Người tới không phải ai khác, chính là Tôn Kha.
Tôn Kha đi đến trước mặt Tô Hồng Tụ, nghiêm mặt nói với Thúy nhi: “Ngươi đi xuống trước, lâu chủ tìm phu nhân có việc.”
Từ trong đáy lòng Tô Hồng Tụ không muốn ở riêng một chỗ với Tôn Kha, nên lên tiếng giữ Thúy nhi lại, nhưng Thúy nhi không quay đầu lại đã lui xuống.
Thật là xui xẻo.
Tô Hồng Tụ xoa mông đau, trước tới một Oanh Oanh, lại tới một Tôn Kiệt, hiện giờ là Tôn Kha, nay còn có hết không hả?
Đang ai oán, cúi đầu không muốn nhìn Tôn Kha, Tôn Kha thấy Tô Hồng Tụ tránh hai mắt mình, trong lòng chua chát, buột miệng thốt lên: “Ngươi gả cho Sở Hiên khi nào? Tại sao ta không biết? Người trong lòng ngươi không phải Sở Dật Đình sao!?”
Tô Hồng Tụ thầm nghĩ không riêng gì ngươi không biết, ngay cả bản thân ta trước hôm nay còn hoàn toàn không biết.
Nói trở lại, ta kết hôn hay không mắc mớ gì tới ngươi? Chúng ta vừa thấy mặt đã cãi nhau, ta ăn no rỗi việc mới nói chuyện này cho ngươi.
Vì vậy hỏi một đằng đáp một nẻo, không đếm xỉa tới mà nói: “Sao ngươi không đi tìm Oanh Oanh? Nàng ta vừa rời đi từ bên kia.”
Vừa nói, còn vừa duỗi tay, chỉ hướng Oanh Oanh rời đi.
“Ngươi đừng cố ý chuyển đề! Tô Hồng Tụ, ta hỏi ngươi! Là ngươi thấy Sở Hiên, thấy hắn có quyền thế hơn Sở Dật Đình, nên thay lòng? Tô Hồng Tụ! Ban đầu là ai nói cho ta biết, một khi thích người nào đó, trừ phi đến chết không rời, nếu không tuyệt đối không thay lòng!?”
Giờ phút này tâm trạng Tôn Kha cực kỳ mâu thuẫn, cùng lúc, hắn không tiếp nhận được, Tô Hồng Tụ khiến cho hắn ngày đêm không yên, tương tư tận xương nhiều ngày như vậy lại là nữ tử đứng núi này trông núi nọ, lẳng lơ tùy tiện, quả thật không khác Oanh Oanh chút nào.
Về phương diện khác, hắn cảm giác mình điên rồi, rõ ràng là Tô Hồng Tụ và Oanh Oanh không có gì khác nhau, những lời lúc trước của nàng chẳng qua chỉ thuận miệng nói ra, nhưng sao hắn lại cảm thấy đau lòng như vậy? Giống như có điều tốt đẹp vẫn canh cánh trong lòng đột nhiên bị nghiền nát, rõ ràng lúc trước Oanh Oanh phản bội hắn, hắn chỉ cảm thấy sỉ nhục, không thấy đau lòng.
Chẳng lẽ... Chẳng lẽ hắn hại?
Không, sẽ không.
Sao hắn lại thích người hết lần này tới lần khác sỉ nhục nữ nhân của hắn?
Huống chi, bây giờ nàng lại là nữ nhân của huynh đệ tốt nhất của hắn, cũng là chủ tử của hắn.
Tôn Kha dùng ánh mắt như thế nhìn nàng, Tô Hồng Tụ nổi giận, không khỏi trừng mắt nói với Tôn Kha: “Ngươi có bệnh không hả, lỗ tai nào của ngươi nghe thấy ta nguyện ý gả cho Sở Hiên hả? Chính ngươi vừa nói, hắn quyền lớn thế lớn, ta một thảo dân nho nhỏ, hắn nói muốn lấy ta, có đến phiên ta nói không sao?”
