Tối nay gặp phải chuyện của Ngô Ngọc Y, Tô phu nhân vô cùng chán nản, nhưng bà vẫn muốn chờ xem lúc nào tiện để thương lượng với phu nhân Vĩnh Bình Hầu mấy câu, chính thức xác định hôn sự của Lâm Mị, nhân tiện dàn xếp
chuyện của Ngô Ngọc Y, tránh việc cô ta dùng cái chết để uy hiếp bà.
La Minh Tú ngồi nói chuyện với Chu Mẫn Mẫn, lại có chút thấp thỏm trong
lòng. Cho dù Liễu Vĩnh có uống rượu Hạnh Hoa hay không, có kiềm chế được hay không, chỉ bằng vào việc hắn và Lâm Mị bị Tô Trọng Tinh và Chu Tư
bắt quả tang cô nam quả nữ ở trong nhà cỏ, Lâm Mị ắt sẽ xấu hổ không
chịu nổi, tự động đề xuất từ hôn. Không biết Bạch Đào đã xử lý đến đâu
rồi?
Bạch Đào đang ở gần vườn hoa, lòng thầm suy nghĩ : thiếu gia là người thông minh, nếu để cậu ấy đi cùng Tô thiếu gia đến nhà cỏ, dù
có thấy tình hình đấy, chỉ sợ vẫn đoán ra ít nhiều, đến lúc đó cậu ấy
tra hỏi là đứa nào trợ giúp La tiểu thư thì mình đừng mong thoát tội.
Không được, không thể để thiếu gia đi cùng Tô thiếu gia đến vườn dưa.
Bạch Đào cân nhắc xong, liền đi đường vòng, giả vờ tình cờ gặp Tô Trọng Tinh và Chu Tư, tiến lên hành lễ, bịa đặt mấy câu. Chu Tư nghe xong, quả
nhiên dừng bước, cười nói với Tô Trọng Tinh: “Tạm thời cậu để Bạch Đào
dẫn đường đến vườn dưa đi, tôi tránh mặt một lát, sẽ đến đó sau.”
Tô Trọng Tinh đang phiền muộn trong lòng, chỉ muốn tìm một nơi nào yên
tĩnh ngồi một chút, chỉ khoát tay, ra hiệu Chu Tư muốn làm gì cứ làm,
rồi đi theo Bạch Đào.
Đi được nửa đường, Bạch Đào giao đèn lồng
vào tay Tô Trọng Tinh, cúi người nói: “Trời đã tối đen, chỉ sợ trong nhà cỏ có muỗi, để nô tỳ đi lấy chút cỏ thơm đến đốt trừ muỗi. Thỉnh Tô
thiếu gia đến nhà cỏ ngồi trước một lát.”
Khi Tô Trọng Tinh cầm
đèn lồng đến gần nhà cỏ, cũng là lúc Lâm Mị vừa chui từ cửa sổ ra ngoài. Về Liễu Vĩnh, hắn đã khép chặt cửa sổ ngồi chờ trong nhà.
Cửa sổ vừa đóng lại, nhà cỏ trở nên tối tăm, tầm mắt dần dần mơ hồ, chút hương thơm còn vương lại của người thiếu nữ càng thêm mê hoặc.
Liễu
Vĩnh cầm mũ mà Lâm Mị vừa đội, ngửi thấy hương thơm từ mái tóc nàng còn
vương trên mũ, thú tính trong người sôi trào, hắn nhe răng, hung hăng
cắn một mảnh nón nhai nhai. Nếu mình và Lâm Mị bị bắt quả tang, ai là kẻ được lợi? Là Tô Trọng Tinh? Hay là La Minh Tú?
Đúng, đúng là như thế, Tô Trọng Tinh phẫn nộ đòi từ hôn, Lâm Mị có trăm miệng cũng không
thể bào chữa. Về bản thân mình, hờ, nam nhân phong lưu có là gì đâu?
Cùng lắm là nạp Lâm Mị làm thiếp, sau đó tận lực trấn an Chu Mẫn Mẫn,
thế là có thể coi như chưa có chuyện gì phát sinh, đúng không? Chẳng lẽ
bọn hắn không nghĩ đến chuyện, mình thân là Trạng nguyên, bị thiên hạ
dèm pha chuyện dụ dỗ vị hôn thê của người khác thì thể diện kẻ đọc sách
thánh hiền sứt mẻ đến thế nào?
