Mị Cốt Thiên Thành

Chương 67: Chương 67: Chương 58.4: Hoài nghi thân phận của nàng




Tô Hồng Tụ ở phía sau tảng đá lắc đầu, trên đời này thật sự có người u mê không tỉnh ngộ như vậy, rõ ràn người ta đã lạnh lùng tàn khốc với hắn như vậy, hắn vẫn không bỏ xuống được, bám lấy không buông cố gắng đuổi theo người ta.

Nếu đổi lại lúc trước, dù chỉ là ba ngày trước, Tô Hồng Tụ nhất định tràn đầy khinh bỉ và xem thường dáng vẻ hiện giờ của Tôn Kha, liếc cũng không muốn liếc hắn nhiều.

Khi đó rễ tình của nàng chưa động, vốn không cách nào lý giải tình cảm con người.

Nhưng bây giờ, lúc này, nhìn lo lắng và vô cùng khổ sở trên mặt Tôn Kha, không biết tại sao, trong lòng Tô Hồng Tụ có biến hóa kỳ diệu.

Tinh thần nàng thẫn thờ, mơ mơ hồ hồ nhìn hai người trước mặt thành Sở Dật Đình và chính nàng.

Đúng vậy, không phải Sở Dật Đình cũng nghe người khác nói nàng chính là Thục phi, nên để một mình nàng ở đây, rời nàng mà đi sao?

Nếu Sở Dật Đình cũng đi như vậy cho xong việc, nếu một ngày kia Sở Dật Đình cũng thích nữ tử khác...

Chỉ suy nghĩ một chút, Tô Hồng Tụ đã cảm thấy ngực đau đớn, không thể hô hấp.

Nàng hoàn toàn không ý thức được, trong tiềm thức của nàng, Sở Dật Đình đã thuộc về nàng rồi. Hắn nên luôn ở cùng nàng, cưng chiều nàng che chở nàng, khi nàng không có tiền thì trả tiền cho nàng, khi nàng gặp nguy hiểm thì kịp thời xuất hiện cứu nàng.

Nghĩ như vậy, Tô Hồng Tụ rõ ràng hơi hiểu Tôn Kha, tâm lý chán ghét khinh thường hắn lúc trước cũng thoáng thay đổi.

Tô Hồng Tụ ở phía sau tảng đá như đi vào cõi thần tiên, bên kia, Tôn Kha và Oanh Oanh còn đang không ngừng tranh chấp.

Nghe Tôn Kha nói phải để lại miếng ngọc bội đính ước, sắc mặt Oanh Oanh lạnh xuống, hơi khinh bỉ mà cười nhạo Tôn Kha: “Ta cũng không biết, từ khi nào Tôn thiếu gia trở nên nhỏ mọn như vậy rồi hả? Thứ gì đó đưa ra ngoài cũng muốn lấy lại. Không có, miếng ngọc bội đưa ta đã sớm mất. Cho dù có, ta cũng sẽ không trả lại cho ngươi, nó sớm là đồ đạc của ta rồi!”

Oanh Oanh chính là ngang ngược không hiểu chuyện, dù sao Tôn Kha cũng không biết miếng ngọc bội này rốt cuộc có ném hay không ném. Đã bao năm qua, Tôn Kha đưa vô số quà tặng cho Oanh Oanh, Oanh Oanh chỉ lưu lại miếng ngọc bội này, nó phảng phất như có linh khí, có nhiều lần, Oanh Oanh sinh bệnh nặng, đeo miếng ngọc bội này lên, không tới vài ngày, bệnh tình bắt đầu chuyển biến tốt đẹp rồi.

Cả nhà Oanh Oanh đều coi miếng ngọc bội này trở thành bảo bối, đâu đơn giản mà chịu trả lại cho Tôn Kha?

Oanh Oanh ngang ngược không hiểu chuyện như vậy, Tôn Kha cũng hơi tức giận, hắn túm lấy tay Oanh Oanh, cậy mạnh kéo nàng đến bên cạnh mình: “Ngươi vẫn phải trả, không trả cũng phải trả! Đó là báu vật tổ truyền của Tôn gia ta, cho tới giờ chỉ truyền cho nàng dâu của Tôn gia, hiện giờ nếu ngươi khinh thường làm phu nhân của Tôn Kha ta, vẫn mong ngươi vui vui vẻ vẻ trả ngọc bội lại!”

Hai người ngươi đẩy ta đẩy, ầm ĩ qua lai, rất náo nhiệt, chỉ chốc lát sau, đã có một đống người vây chung quanh xem náo nhiệt.

Chỉ có Sở Dật Đình ở viện này, vẫn chậm chạp không xuất hiện, đại khái là vốn không muốn nhìn thấy Tôn Kha và Oanh Oanh.

Tô Hồng Tụ đang xem được hăng say, đột nhiên Tôn Kha liếc nhìn về phía nàng, Tô Hồng Tụ nhìn thái độ của hắn, biết ngay hắn đã thấy mình rồi. Lập tức co thân thể lại, tròng mắt xoay chuyển, muốn tìm chỗ người ta không thấy để ẩn núp đi.