Nghe thấy Tô Hồng Tụ nói như vậy, Tôn Kha thở ra một hơi thật dài, nhưng khi hắn thấy búi tóc phụ nhân đã kết hôn trên đầu Tô Hồng Tụ, ánh mắt của hắn lại buồn bã, chua chát nói: “Sở Hiên hắn, hắn có đối xử tốt với ngươi không?”
“Không tốt!” Tô Hồng Tụ tức giận trả lời, Sở Hiên ba lần bốn lượt ép bức nàng, còn nhốt nàng trong phòng không cho nàng đi ra ngoài, đợi khi nàng khôi phục pháp lực, hắn chính là người đầu tiên nàng đá bay đến tận chân trời!
Tôn Kha siết chặt tay, khẽ giọng nói: “Ngươi, tính tình của ngươi quá nóng nảy rồi, ta sẽ giải thích cho Sở Hiên, ngươi chỉ cần mọi chuyện nhìn theo hắn, hắn sẽ tự nhiên...”
Một câu ngắn ngủi, nhưng Tôn Kha lại nói vô cùng khó khăn, phảng phất chưa nói một chữ, giống như đột ngột nhổ ra một cây đao từ trong cổ họng hắn.
Cuối cùng, Tôn Kha không thể nói nửa câu còn lại ra khỏi miệng, mà nắm chặt hai quả đấm cúi đầu.
Mọi chuyện nhìn theo hắn? Xin lỗi, nàng không có thói quen lấy lòng người mình ghét!
Nhất thời nhìn nhau chẳng nói gì, hồi lâu, Tôn Kha ngẩng đầu lên, nói: “Lâu chủ ở phía trước chờ ngươi, ta dẫn ngươi qua.”
Nói xong, ánh mắt không tự chủ liếc về phía cái eo bị trật của Tô Hồng Tụ: “Ngươi lên đi, ta cõng ngươi qua.”
Tôn Kha vừa nói, vừa hạ người nửa ngồi trước mặt Tô Hồng Tụ.
Tô Hồng Tụ nhìn Tôn Kha trước mặt, lại nhìn núi đá rừng thẳng đứng phía trước cách đó không xa, con đường gập ghềnh uốn lượn, do dự hồi lâu, cuối cùng ngoan ngoãn nằm sấp trên lưng Tôn Kha.
Tôn Kha thi triển khinh công, suốt đường đi nhanh, xuyên qua một hòn giả sơn, đã tới trước một hang núi lạnh lẽo u ám.
Rất xa, đã thấy Sở Hiên chắp tay sau lưng chờ trước cửa hang.
“Phu nhân, trên sách cổ ghi lại, người được thần thú được thiên hạ, nếu thật sự như vậy, quả thật Sở Hiên ta may mắn.” Mặt Sở Hiên không cảm xúc, thản nhiên nói: “Mặc dù ngươi vừa gầy vừa quắt, là cây đậu cô ve, nhưng nếu ngươi thật sự có thể giúp ta nhất thống thiên hạ, ta chính là cố mà làm, lập ngươi làm hậu cũng không sao.
Lời nói chuyện khiến Tô Hồng Tụ nhồi tức đầy ngực, thiếu chút nữa bộc phát, không khỏi cười khinh miệt nói: “Chúc mừng! Vậy ngươi còn không nhanh đi nhất thống thiên hạ, tìm ta tới làm chi!?”
“Nơi này có hang núi.”
Ngữ khí của Tô Hồng Tụ rất nóng nảy, nhưng Sở Hiên lại chưa tức giận, vẫnc hậm rãi nói.
“Ta không mù!”
Tô Hồng Tụ nổi giận, cuối cùng không kiềm chế được quát ra tiếng.
“Trong động có cánh cửa, đây là chìa khóa, ngươi vào động, lấy bản đồ bảo tàng và binh thư trong đó ra cho ta.”
Lúc này Tô Hồng Tụ cảm thấy hơi không đúng, hang núi ở đây, chìa khóa đã ở trong tay Sở Hiên, nếu cầm chìa khóa mở cửa có thể lấy được bản đồ bảo tàng và binh thư, sao Sở Hiên không tự mình đi vào?