Tô Trọng Tinh đã ra tay, Chu Tư ắt cũng có phần. Đúng là hai người “bạn tốt”! Liễu Vĩnh phun bã của cái
nón trong miệng ra, đập một cái xuống ghế, cái ghế vỡ tan tành, hắn
quăng cái nón, giơ cái ghế lên xem xét. Ah, mị dược chẳng những có tác
dụng mài mòn ý chí, còn có một tác dụng khác là kích thích tăng lực.
Không biết đập ghế vào cửa có phá được cửa không? Mà thôi, chẳng may ghế lại vỡ trước cửa, chuyện gì xảy ra thì cũng xảy ra rồi, bản thân lại
phí công uống nhầm mị dược. Giữ sức đấy để đánh người vẫn hơn.
Ngoài cửa sổ, Lâm Mị vừa đói vừa khát, nàng cầm trái dưa chuột cắn một miếng, nước dưa chuột chảy xuống cổ họng, làm nguội được một chút lửa giận vì
bị hãm hại. Nàng vừa cắn trái dưa chuột, vừa nhìn quanh tìm chỗ nấp, lúc này nàng mới phát hiện ra, vườn dưa chuột toàn đụn đất thấp, trừ nhà cỏ và mấy cái lán cho người hầu trông dưa thì không còn chỗ nào để trốn.
Đèn lồng càng lúc càng gần, Lâm Mị lẩn vào bóng tối, trốn vào trong một lán trông dưa, lặng lẽ ngồi sau một dây dưa chuột. Lòng phẫn nộ ngút trời:
La Minh Tú, Tô Trọng Tinh, các ngươi muốn ép ta từ hôn, về tình có thể
tha thứ, nhưng giở đến loại thủ đoạn này, thì không thể tha thứ. Lâm Mị
cắn răng, nghĩ xem phải làm thế nào mới có thể lén chạy về vườn hoa,
nhìn xung quanh một lượt, nàng lại phát hiện, từ vị trí này của nàng, có thể nhìn thấy người cầm đèn lồng kia, hơn nữa còn nghe được tiếng của
người đấy.
Lâm Mị nhận ra kẻ cầm đèn lồng đứng trước nhà cỏ là Tô Trọng Tinh. Lòng càng thêm phẫn nộ, đây chính là vị hôn phu của nàng,
người nàng sắp gửi gắm cả đời sao?
Từ khi còn nhỏ, nàng đã nhận
ra, dù mẹ nàng xinh đẹp giỏi giang, vẫn phải rơi lệ vì cha nàng hư hỏng
chơi bời. Cha nàng còn như vậy, đàn ông trên đời, thử hỏi có ai đáng
tin? Cũng vì chuyện đó, nàng đến kinh thành rồi vẫn không tìm nhà họ Tô
ngay, mà cùng bà vú trọ ở một khách điếm, cẩn thận nghe ngóng phẩm chất
người nhà họ Tô, nghe được Tô lão gia là con người đứng đắn, Tô Trọng
Tinh cũng không tệ, mới hạ quyết tâm đến tìm.
Bước vào Tô phủ
rồi, lại nghe được chuyện Tô Trọng Tinh và La Minh Tú có tình cảm với
nhau, lúc đấy nàng cũng nghĩ đến chuyện từ hôn. Nhưng nàng chỉ là một cô bé mồ côi, nếu từ hôn rồi, không những không thể ở lại Tô gia, còn
không có đường lui, vấn đề đó mới là vấn đề khiến nàng phân vân do dự.
Nếu Tô Trọng Tinh và La Minh Tú dùng thái độ ôn hòa thương lượng với
nàng, dàn xếp cho nàng một đường lui, đương nhiên nàng sẽ thành toàn cho hai người đó. Nhưng hai người họ vừa gặp đã lớn tiếng, không chịu nói
chuyện cho đàng hoàng tử tế bao giờ.
Hôm nay bọn hắn làm ra
chuyện này, tuy không thành công, nhưng cũng khó lòng đảm bảo là sau này sẽ không bày mưu tính kế với nàng nữa. Nếu nàng khăng khăng đòi gả cho
Tô Trọng Tinh, thật chẳng khác nào lột da hổ dữ. Nhưng nếu từ hôn, cũng
phải chọn cách nào còn giữ được thể diện, không thể để bọn hắn ức hiếp
đến mức không còn chút mặt mũi nào.
Tô Trọng Tinh tay cầm đèn
lồng đi đến gần nhà cỏ, không thấy tung tích Liễu Vĩnh đâu, cửa gỗ bị
khóa bằng khóa đồng, hắn lơ đễnh cắm đèn lồng tạm vào một chỗ nào đấy,
duỗi tay kéo khóa, nhấc chân đạp cửa. Cửa vừa mở ra, trong bóng tối đặc
quánh, đột nhiên có một vật gì đó hung hăng đập lên đầu hắn. Tô Trọng
Tinh không hề đề phòng, không né tránh kịp, bị đánh ngất xuống đất.
