Mị Cốt Thiên Thành

Chương 103: Chương 103: Chương 69.2: Nam nhân có lòng độc chiếm siêu cường




Tô Hồng Tụ nghĩ tới đây, run rẩy lợi hại hơn. Chẳng lẽ nửa đời sau của nàng thật sự bị hủy trong tay Sở Hiên, nàng sẽ xuống địa ngục giống như Sở Hiên?

Thấy Tô Hồng Tụ cứ mãi lạnh run, Sở Hiên đưa tay, sờ lên trán nàng, sau đó lại liếc mắt nhìn váy nàng bị dơ vì ngồi trên bờ thả câu, ngồi xổm xuống, bắt đầu gột bùn dơ trên váy cho nàng.

Tô Hồng Tụ sửng sốt, ngơ ngác nhìn Sở Hiên, nghĩ thầm không phải hắn thích sạch sẽ nhất sao?

Đối diện với cặp mắt ngây ngốc kinh ngạc của Tô Hồng Tụ, Sở Hiên không được tự nhiên quay đầu đi, trong miệng lẩm bẩm: “Ngươi không nên cứ bẩn hoài như vậy! Sợ cái gì? Trong địa ngục cũng không đáng sợ như vậy, núi đao biển lửa, tóm lại có ta chống đỡ giúp ngươi.” Sau đó nắm tay nhỏ bé của nàng, sải bước đi về trước.

Tô Hồng Tụ cứ ngơ ngác bị Sở Hiên lôi về như vậy.

Trở về phòng, Sở Hiên chọn trúng một bộ quần áo màu hồng đào, kêu Tô Hồng Tụ thay.

Ah? Ở đâu ra quần áo mới? Đã hỏi mới biết ngày hôm qua Sở Hiên dặn Tôn Kiệt đi làm.

Món chính trong cơm tối chính là cá, đều do Tô Hồng Tụ làm nhiều lúc trưa mới có, lẽ ra chẳng phải mới mẻ gì, nhưng Sở Hiên lại cực kỳ hài lòng, còn gọi đầu bếp vào sảnh trước.

“Cá hôm nay làm như thế nào? Mùi vị còn ngon hơn bình thường.” Sở Hiên hỏi.

“Bẩm Thái tử, tiểu nhân không biết, cá hôm nay do Thái tử phi làm.” Đầu bếp đáp.

“Cái gì? Phu nhân làm? Ngươi có biết lừa gạt ta, ngươi sẽ có kết quả gì không? Phu nhân vốn không làm cá.”

Tuy Sở Hiên nói với đầu bếp, nhưng ánh mắt lại nhìn sang Tô Hồng Tụ đang bới cơm.

Đầu bếp bị hù dọa như vậy, nơm nớp lo sợ, lập tức té quỵ xuống đất: “Buổi chiều phu nhân làm cho Tôn đại nhân... Chính là Tôn Kha Tôn đại nhân mấy món ăn, sau khi Tôn đại nhân nếm xong khen không dứt miệng, sau lại để cho Thúy nhi đưa cho Tôn đại nhân... là Tôn Kiệt Tôn quản sự hai bàn, Tôn quản sự cũng nói ăn ngon. Thái tử, tiểu nhân nói những lời trên là thật, nếu Thái tử không tin, có thể gọi Tôn đại nhân và Thúy nhi tới đối chất!”

“Thái tử phi tự mình làm cá cho hai vị Tôn đại nhân, còn khiến hai vị Tôn đại nhân khen không dứt miệng?” Sắc mặt Sở Hiên  trầm xuống, lập tức quăng ánh mắt sắc bén về phía Tô Hồng Tụ.

“Làm gì? Ta... Ta vẫn bị ngươi nhốt, rảnh rỗi nhàm chán, làm bếp cũng phiền ngươi?”

Tô Hồng Tụ lui về sau co lại, nhỏ giọng nói.

“Ngươi không làm phiền ta.” Mặt Sở Hiên không thay đổi, ánh mắt lạnh như băng nói: “Chỉ có điều không ngờ ngươi học làm cá nhanh như vậy.”

“Hừ, đừng nghĩ người ta đần như vậy, thật ra thì ra rất thông minh.” Tô Hồng Tụ liếc mắt nhìn Sở Hiên, dương dương tự đắc nói.

“Ngươi? Thông minh? A, ngươi quả thật không coi là đần.” Sở Hiên ôn hòa nói, hắn trong lúc bất chợt đột nhiên không có khẩu vị, dùn tay đẩy một cái, đẩy toàn bộ bàn cá vừa rồi còn ăn đến ngon lành ra.

“Ngươi đã thông minh như vậy, bắt đầu từ bây giờ, một ngày ba bữa của ta, cũng do ngươi phụ trách. Ngày mai ta sẽ rời giường trước khi gà trống gáy sáng, ngươi phải chuẩn bị điểm tâm thật sớm trước đó cho ta!”

Sở Hiên nhìn Tô Hồng Tụ, mặt không chút thay đổi nói.

Buồn cười!