“Tại sao ngươi không tự đi vào?
Tô Hồng Tụ nhẫn nhịn, nhìn khuôn mặt băng sơn không có cảm xúc gì, rốt cuộc chịu hết nổi, bật thốt lên.
“Ngươi cho rằng ta không muốn vào lấy? Trên sách cổ kia có ghi lại, chỉ có thần thú yêu vật mới có thể tiến vào, nếu là người vào động, không chết cũng bị thương. Ngươi yên tâm, sau khi ngươi đi vào, nếu không ra được, ta sẽ dùng lễ Hoàng hậu cử hành quốc táng cho ngươi.”
Tô Hồng Tụ sắp hộc máu, chẳng lẽ tên này lấy nàng chính là vì cái này? Dùng quốc táng đổi lấy một mạng của nàng?
Đang định chỉ vào Sở Hiên chửi ầm lên, lại bất ngờ trông thấy sắc mặt Sở Hiên dần hung ác: “Nếu ngươi không muốn đi vào, cũng được, vậy giờ ta sẽ treo ngươi chết.”
Tô Hồng Tụ không có cách nào, Sở Hiên này hiển nhiên là người không thể dùng đạo lý nói thông được.
Không thể làm gì, đành phải cúi thấp đầu thỏa hiệp: “Đưa cây đuốc cho ta, bên trong quá tối, ta hơi sợ.”
Mè nheo, không dễ gì, đốt cây đuốc, mới đi vài bước vào trong hang núi, Tô Hồng Tụ đã sởn tóc gáy chạy ra.
Chỉ thấy mặt nàng nghẹn đến đỏ bừng, tiếng nói cũng hơi run: “Có thể, có thể không đi được không? Hang, trong hang có giọng nói lạ!”
“Đi mau! Đừng chờ ta đá ngươi vào!” Mặt Sở Hiên không thay đổi nói, ánh mắt nhìn Tô Hồng Tụ đã vô cùng âm trầm lạnh lùng.
Tô Hồng Tụ nổi trận lôi đình, liều mạng nhìn Sở Hiên chằm chằm, đáng tiếc Sở Hiên không hề phản ứng.
Trừng trong chốc lát, lại đi trừng Tôn Kha, đều là ngươi, trứng thúi, dẫn ta tới nơi này, ngươi quả nhiên không có lòng tốt với ta!
Tôn Kha lộ vẻ không đành lòng, nói với Sở Hiên: “Lâu chủ, lúc trước ngài kêu tại hạ gọi phu nhân đến, cũng không nói muốn lấy những thứ này? Hay là thế này, tại hạ thay mặt phu nhân đi vào.”
Tô Hồng Tụ vừa định tiếp nhận lời Tôn Kha nói, nhân tiện đưa cây đuốc trong tay cho hắn, lại nghe Sở Hiên ung dung nói: “Đừng uổng phí thời gian, Tôn Kha, đã bao năm qua, ta không phải không phái người đi vào, nhưng mà bọn hắn đều chết hết, không một ai có thể sống sót đi ra.”
Tô Hồng Tụ vừa nghe lời này, trước mắt lập tức đen thui.
Phải biết rằng, lúc trước nàng vì tìm Sở Dật Đình, đã sớm tiêu hao hết pháp thuật và linh lực trên người, nàng bây giờ, chính là người hoàn toàn bình thường.
Thủ hạ của Sở Dật Đình đều là những người cường tráng người cao ngựa lớn, những người cường tráng này đi vào hang núi còn không thể sống đi ra, huống chi nàng một nữ tử yếu đuối trói gà không chặt?
Lập tức chớp mắt, giả bộ đáng thương nhìn Sở Hiên, liều mạng muốn sử dụng chút mị thuật còn sót lại với Sở Hiên, hy vọng Sở Hiên có thể thả nàng.
Sở Hiên vốn không để ý đến nàng, ánh mắt nhìn nàng vô cùng sắc bén lạnh lẽo, cuối cùng, dưới cái nhìn soi mói như đao nhọn, Tô Hồng Tụ nhận mệnh.