Nhưng mà mới vừa nghiêng người, lại thấy bóng dáng quen thuộc ở đối diện rừng trúc.

Không khỏi vui vẻ trong lòng, nhanh chóng lướt tới bên kia, động tĩnh lần này cũng lớn, không riêng gì Tôn Kha chú ý đến nàng, ngay cả Oanh Oanh cũng nhìn thấy nàng.

Đi chưa được mấy bước, Tô Hồng Tụ đã nhìn thấy Sở Dật Đình ngồi tĩnh tọa bên gốc cây to, không khỏi cực kỳ vui mừng, bước nhanh hơn, chạy đến bên cạnh hắn, đầu tiên là vòng quanh hắn vài vòng, đợi cho hắn phát hiện ra mình, chậm rãi mở mắt ra, rồi vui vẻ ra mặt mà mở miệng: “Thì ra ngươi chưa đi? Buổi sáng ta không tìm được ngươi, còn tưởng rằng ngươi bỏ lại một mình ta không quan tâm. Cái kia, ta không biết một ai trong này, cái gì cũng không hiểu, ngươi không thể bỏ lại một mình ta!”

Sở Dật Đình mở mắt ra, không mảy may cảm xúc quan sát nàng. Thần thái trong ánh mắt kia thật kỳ quái, Tô Hồng Tụ nhìn không rõ chút nào.

Nàng cười hì hì chạy đến trước mặt hắn, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn hắn, sương sớm, có vài giọt nhỏ trên gương mặt nhỏ nhắn ửng hồng của nàng, hai mắt thần bí sáng rỡ lưu chuyển mê người.

Sở Dật Đình lẳng lặng nhìn, không nói lời nào.

Tô Hồng Tụ thấy hắn không tránh ra như lúc trước, lại đến gần vài bước.

Lặng lẽ nhìn hắn từ dưới lông mi, thấy hắn vẫn chẳng mảy may nhúc nhích nhìn mình, Tô Hồng Tụ cười hì hì, đưa tay kéo cánh tay hắn.

Khoảnh khắc khi kéo tay hắn, lòng Tô Hồng Tụ ngọt như mật.

Nàng tựa vào Sở Dật Đình, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy sức sống nhìn hắn, cười tủm tỉm nói: “Dật Đình ca ca, không bằng ngươi cũng để ta ở cùng nơi này được không? Ta thấy phòng này lớn hơn Vương phủ của ngươi nhiều, Trương Trấn gì đó lại khách khí với ngươi như vậy, hắn sẽ không chú ý nhiều người.”

Giọng của nàng mềm mại uyển chuyển, giống như dòng suối chảy giữa khe núi.

Sở Dật Đình nhìn nàng, hơi khó khăn dời tầm mắt, nhẹ nhàng nói: “Ta rất bận rộn, không có thời gian rảnh cùng ngươi ở chỗ này.”

Tô Hồng Tụ nghiêng đầu ngẫm nghĩ, mặc dù trên mặt nàng vẫn dịch dung, nhưng khuôn mặt nhỏ không kinh người dưới ánh mặt trời chiếu rọi vẫn hiện ra vẻ đẹp kinh người.

“Vậy ta lặng lẽ theo ngươi. Dù sao ngươi đã sớm biết, ta cũng không phải người, ngươi không đuổi ta đi được.”

Lúc nàng nói chuyện, có thể cảm thấy rõ ràng ánh mắt Sở Dật Đình giãy giụa và khổ sở. Tuy bởi vì Tô Hồng Tụ thấy Sở Dật Đình lộ ra ánh mắt như vậy với nàng, trong lòng rất không thoải mái, nhưng so với ngày sau không thấy được Sở Dật Đình, chút không thoải mái này không tính là gì.

Tô Hồng Tụ kéo tay Sở Dật Đình, vùi đầu trước ngực hắn cọ tới cọ lui, thật ra thì nàng không có ý gì khác, chỉ có điều d1end4nl3q21yd0n lúc nàng làm hồ ly vẫn có thói quen như vậy, thích dùng phương thức cọ cọ thân thể đối phương biểu đạt sự thân mật.

Nhưng dáng vẻ này nhìn dưới mắt Oanh Oanh và Tôn Kha, đã có thể không chỉ là biểu đạt thân mật rồi, quả thực là tuyên dâm giữa ban ngày, không e ngại gì.

Gương mặt Oanh Oanh lập tức thiêu đốt đến đỏ bừng, trong hai mắt xinh đẹp giống như bốc cháy lên hai ngọn lửa hừng hực kiều diễm: “Tô Hồng Tụ, ngươi buông chàng ra! Ban ngày ban mặt, lôi lôi kéo kéo, còn ra thể thống gì!? Tô Hồng Tụ, rốt cuộc còn biết xấu hổ không?”

Nghe vậy, sắc mặt Sở Dật Đình phát lạnh, đang định phát tác, Tô Hồng Tụ lại nhẹ nhàng kéo tay hắn, ngăn cản hắn.

