Giờ phút nguy hiểm, Tô Hồng Tụ cũng không để ý đến sợ hay không sợ, mình có thể chết ở đây, chỉ cảm thấy một nỗi tức giận xông thẳng lên đỉnh đầu, cái gì cũng bất chấp, nảy sinh ác độc xông tới, một ngụm cắn dây leo cuốn trên người Tôn Kiệt, thân cây thô ráp nhất kia.
Dây leo “Oa” một tiếng, lại phát ra tiếng hét thảm giống như người, ngay sau đó mềm nhũn rớt xuống đất, sinh ra mảng lớn bụi bặm.
Nhìn gương mặt khoan thai bình tĩnh của Tôn Kiệt, Tô Hồng Tụ lại chảy xuống một giọt nước mắt.
Kỳ quái, vừa rồi trong khoảnh khắc đó, sao nàng lại đau lòng như vậy? Cảm giác giống như đã từng quen biết, giống hệt như ngày đó khi nàng nhìn thấy diện mạo dữ tợn của Sở Hiên đứng trong lửa mãnh liệt, đầy mặt khổ sở chỉ trích nàng.
Kỳ quái, tại sao những ngày này, trong lòng nàng đều dâng lên một chút tâm tình xa lạ vón không thuộc về nàng?
Tô Hồng Tụ không kịp suy nghĩ nhiều, mặc dù dây leo đã bị nàng giết chết, nhưng hai yêu thú kia còn canh ngoài cửa động.
Nếu không nhanh chóng mang Tôn Kiệt ra ngoài, một lát nữa chỉ sợ nàng sẽ phải đối đầu với hai yêu thú.
Tô Hồng Tụ tay chân nhanh nhẹn cắt dây leo thành từng đoạn dài ngắn, lúc này, lần đầu tiên trong lòng nàng cảm kích Sở Hiên, may mà vừa rồi hắn nhét thanh dao găm vào trong ngực nàng.
Tô Hồng Tụ dùng dây leo quấn vòng quanh Tôn Kiệt, cột hắn trên lưng, cúi người xuống, sử dụng toàn bộ thể lực và yêu lực còn lưu lại trong thân thể, cúi đầu, nhắm mắt lại, bất chấp tất cả xông ra ngoài cửa hang.
Hồng hộc, tiếng hít thở của hai con yêu thú phía sau càng ngày càng gần, Tô Hồng Tụ hét lên một tiếng “A -” thân thể “Vèo” một tiếng, rốt cuộc trong khoảnh khắc khi móng vuốt của hai con yêu thú gần như vồ lấy nàng, cõng Tôn Kiệt thoát ra khỏi hang.
Ra khỏi hang núi, đám người Sở Hiên lập tức đón, Tô Hồng Tụ vốn không để ý mà quản bọn hắn cái khỉ gió gì, đầy trong đầu đều là Tôn Kiệt chết rồi, hắn bởi vì nàng mà chết.
Đang đau lòng muốn khóc, đau lòng không thôi, lại bất ngờ nghe thấy Tôn Kiệt trên lưng mình ho khan một trận: “Khụ... Khụ khụ...”
Kèm theo trận ho khan này, hình như cả thân thể hắn cũng hơi rung động.
Tôn Kiệt không chết?
Tô Hồng Tụ nhất thời cực kỳ vui mừng, ném cái rương “Bộp” một tiếng về phía chân Sở Hiên, cúi người xuống, đỡ Tôn Kiệt định tiếp khí cho hắn.
Đôi môi vừa chuẩn bị dán lên, Tôn Kha im hơi lặng tiếng bên cạnh, đột nhiên đưa tay kéo Tôn Kiệt tới.
Tôn Kha cúi người xuống, tiếp cho Tôn Kiệt mấy hơi thở, nhưng Tôn Kiệt không hề phản ứng, gương mặt tuấn tú càng ngày càng trắng bệch.
Tô Hồng Tụ nóng nảy, định tiến tới đẩy Tôn Kha ra, tiếp khí cho Tôn Kiệt, ai ngờ Sở Hiên nhanh tay lẹ mắt, một tay giữ lấy cổ nàng, một tay khác chụp mạnh ngực Tôn Kiệt.
Tôn Kiệt ho khan mãnh liệt một hồi, tiếng hít thở dần vang lên.
Sở Hiên căm tức nhìn Tô Hồng Tụ, Tô Hồng Tụ vội vàng đẩy tay hắn đang giữ cổ áo nàng, khẩn trương vòng tới vòng lui bên cạnh Tôn Kiệt.
Tôn Kha lấy lọ thuốc trong ngực ra, đỡ Tôn Kiệt dậy, rót toàn bộ thuốc và trong miệng Tôn Kiệt.