Tôn Kha vẫn đứng bên cạnh hai người, so sánh với Sở Hiên lạnh lùng vô tình, trên mặt hắn ngược lại hiện lên chút lo lắng, chút đau thương.
Thấy Sở Hiên thật sự định tiến lên một cước đá Tô Hồng Tụ vào trong hang, Tôn Kha sải bước tiến lên phía trước, sắc mặt dứt khoát nói: “Lâu chủ, hay cứ để tại hạ vào đi. Lâu chủ may mắn cưới được Tô cô nương như thế, nếu như... Cứ để cho tị hạ đi vào, lâu chủ, xin tin tưởng Tôn mỗ, Tôn mỗ nhất định sẽ thuận lợi lấy bản đồ bảo tàng và binh thư ra!”
Lời này cũng làm cho Tô Hồng Tụ giật mình không thôi, nàng vẫn cho rằng Tôn Kha chỉ căm hận và chán ghét nàng, không ngờ lúc quan trọng, xông lên che chở nàng đầu tiên lại là Tôn Kha.
Không khỏi yên lặng nói thầm một câu trong lòng, Tôn Kha, Tôn Kiệt, nếu ta thật sự có thể sống từ trong hang núi ra ngoài, nhất định sẽ biến chiến tranh thành tơ lụa với hai người, mời hai người ăn gà nướng!
Tô Hồng Tụ là hồ ly, với hồ ly mà nói, núi vàng núi bạc, vạn dặm sông núi cũng không sánh được với một con gà nướng thơm ngào ngạt.
Sở Hiên hoài nghi nhìn kỹ Tôn Kha, sau đó lại quan sát Tô Hồng Tụ lần nữa, đột nhiên ngoài ý muốn điểm huyệt đạo của Tôn Kha.
Tôn Kha đầu tiên hoảng hốt, sau đó cực kỳ lo lắng nhìn Tô Hồng Tụ.
“Ngươi cẩn thận suy nghĩ một chút, có lúc sợ hay không sợ, chỉ ở một ý niệm.”
Sở Hiên lạnh lùng, thong thả ung dung khuyên Tô Hồng Tụ.
“Ngươi nói không sai!” Sống chết d1end4nl3q21yd0n trước mắt, đầu nhỏ của Tô Hồng Tụ chuyển động thật nhanh, nhanh chóng tiếp lời: “Ta cẩn thận suy nghĩ, ta vẫn còn sợ!”
Lần này Sở Hiên thật sự nổi giận, bắp thịt trên mặt cũng bắt đầu co quắp, mặt bắt đầu âm trầm đi về phía Tô Hồng Tụ.
Oa! Chết chắc, nhìn sắc mặt của Sở Hiên, sợ rằng nếu nàng còn không đi vào trong, hắn thật sự muốn đi tới một cước đá nàng tiến vào.
Thay vì bị người một cước đá vào, còn không bằng chính nàng đi vào.
Thật sự không còn cách gì, Tô Hồng Tụ chỉ có thể dùng vẻ mặt đưa đám khuyên can Sở Hiên: “Từ từ đã! Nếu bên trong nguy hiểm như thế, lấy bản đồ bảo tàng khó khăn như vậy, suy cho cùng ta không thể đói bụng đi vào, ta muốn ăn chút đồ trước, nếu không ta không có hơi sức!”
Tô Hồng Tụ nói xằng nói bậy, tuy ăn đồ nàng vẫn không có hơi sức, nhưng dù sao nàng sắp biến thành quỷ, làm quỷ ăn no vẫn tốt hơn quỷ chết đói.
Lúc này, Tô Hồng Tụ đã hoàn toàn quên, nàng là yêu, sinh vật bình thường vốn không làm tổn hại được nàng, chỉ có trên Tru Tiên đài mới có thể khiến nguyên linh của nàng bị hao tổn.
Mặc dù Sở Hiên lạnh lùng, nhưng không đến mức không biết nhân tình, hơi suy nghĩ một chút, khẽ gật đầu.