“Đúng vậy, ta rất thích hắn, ta thích lôi lôi kéo kéo hắn, vậy thì thế nào? Nếu ngươi cũng thích hắn, ngươi cũng lại đây lôi lôi kéo kéo hắn? Chỉ có điều, hì hì, không biết Dật Đình ca ca có đồng ý cho người lôi kéo tay hắn không?”

Tô Hồng Tụ vừa nói, vừa cố ý đặt bàn tay to màu lúa mạch của Sở Dật Đình vào trong lòng bàn tay nhẵn nhụi trắng nõn của mình, hai bàn tay nhỏ bé một trên một dưới bao lấy tay Sở Dật Đình.

Sở Dật Đình chỉ khẽ liếc nàng một cái, cũng không nói gì, không rút tay lại, Tô Hồng Tụ lại kéo tay kia của Sở Dật Đình, giả bộ muốn đặt vào trong tay Oanh Oanh.

Lần này, sắc mặt Sở Dật Đình khẩn trương rồi, mặt hắn run lên, nhăn mày lại, quát khẽ Tô Hồng Tụ một tiếng: “Đừng hồ đồ!”

Nói xong dùng sức rút tay lại.

Oanh Oanh thấy Sở Dật Đình thân mật như vậy với Tô Hồng Tụ, lại lạnh lùng với mình, không khỏi giận dữ công tâm, đôi mắt đẹp chớp chớp, trào nước mắt.

“Dật Đình ca ca, chàng, chàng đừng như vây, ta van cầu chàng, ta, ta thật tâm với chàng...”

Oanh Oanh vừa khóc, vừa đáng thương nhìn Sở Dật Đình, dáng vẻ buồn bã bi thương, khổ sở này, không biết, thật sự cho rằng nàng bị uất ức to lớn.

Tô Hồng Tụ không nháy mắt nhìn Oanh Oanh, thình lình hỏi nàng ta một vấn đề: “Oanh Oanh tỷ tỷ, không biết tỷ có biết một người như này không? Hắn tên Lưu Quân, hình như là một Tổng binh dưới trướng cha tỷ.”

Tô Hồng Tụ nhắc tới Lưu Quân thì vẻ mặt khờ dại, nụ cười trên mặt càng xán lạn, giống như thật sự nói với Oanh Oanh về một người quen.

Sở Dật Đình liếc nhìn nàng, thoáng nhíu mày, không nói gì.

Nghe Tô Hồng Tụ nhắc tới Lưu Quân, Oanh Oanh đột nhiên trở nên hoảng hốt, khuôn mặt nàng vốn đỏ bừng, Tô Hồng Tụ vừa nói ra hai chữ Lôi Quân, mặt của nàng thoáng trở nên trắng bệch, thân thể cũng hơi run rẩy, ngay cả Tôn Kha đứng bên cạnh cũng chú ý thấy nàng không đúng.

“Ngươi, ngươi nói bậy bạ gì vậy? Lưu Quân gì? Ta không có liên quan gì đến hắn, ngươi không cần nói mò!”

Tô Hồng Tụ chỉ hỏi Oanh Oanh có biết Lưu Quân không, nhưng không ngờ Oanh Oanh thoáng cái hoảng hồn, lắp bắp, lập tức bắt đầu phủi sạch quan hệ giữa mình và Lưu Quân.

“Hả, thật sao? Nhưng mà mấy ngày trước ta còn gặp Lưu Quân trên đường, ta nhìn thấy hắn mang theo một đứa bé mua kẹo đường, Oanh Oanh cô nương, đứa bé kia thật giống cô nương, ngay cả mi tâm của hắn, cũng giống cô nương như đúc, còn có thêm một nốt ruồi son nữa...”

Tô Hồng Tụ chuyển mắt, buồn cười nhìn Oanh Oanh, nàng còn chưa nói hết, Oanh Oanh đã thét lên cắt lời nàng: “Ngươi nói năng bậy bạ gì vậy? Cái gì mà giống ta với không giống ta? Không được ngậm máu phun người!”

Cho dù chết Oanh Oanh cũng không thừa nhận, nhưng mọi người nhìn sắc mặt của nàng, lại nhìn dáng vẻ cực kỳ tức giận này, còn gì mà không hiểu?

Mặt của Tôn Kha lập tức trở nên trắng bệch.

“Ah, Oanh Oanh cô nương, cô nương thật kỳ quái, ta chỉ nói, ta ở trên đường thấy một đứa bé, hắn rất giống Oanh Oanh cô nương, không biết có phải là thân thích của Oanh Oanh cô nương không, Oanh Oanh cô nương kích động như thế làm gì?”

Tô Hồng Tụ yêu kiều nhìn Oanh Oanh, cười đến cảnh xuân rực rỡ.

Oanh Oanh đột nhiên hiểu ra, nàng bị Tô Hồng Tụ đào hố.

Tô Hồng Tụ vốn không thể gặp Lưu Quân trên đường cái, bởi vì, để giữ danh dự cho nàng, Lưu Quân và đứa bé kia đã sớm bị cha nàng đưa đến ngoại thành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.