Sau khi ăn xong, Sở Hiên không vào phòng Tô Hồng Tụ như trước, mà đi ra núi phía sau Thải Hoa lâu.

Tô Hồng Tụ phát hiện, dường như buổi tối mỗi ngày Sở Hiên đều đi vào trong đó.

Tô Hồng Tụ tò mò trong lòng, không khỏi lén lén lút lút đi theo phía sau Sở Hiên, cũng đi ra sau núi.

Vừa mới đi vài bước, chính là một cơn gió lạnh thổi qua, thổi trúng Tô Hồng Tụ rét đến phát run, nơm nớp lo sợ.

Định thần nhìn lại, Tô Hồng Tụ bị sợ đến hai lỗ tai hồ ly cũng bật ra, cùng dính chặt trên đỉnh đầu, chuyển cũng không chuyển động nữa.

Cái gì chứ! Sao sau núi lại có nhiều mộ bia như vậy?

Nhìn kỹ, tên trên mộ bia còn tương đối giống, đều là Sở XX, Sở X.

Không phải tổ tiên của Sở Hiên chứ?

Tô Hồng Tụ đứng phía sau nhìn đến sững sờ, toàn thân rét run.

Quả nhiên, Sở Hiên đốt mấy nén nhang ngọn nến, đứng xa xa, vái lạy về phía mộ bia khắp núi khắp hang.

“Tiên đế, tổ tiên, xin che chở Đại Lương, che chở Sở Hiên!”

Sở Hiên nói xong, hai đầu gối gập lại, nặng nề quỳ xuống.

Theo Sở Hiên quỳ như vậy, toàn cảnh triền núi hiện ra, Tô Hồng Tụ lập tức run rẩy, trên lưng chợt lạnh.

Chuyện gì xảy ra? Tại sao bên cạnh huyệt đầy núi đầy hang đều có một huyệt trống?

Tại sao nơi này chỉ có phần mộ của tiên đế các triều đại Đại Lương, nhưng không thấy có một phần mộ của Hoàng hậu, phi tần?

Tô Hồng Tụ ngơ ngác nhìn huyệt rỗng đầy núi đầy hang trước mặt, đột nhiên nhớ tới, tiên đế các triều đại Đại Lương, không một ai có thể chắp tay cả đời với nữ nhân mình yêu mến.

Những huyệt trống không này, chắc lưu lại vì những tử kia?

Sinh không thể cùng chăn, mong lúc chết cùng huyệt, đây là chấp niệm khổ sở và tuyệt vọng như thế nào?

Tô Hồng Tụ nhìn một chút, chẳng biết tại sao, trong lòng nổi bên nỗi bi thương nồng nặc.

Trước mặt, Sở Hiên vẫn còn bái tế tổ tiên, Tô Hồng Tụ thật sự không chịu nổi vẻ thê thảm và âm trầm như vậy, một mình xoay người đi.

Đêm nay, Tô Hồng Tụ ngủ cực kỳ không yên ổn, không biết có phải bị phần mộ đầy núi đầy hang hù sợ không, cả đêm nàng không ngừng gặp ác mộng.

Lúc thì nằm mơ thấy mình và Sở Dật Đình ở chung một chỗ, hắn và nàng vẫn sống trong khu rừng ban đầu gặp nạn.

Lúc lại nằm mơ thấy mình biến thành con hồ ly nhỏ trong tập tranh kia, vui vẻ vòng tới vòng lui quanh chín con Thần thú to lớn uy mãnh. Chỉ có điều không biết tại sao, theo mộng dần xoay chuyển, Thần thú làm bạn bên cạnh nàng càng ngày càng ít, mỗi lúc một ít, cuối cùn, chỉ còn lại một con Thao Thiết toàn thân nhuốm máu, màu sắc lông bờm cực kỳ giống ngọn lửa địa ngục thiêu đốt, tà mị lại yêu mỹ.

Tiểu hồ ly đứng trong một đống Thần thú, không thích nhất chính là Thao Thiết. Dáng vẻ của nó quá hung dữ, lại luôn tranh đoạt con mồi với tám huynh đệ của nó, thứ gì cũng không muốn chia sẻ với các huynh đệ của hắn.

Các huynh đệ của hắn đều nói lòng hắn quá tham. Tô Hồng Tụ hơi sợ hắn, bởi vì nàng cảm giác ánh mắt hắn nhìn nàng bất cứ lúc nào cung lóe ra vẻ độc chiếm nóng rực lại sâu sắc.

Hắn không cho phép nàng ở chung một chỗ với các huynh đệ của hắn, không cho phép nàng và bọn họ quá gần gũi. Bất cứ lúc nào cũng đi theo bên cạnh nàng, chăm chú nhìn nàng, thậm chí có lúc giam nàng lại, khóa một mình nàng trong thần điện, không biết tiểu hồ ly đào bao nhiêu đất trong thần điện mỗi ngày, cố gắng đào lỗ chạy đi, nhưng không lần nào thành công.

Tiểu hồ ly ghê tởm con Thao Thiết này rồi, không để ý đến hắn, ngày ngày đều tụ tập chung với các huynh đệ  của hắn, sau đó, các huynh đệ của hắn tới mỗi ngày một ít, càng ngày càng ít, không biết biến mất đi phương nào.