Qua hồi lâu, lông mi Tôn Kiệt rung rung, rốt cuộc dần mở hai mắt ra.
Tô Hồng Tụ thở phào một hơi, lảo đảo lui về sau, ngã nhào trên đất.
“Đa tạ Thái tử, cứu tại hạ một mạng.”
Tôn Kiệt khom lưng, cung cung kính kính nói cám ơn Sở Hiên, Tô Hồng Tụ ở bên cạnh xì mũi coi thường, hừ, người kia không cứu ngươi, rõ ràng chỉ mượn cơ hội đánh ngươi một chưởng, ngươi là đồ ngốc, phía sau lưng của ngươi đã bị hắn đánh một chưởng rồi, cách quần áo còn có thể nhìn thấy vết bầm tím hình bàn tay.
Chỉ có điều, cho dù như thế nào, Tôn Kiệt cuối cùng sống lại, tảng đá treo trên đầu tim Tô Hồng Tụ rốt cuộc rơi xuống đất.
Tô Hồng Tụ phủi bụi trên người, vừa định xoay người, không ngờ Tôn Kiệt tiến lên một bước, tóm chặt lấy tay nàng.
Tô Hồng Tụ kinh ngạc, quay đầu lại nhìn Tôn Kiệt, chỉ thấy sắc mặt Tôn Kiệt đỏ bừng, cúi đầu cung kinh nói: “Đa tạ lâu chủ phu nhân, ơn cứu mạng của lâu chủ phu nhân, Tôn Kiệt thề báo đáp!”
Nói xong, giọng Tôn Kiệt càng lúc càng nhỏ, đầu cũng cúi càng lúc càng thấp, cuối cùng, Tô Hồng Tụ chỉ nhìn thấy hai tai nhỏ đỏ như máu trong đống tóc đen nhánh rối bù của hắn.
Tô Hồng Tụ thầm nghĩ, đây coi là ơn cứu mạng gì? Rõ ràng là ngươi cứu ta trước.
Nhưng nhìn dáng vẻ này của Tôn Kiệt, mặt đỏ bừng, tâm thần thấp thỏm, trong lòng khẽ động, lại không tự chủ nổi lên lòng giễu cợt.
“Tôn quản sự, mặt của ngươi thật đỏ...”
Tô Hồng Tụ lẩm bẩm, vừa định đưa tay sờ vành tai đỏ như máu của Tôn Kiệt, nhưng không ngờ bị Sở Hiên ở phía sau bất ngờ túm lấy, một trận chửi mắng đổ ập xuống: “Ngươi nhìn dáng vẻ của ngươi xem! Quần áo xốc xếch! Không biết thẹn!”
Sở Hiên tức giận nói không nên lời.
Tô Hồng Tụ cúi đầu xem xét, thì ra vừa rồi khi nàng và dây leo đọ sức, quần áo đã sớm bị kéo rách.
Điều này có thể trách nàng sao? Nếu không di1enda4nle3qu21ydo0n phải Sở Hiên ép nàng vào trong hang, sao nàng lại có thể gặp phải nguy hiểm, sao lại biến mình thành dáng vẻ chật vật không chịu nổi như vậy?
Còn sống đã không tệ rồi, đâu còn quản được quần áo gì đó xấu hổ gì đó?
Chỉ có điều, chung đụng với Sở Hiên nhiều ngày như vậy, Tô Hồng Tụ đã sớm có kinh nghiệm, cãi cọ với Sở Hiên hoàn toàn uổng phí hơi sức lãng phí nước miếng.
Đừng nhìn vẻ mặt thúi cả ngày của người này, dáng vẻ chảnh chọe ra vẻ núi băng, thật ra thì miệng lưỡi của hắn cực kỳ bén nhọn.
Gây gổ với hắn, sẽ chờ bị hắn phản bác, bị hắn tức chết đi!
Tô Hồng Tụ trợn trắng mắt liếc Sở Hiên, dáng vẻ lười nói chuyện với hắn, ngay lúc này, Oanh Oanh cầm quần áo trong tay giả mù sa mưa tiến lên: “Thái tử, đây là quần áo của thuộc hạ, mong rằng Thái tử không ghét bỏ, che đậy cho Thái tử phi quan trọng hơn.”
Vừa nhìn thấy Oanh Oanh, Tô Hồng Tụ lại nổi giận trong lòng, nhớ lại vừa rồi Oanh Oanh chạy trốn thật nhanh, rõ ràng muốn hại chết nàng và Tôn Kiệt, lửa giận nơi đáy lòng Tô Hồng Tụ quả thật gần giống, gần thành thế lửa cháy lan ra đồng cỏ.