Tô Hồng Tụ cầu xin, dặn dò người dưới bưng lên một đống lớn gà nướng vịt nướng cho nàng. Ăn ăn, nhớ tới vừa rồi trong hang âm trầm khủng bố như vậy, ánh mắt của nàng không tốt, khứu giác cũng không được, thật sự gặp phải nguy hiểm, sợ rằng vốn không kịp né tránh.
Nghĩ như vậy, mắt to của Tô Hồng Tụ sáng ngời, nhớ tới Hồ Cửu ca đã từng dạy cho nàng một bùa chú hộ thân.
Tô Hồng Tụ dặn dò người dưới chuẩn bị cho nàng mực đỏ và bút lông, đứng dậy, vèo vèo vài cái lột sạch quần áo trên người, chỉ còn dư lại cái yếm và quần trong.
Mặt Tôn Kha lập tức ửng hồng, tầm mắt dao động đâu đó, lại không dám nhìn về phía Tô Hồng Tụ.
Sở Hiên kinh ngạc, hung dữ trừng mắt liếc Tô Hồng Tụ, Tô Hồng Tụ lập tức trợn mắt lại.
Nàng là hồ ly, không phải người, bởi vậy không thể biết để cho người khác nhìn thấy thân thể có gì không ổn.
Cho dù không ổn, dưới tình huống nguy cấp trước mắt, còn gì quan trọng hơn bảo vệ mạng nhỏ.
Tô Hồng Tụ nâng bút lông, chấm mực đỏ, miệng lẩm bẩm, bắt đầu vẽ linh tinh mấy chữ lớn như gà bới trên cánh tay, trên bụng trắng nõn mềm mại của mình.
“A di đà Phật, thiên linh linh, địa linh linh, mày nhất định phải có tác dụng, mày nhất định phải có tác dụng, ta, ta thành quỷ cũng không bỏ qua cho mày!”
Vừa vẽ linh tinh, vừa lẩm bẩm không ngừng trong miệng.
Cũng không biết đợi bao lâu, Sở Hiên bên cạnh thấy Tô Hồng Tụ vẽ hoài không xong, mặt càng ngày càng đen, mang theo phiền não và tức giận khó hiểu, gầm nhẹ ra tiếng: “Rốt cuộc ngươi đã xong chưa?”
Khó khăn lắm, gần như vẽ lên trên dưới toàn thân, ngẫm lại trước ngực vẫn trống không, cuối cùng không ổn, Tô Hồng Tụ lập tức thò tay nhỏ bé ra, mắt thấy định tháo cái yếm trên người xuống.
“Cũng sắp xong rồi, ngươi đợi lát nữa...”
Lời còn chưa nói hết, đã bị Sở Hiên nắm chặt cổ áo, một phát ném vào trong hang núi đen sì.
“Sở Dật Đình, cứu mạng!”
Nguy cơ trước mắt, Tô Hồng Tụ không cần nghĩ ngợi, bật thốt lên chính là tên Sở Dật Đình.
Tên Sở Dật Đình vừa kêu ra miệng, chỉ thấy khuôn mặt tuấn tú của Sở Hiên hơi vặn vẹo, thái độ càng âm trầm.
Tô Hồng Tụ cầm đuốc, vịn vách tường, cẩn thận sờ soạng đi vào chỗ sâu trong hang động.
Thật ra, lúc vừa rồi khi nàng vào hang núi cũng cảm giác được, trong hang núi này ngoại trừ nàng, tối thiểu còn có một, không, là hai sinh vật khác.
Sở Hiên từng nói, nhiều năm như vậy, hắn vẫn phái người canh giữ bên ngoài hang núi, hang núi này trừ hắn ra chính là thủ hạ từ xưa tới nay chưa từng có ai đi vào, dĩ nhiên, càng thêm không có đồ ra ngoài.
Trong hang núi cũng không có gió, cho nên cuối hang núi nhất định là đường cùng, là sinh vật gì, có thể ở trong hang núi không ăn không uống sinh tồn lâu như vậy?
Nghĩ như thế, cho dù bản thân Tô Hồng Tụ là yêu, vẫn không tránh khỏi phát lạnh trong lòng.