Cuối cùng, kết của giấc mộng này, con Thao Thiết mở cặp mắt đỏ như máu dữ tợn lại điên cuồng, lưu luyến không rời, khổ sở và tuyệt vọng nhìn nàng.

Mộng đến đây, Tô Hồng Tụ đột nhiên đau lòng kịch liệt, cả thân thể cuộn tròn lại trên giường, biến thành một đống lông mềm như nhung.

Đang lúc này, cảnh trong mộng lại đột nhiên thay đổi, trước mắt Tô Hồng Tụ xuất hiện bóng lưng quen thuộc, nàng lảo đảo đuổi theo bóng lưng kia. Khi gương mặt của hắn dần hiện rõ, nhưng hắn lại đột nhiên biến mất rồi.

Tô Hồng Tụ dồn hết toàn lực vọt tới, lại không thể túm được vạt áo của hắn, trong nháy mắt lòng bị cô đơn chiếm hết, Tô Hồng Tụ lã chã rơi lệ, vô lực quỳ trên mặt đất, che mặt mà khóc, thân thể không kiềm chế được run rẩy. Lúc này, nàng bị người lay tỉnh từ trong mộng.

Tô Hồng Tụ mơ mơ màng màng mở đôi mắt đẫm lệ ra, thấy Sở Hiên đang nghiêng người ôm nàng vào trong ngực, mặt không thay đổi lau nước mắt cho nàng.

Sở Hiên thấy Tô Hồng Tụ tỉnh, đứng dậy đi ra ngoài.

Tô Hồng Tụ vốn định gọi hắn lại, nhưng lời nói mắc kẹt trong cổ họng, càng cảm thấy uất ức, chui đầu vào chùi nước mắt lại tuôn ra lên chăn.

Sở Hiên nhanh chóng quay lại, vén chăn lên, thấy Tô Hồng Tụ khóc đến càng thêm đau lòng, đầu tiên sững sờ, sau đó dìu nàng dậy, đưa cho nàng ly nước ấm và hai viên thuốc. Sau khi đợi nàng uống vào lại đỡ nàng nằm xuống, sau đó mình nằm nghiêng bên ngoài, ôm nàng vào lòng lần nữa, nhỏ giọng nói: “Không sợ, đó chỉ là cơn ác mộng mà thôi.”

Trong bóng tối lạnh lẽo trong phòng, lồng ngực Sở Hiên ấm áp khác thường, Tô Hồng Tụ không tự chủ gần sát hắn, dần ngủ yên ổn.

Tỉnh dậy, mặt trời đã lên cao, mở mắt vừa nhìn, Tô Hồng Tụ vừa vặn thấy Sở Hiên đang ngồi cạnh bàn dùng bữa.

Mặc dù ngày hôm qua Sở Hiên luôn miệng nói muốn Tô Hồng Tụ chuẩn bị điểm tâm sớm một chút cho hắn trước khi trời sáng, nhưng mà, giấc ngủ này của Tô Hồng Tụ ngủ đến trưa rồi, Sở Hiên cũng không gọi nàng.

Thấy Tô Hồng Tụ ngồi vào bên cạnh mình, bưng chén đũa lên, Sở Hiên ngừng lại một chút, chọc đũa vào món mề vịt, gắp mấy miếng vào trong chén Tô Hồng Tụ.

Tô Hồng Tụ kinh ngạc, nhìn hắn chằm chằm hồi lâu, từ đầu đến cuối mặt Sở Hiên lại không hề thay đổi, vẻ mặt lạnh nhạt.

Ah? Sao vậy, hắn không chê mề vịt tởm hả?

Tô Hồng Tụ nghi ngờ không hiểu, bởi vì Sở Hiên gắp quá nhiều đồ vào trong chén nàng, nàng vốn ăn không hết, nàng gắp lại một phần vào trong chén Sở Hiên.

Đợi đến khi gắp đồ qua, Tô Hồng Tụ mới bừng tỉnh hiểu ra, nguy rồi, Sở Hiên thích sạch sẽ nhất, hắn nhất định sẽ không ăn đồ nàng gắp cho hắn, nhất định sẽ mắng nàng đến máu chó đầy đầu.

Nghĩ như vậy, thân thể nhỏ bé không khỏi co rúc lại, thái độ cũng hơi buồn buồn không vui.

Không ngờ Sở Hiên không nói lời nào, ăn những thứ Tô Hồng Tụ gắp cho hắn rồi.

Tô Hồng Tụ nhìn chằm chằm Sở Hiên, kinh ngạc, thật lâu cũng không phản ứng kịp.

Đang ăn, Tôn Kha tới, rỉ tai mấy câu với Sở Hiên, Sở Hiên đứng lên luôn, nói với Tô Hồng Tụ: “Tối hôm qua ngươi gặp lạnh, ăn cơm xong trở về giường nằm.” Nói xong, ra khỏi sảnh chính trước, Tôn Kha theo sát phía sau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.