Dưới ánh sáng đèn lồng, Liễu Vĩnh nhìn thấy rất rõ, kẻ bị mình đánh ngất là Tô Trọng Tinh. Rất tốt, không đánh nhầm người.
Hắn lập tức kéo Tô Trọng Tinh vào trong nhà cỏ, quăng lên giường, không
chút hoang mang rót một ly rượu, bóp mũi Tô Trọng Tinh, rót rượu bắt
uống. Thấy Tô Trọng Tinh sặc một ngụm, có dấu hiệu tỉnh lại, Liễu Vĩnh
lại đấm một phát nữa, rót thêm một ly rượu, lúc này mới lui ra, thổi tắt đèn lồng, quay về nấp sau cửa tiếp.
Lâm Mị ngồi trong lán, thấy
rất rõ ràng, Tô Trọng Tinh đạp cửa bước vào, sau đó nhà cỏ liền im ắng.
Ngay sau đó, nàng thấy bóng Liễu Vĩnh thổi tắt đèn lồng, không khỏi suy
đoán động cơ của Liễu Vĩnh, không rõ hắn muốn làm cái gì?
Vừa mới nghĩ, toàn thân liền vã mồ hôi lạnh. Trời ơi trời ơi, thì ra Liễu Vĩnh
thích đàn ông! Bảo sao trong tình huống trúng mị dược, vẫn có thể đẩy
nàng ra ngoài bằng đường cửa sổ. Hắn đợi một nam thanh niên đến rồi thổi tắt đèn, đóng cửa, sau đó….
Quả nhiên, đàn ông trên đời không có người nào tốt. Trước kia là cha, giờ là Tô Trọng Tinh và Liễu Vĩnh.
Uổng cho tướng mạo đường hoàng đẹp trai của hai bọn hắn, không ngờ lại….
Nàng đang nghĩ, lại thấy có một người nữa đi đến nhà cỏ, thấy là Chu Tư, không khỏi lẩm bẩm nói: “Ôi, lại tới thêm một người.”
Chu Tư thấy cửa ra vào khép kín, đương nhiên là cũng dùng chân đá cửa, cười nói: “Có ai không, đi đâu hết rồi?” Hắn vừa dứt lời, liền bị đập một
phát, cũng ngất luôn tại chỗ.
Ai bảo các ngươi bắt tay hại ta!
Liễu Vĩnh thì thào nói nhỏ một câu, kéo Chu Tư vào nhà cỏ, quăng lên nằm cạnh Tô Trọng Tinh, cũng dùng cách khi nãy ép Chu Tư uống hai ly rượu,
sau đó thở ra một hơi, “Đại công cáo thành!”
Trong nhà cỏ, là
rượu có mị dược và đồ nhắm. Ba nam thanh niên tắt đèn, không một tiếng
động. Lâm Mị vừa nghĩ đến cảnh đó, liền đưa tay lên lau mồ hôi, lẩm nhẩm niệm Phật, tự răn bản thân ngàn vạn lần không được suy nghĩ lung tung.
Lại nghe thấy tiếng mở cửa, một người bước ra. Lúc này có mấy vì sao lấp lánh, duới ánh sáng lờ mờ, nàng nhận ra người đó là Liễu Vĩnh. Liễu
Vĩnh đóng cửa, chốt cửa bấm khóa, phất tay áo xoay người, phóng khoáng
bước đi.
Nơi này không nên ở lâu. Lâm Mị đang muốn đứng lên, lại
thấy xa xa, có bốn năm đèn lồng đang đi tới, nàng không dám đi nữa, lại
ngồi xổm xuống. Chờ đèn lồng đến gần chút, nàng nhận ra, đi trước là phu nhân Vĩnh Bình Hầu và Tô phu nhân, đi sau là La Minh Tú và Chu Mẫn Mẫn.
Lâm Mị nhếch môi cười. Từng này người đến bắt gian sao? Rất tốt, mọi người sẽ bắt quả tang hai tên đàn ông.
Lúc này, Liễu Vĩnh chạm mặt Bạch Đào giữa đường, ỷ vào tác dụng tăng lực
của mị dược, hắn đánh ngất Bạch Đào, kéo vào vườn hoa. Nhưng đến khi sắp làm, hắn lại có chút không cam tâm. Lần đầu tiên của hắn, chẳng nhẽ lại cứ thế này mà mất cho một con hầu, chứ không phải cô gái mà hắn đem
lòng thương nhớ?