất tập trung, cũng đưa mắt nhìn theo, thì thấy đối tượng Liễu Vĩnh nhìn là Chu Mẫn Mẫn và Lâm Mị, không tự chủ
được ngắt béng một bông hoa, rồi vò nát trong lòng bàn tay, đến khi bông hoa nát bét cô ta mới giật mình nhận ra vì có cảm giác dính dính, liền
đứng lên tìm chỗ rửa tay.
Cô ta vừa đứng lên thì có tiểu nha đầu
đến hỏi thăm, trước đó cô ta từng đến phủ Trưởng công chúa thưởng hoa
mấy lần, biết chỗ rửa tay ở đâu, chỉ lắc đầu nói: “Đi có vài bước thôi,
ta tự đi được.” Tiểu nha đầu nghe cô ta nói thế, liền lui xuống.
Nhậm Hiểu Ngọc không chịu tin tưởng rằng Liễu Vĩnh không chọn cô ta mà lại
đi chọn Chu Mẫn Mẫn. Luận quyền thế, cha cô ta là Tể tướng, ảnh hưởng
trong chuyện triều chính hơn hẳn Vĩnh Bình Hầu. Luận tài mạo, cô ta càng tự tin hơn, cô ta đẹp hơn Chu Mẫn Mẫn rất nhiều. Mấy năm trước Chu Mẫn
Mẫn vẫn là một con bé con mập mạp, năm ngoái mới bắt đầu dậy thì trổ mã, có vẻ thiếu nữ, năm nay mới nhìn ra dung mạo, làm sao có thể so sánh
cùng cô ta? Tối nay, nhất định phải để Liễu Vĩnh thổ lộ thực lòng!
Liễu Vĩnh cảm thấy quả thật cũng đã đến lúc phải ngả bài, ý định là nhân bữa tiệc này tìm Chu Mẫn Mẫn nói chuyện ngã ngũ, nhưng đến khi tìm bóng
dáng Chu Mẫn Mẫn thì lại không tự chủ được mà nhìn Lâm Mị. Đêm hôm đó,
tuy là vườn ngát hương hoa, nhưng mũi hắn ngửi thấy một hương thơm khác
một cách rất rõ ràng, sau đó hắn đến tiệm hương liệu tìm kiếm cả ngày
trời, vẫn chẳng thể tìm ra thứ hương liệu có hương thơm như thế. Không
lẽ là hương liệu bí chế độc nhất vô nhị?
Liễu Vĩnh muốn dời ánh
mắt khỏi Lâm Mị, nhưng lưu luyến một hồi vẫn dời không nổi. Hắn khẽ giơ
tay trái lên, kề lên chóp mũi, dường như chỗ có dấu răng vẫn lưu lại
chút hương thơm. Nhất thời duỗi tay phải đè tay trái xuống, nhẹ nhàng
vuốt ve dấu răng. Lúc đấy, trừ việc nhe răng cắn hắn, toàn thân nàng mềm nhũn, bắp đùi không khác gì bông vải, vừa đâm liền lõm xuống, lún trong đó thật là * *. Đêm khuya nằm mộng, khó tránh mơ lại chuyện đêm đó. Bắp đùi đấy, nếu bóp, hay sờ….
Liễu Vĩnh đang trong phút xao lòng,
lại giật mình nhận ra có bộ phận nào đó bướng bỉnh ngửa đầu lên, không
khỏi tỉnh hồn, hít sâu một hơi, dùng lý trí đè bộ phận manh động xuống.
Lòng thầm suy nghĩ: đêm tối, hoa thơm, cảnh đẹp, mỹ nhân, quả nhiên chỉ
khiến ý chí bạc nhược.
Hắn đang nỗ lực trấn tĩnh tinh thần, lại
thấy hầu gái của Nhậm Hiểu Ngọc đi tới chào, nói Nhậm Hiểu Ngọc đang chờ ở ao sen, thỉnh hắn qua nói chuyện.
Liễu Vĩnh ngẩn ra. Thời gian gần đây hắn ân cần thăm hỏi Hầu phủ, chính là để cho Nhậm Hiểu Ngọc
thấy rõ sự lựa chọn của hắn, nhưng Nhậm Hiểu Ngọc vẫn không bỏ ý định.
Chẳng lẽ, Nhậm Hiểu Ngọc nhất định phải chính tai nghe thấy hắn nói lời
cự tuyệt thì mới buông tay sao? Cũng được, dù gì thì ý hắn đã quyết, gặp mặt trực tiếp rồi nói một câu thẳng thắn cũng là chuyện đúng đắn, ai
nấy đều được rõ ràng.
Chu Mẫn Mẫn đang nói chuyện với Lâm Mị,
ngẩng đầu đã không thấy tung tích Liễu Vĩnh đâu, thấp thỏm không yên,
vội vàng kéo Lâm Mị nói: “Tiểu Mị, đất chỗ này nóng quá, chúng ta qua
bên kia cho mát !”
Hoa Quận vương thấy Chu Mẫn Mẫn lôi kéo Lâm Mị đi về phía ao sen, hắn liền lặng lẽ đi theo.