Không khỏi đảo mắt, thưa dịp Sở Hiên mặc quần áo cho nàng, ghé vào bên lỗ tai hắn, giả bộ nói: “Cái đó, vừa rồi ta vội trốn, quên đóng cánh cửa kia ở trong hang, ngươi nhanh chóng phái một người đi đóng, bằng không sẽ có nhiều yêu ma quỷ quái lao ra, nói không chừng còn bởi vì ngươi đoạt rương của chúng, bọn chúng sẽ tới quấn ngươi.”
Sở Hiên lạnh lùng nhìn Tô Hồng Tụ, cũng không biết nên tin hay không tin.
Một lúc sau, hắn hất cằm với Oanh Oanh, lạnh lùng vô tình ra lệnh: “Ngươi, mang mấy tên thủ hạ, vào hang núi đóng cửa lại.”
Còn chưa kịp thưởng thức nét mặt của Oanh Oanh, Sở Hiên đã một phát nhấc cái rương lên, một tay túm Tô Hồng Tụ như túm gà con, phi thân rời khỏi hang núi.
Khốn kiếp, không phải ta đã sớm nói cho ngươi sao! Nhéo như vậy sẽ nhéo hết lông ta mất!
Tô Hồng Tụ đầy bụng oán giận, lửa giận ngập trời nghĩ.
Đợi nàng khôi phục yêu lực, việc đầu tiên chính là lột da Sở Hiên!
Sau khi trở về phòng, Thúy nhi đã chuẩn bị xong nước nóng, Tô Hồng Tụ vừa vào phòng nàng ta lập tức lui xuống.
Tô Hồng Tụ một mình ngâm mình trong thùng d1end4nl3q21yd0n tắm nghịch cánh hoa, Sở Hiên ở bên ngoài nghiên cứu rương sắt, loáng thoáng, hình như còn có thể nghe thấy giọng nói của Tôn Kha và Tôn Kiệt.
Một lát sau, chỉ thấy một người áo đen máu me bê bết đầy người vội vội vàng vàng xông vào gian phòng nhóm người Sở Hiên, tiếp theo nhìn thấy Sở Hiên, Tôn Kiệt, còn có Tôn Kha cầm binh khí vội vã ra cửa.
Tô Hồng Tụ kỳ quái liếc nhìn bọn họ, sao vậy?
Chẳng lẽ người có thù oán tìm tới cửa?
Nhưng nghĩ lại, nơi này là Đại Lương, Sở Hiên là Thái tử Đại Lương, nào có ai dám tìm hắn gây phiền toái trên địa bàn của hắn?
Trừ phi...
Nghĩ đi nghĩ lại, đầu óc Tô Hồng Tụ đột nhiên lóe lên, ngực thình thịch thình thịch đập loạn.
Đúng vậy, nơi này là Đại Lương, nào có ai tìm Thái tử Đại Lương ở Đại Lương gây phiền toái. Trừ phi là người kia...
Chẳng lẽ người kia là Sở Dật Đình?
Trừ Sở Dật Đình, Tô Hồng Tụ thật sự không nghĩ ra còn có ai sẽ tìm Sở Hiên gây phiền toái.
Không khỏi kích động trong lòng, quần áo cũng không kịp mặc, quấn lung tung ga giường mỏng manh lên người, ba chân bốn cẳng chạy ra cửa, nắm tay Thúy nhi, nói liên tiếp: “Bên ngoài xảy ra chuyện gì? Có phải có người tới cửa tìm ta không?”
Thúy nhi không lên tiếng, Tô Hồng Tụ vẫn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục hỏi đến cùng: “Có phải Sở Dật Đình không?”
Thúy nhi chỉ không ngừng lắc đầu.
Tô Hồng Tụ đứng lên, tóc tai bù xù phóng ra cửa phòng, Thúy nhi vội vàng đi theo.
Tô Hồng Tụ vừa chạy đến cửa, cửa đột nhiên mở ra, Sở Hiên lộ vẻ mệt mỏi đi vào, trên quần áo còn dính vệt máu nhỏ.
Tôn Kha và Thúy nhi ngoài cửa đã lui xuống, Tô Hồng Tụ vẫn còn sợ hãi hỏi Sở Hiên: “Xảy ra chuyện gì?”
Sở Hiên quét mắt nhìn Tô Hồng Tụ quần áo xốc xếch, đầu tóc bù xù trước mắt, cũng không nói chuyện, đi thẳng vào trong phòng.
Tô Hồng Tụ càng lúc càng nóng nảy, vội vàng tiến lên mấy bước, níu áo dài của Sở Hiên, kích động hỏi: “Có phải ngươi đánh hắn bị thương không? Hiện giờ hắn như thế nào?”
Sở Hiên im lặng dừng lại, chậm rãi xoay người, một tay giữ chặt eo Tô Hồng Tụ, sắc mặt lo lắng hỏi: “Ai cái gì? Hắn là ai?”
Ah? Nhìn dáng vẻ của Sở Hiên, chẳng lẽ người tìm tới cửa không phải Sở Dật Đình?
Không, không có khả năng, ngoại trừ Sở Dật Đình, trên dưới Đại Lương, còn ai có bản lĩnh đả thương Sở Hiên?
Tô Hồng Tụ liếc nhìn vết máu trên người Sở Hiên, lại nhìn sắc mặt kỳ cục của hắn, sợ mình nhắc tới Sở Dật Đình, Sở Hiên sẽ tức giận. Nên cẩn thận, cố làm ra vẻ trấn tĩnh nói: “Sao ta biết hắn là ai được? Không phải ta đây đang hỏi ngươi sao?”
Sở Hiên cúi đầu, tay giữ eo Tô Hồng Tụ, để cho nàng dán sát hắn thêm, trầm giọng nói: “Ngươi tốt nhất mong đợi hắn vĩnh viễn đừng đến! Nếu thật sự có một ngày...” Sở Hiên dừng lại, sau đó nặng nề nói: “Nếu quả thật có một ngày kia, không phải hắn chết, chính là ngươi và ta cùng đi hoàng tuyền!”
Tô Hồng Tụ bị lời Sở Hiên rung động đứng chết trân tại chỗ, đợi đến khi nàng tỉnh táo lại, Sở Hiên đã ngồi xuống bên cạnh nàng, trong ngực ôm cái rương sắt, lục lọi trong rương.
Tô Hồng Tụ trợn mắt nhìn hắn thật lâu, nhưng hiển nhiên, hắn không chuẩn bị tiếp tục nói về đề tài này nữa.
Tô Hồng Tụ không cách nào, chỉ đành phải mang theo ghế, ngồi xuống bên cạnh Sở Hiên, cũng theo hắn ngó dáo dác nhìn vào trong rương.
Bản đồ bảo tàng và binh thư gì đó, Tô Hồng Tụ nhìn không hiểu, cũng không cảm thấy hứng thú, nhưng bên trong có một tập tranh vàng vàng, Thao Thiết trên bìa tập tranh quả thật giống Thao Thiết xăm trên ngực Tô Hồng Tụ như đúc.
Tô Hồng Tụ tò mò trong lòng, đoạt lấy tập tranh kia rồi giấu nó vào trong ngực.
Trừ tập tranh, bên trong rương còn có một bình ngọc nhỏ màu trắng, còn có vài thứ linh tinh.
Tô Hồng Tụ nhìn chằm chằm bình ngọc nhỏ màu trắng, cũng không biết vì sao, trong ngực không khỏi thình thịch thình thịch đập loạn.
Tô Hồng Tụ là yêu, mặc dù bây giờ nàng bị mất yêu lực, nhưng cảm giác của yêu dù sao cũng bén nhạy hơn người.
Sở Hiên không hề cảm thấy, nhưng khi Tô Hồng Tụ thấy bình đó lần đầu tiên đã thoáng nghe được, trong bình thình thịch thình thịch, giống như có âm thanh nhịp tim của sinh vật nào đó.
Chẳng lẽ, trong bình nhỏ này, còn cất giấu một yêu vật bị phong ấn?
Tô Hồng Tụ nhìn Sở Hiên, lại liếc hắn một cái, toàn bộ chú ý của Sở Hiên đều đặt trên binh thư và bản đồ bảo tàng.
Tô Hồng Tụ thừa dịp Sở Hiên không chú ý, nhanh chóng ra tay, một phát bắt được bình ngọc nhỏ màu trắng đó, “Xoạt” một cái giấu bình vào trong ngực.
Thân hình Sở Hiên khẽ cứng lại, khóe mắt liếc nhìn Tô Hồng Tụ, không nói gì, cũng không đòi nàng cái bình đó, vẫn đặt lực chú ý lên binh thư và bản đồ bảo tàng trước mắt.
Sở Hiên lật binh thư, Tô Hồng Tụ cũng nằm trên bàn, hào hứng bừng bừng lật tập tranh vừa lấy ra từ trong rương sắt.
Chỉ có điều, niên đại tập tranh thật sự quá xa xưa, rất nhiều bức họa bên trong đã mơ hồ không rõ, chỉ có thể loáng thoáng thấy, phía trên tập tranh vẽ một con thần thú – Thao Thiết, còn có một con tiểu hồ ly có chín cái đuôi, lông mềm như nhung.