Mị Cốt Thiên Thành

Chương 107: Chương 107: Chương 70.3: Tôn quản sự, cứu ta!




Tiếp theo chính là giọng nói lạnh lẽo, hung ác nham hiểm tàn bạo của Sở Hiên, “Oanh Oanh, có phải gần đây ta quá khoan dung với ngươi?”

Oanh Oanh khúm núm, không dám nói gì nữa, chỉ chốc lát âm thanh biến mất sau cửa.

Sau đó, cánh cửa cọt kẹt, Sở Hiên đi vào, đỡ Tô Hồng Tụ dậy nhét viên thuốc vào trong miệng nàng.

Lẽ ra thuốc người phàm không thể có tác dụng với Tô Hồng Tụ, nhưng không biết Sở Hiên nhét vào miệng nàng là linh đan diệu dược gì, qua không bao lâu, đau đớn kịch liệt như cắt gân bẻ xương lại dần biến mất.

Sở Hiên ôm người đau nhức lại hóa thành hồ ly vào trong ngực, lắc lắc lư lư, không biết trong miệng hừ hừ cái gì, trong nháy mắt đó, Tô Hồng Tụ vô cùng muốn bật cười.

Sở Hiên hừ vậy rốt cuộc là gì? Khúc hát ru không giống khúc hát ru, đồng dao không giống đồng dao, tất cả đều như tiếng bước đi!

Chỉ có điều, cho dù như thế nào, hình như Sở Hiên hừ thật sự có tác dụng, chỉ chốc lát sau, Tô Hồng Tụ đã không hề đau đớn nữa, ngủ thật say.

Sáng sớm ngày hôm sau, trời chưa sáng, đã nghe được ngoài cửa có người nói có việc gấp bẩm báo. Sở Hiên nằm trên giường miễn cưỡng nói: “Có việc gì gấp? Chẳng qua ngươi có bị trách phạt không, toàn bộ dựa vào chuyện ngươi bẩm báo rốt cuộc có bao nhiêu gấp.”

Chỉ nghe người ngoài cửa nơm nớp lo sợ mà đáp: “Sáng nay Hoàng thượng băng hà rồi!”

Lão sắc quỷ kia chết? Tất cả buồn ngủ biến mất sạch sẽ, Tô Hồng Tụ và Sở Hiên đồng thời ngồi dậy.

Có một khoảng thời gian rất dài, Sở Hiên vẫn ngơ ngác ngồi trên giường, không có chút phản ứng.

Không biết qua bao lâu, cuối cùng Sở Hiên bỗng nhúc nhích, tràn ngập mệt mỏi liếc Tô Hồng Tụ bên cạnh, giọng khàn đặc mà nói: “Thân thể ngươi không thoải mái, không cần theo ta hồi cung, một mình ở đây nghỉ ngơi cho khỏe.”

Tô Hồng Tụ nhìn khuôn mặt mệt mỏi mà đờ đẫn của Sở Hiên, nhớ tới ngày hôm qua gặp được mỹ nam kia, giống như đuổi theo đối phương mà đi, mỹ nam kia chết, sáng nay Lương đế băng hà rồi.

Bọn họ họ Sở, quả nhiên trong thân thể có máu yêu tộc, nếu không sao có thể có tâm linh cảm ứng?

Tô Hồng Tụ nhìn Sở Hiên, há to miệng, phát hiện lời của mình thật sự ít ỏi, lại nghĩ không ra muốn nói gì dỗ dành hắn.

Nàng là hồ, không phải người, hồ ly tinh đều có ngàn năm vạn năm tuổi, cho nên sống lâu như vậy, cho tới giờ còn chưa trải qua sinh ly tử biệt.

Nhưng nhìn khuôn mặt ngây ngốc tiêu điều của Sở Hiên, Tô Hồng Tụ lại cảm thấy, không nói gì trấn an hắn, để hắn đi như vậy, giống như không ổn.

Nhẫn nhịn hồi lâu, cũng không nghĩ ra chữ gì thỏa đáng mà vô vị nói: “Cái kia, ngươi không nên quá thương tâm, cha ngươi đi, cũng chưa hẳn không phải là một kiểu giải thoát.”

Sở Hiên đang mặc quần áo, hán đẩy cửa phòng ra, mặt không thay đổi nói với Tô Hồng Tụ: “Cha? A, hắn xứng sao, trong lòng hắn, chỉ có Sở Dật Đình mới là con hắn.”

Sở Hiên dứt lời, lạch cạch một tiếng khép cửa phòng lại, đi theo bách quan đã sớm chờ đợi ngoài cửa vội vàng rời đi.

Tô Hồng Tụ ngơ ngác nhìn cửa phòng, nhớ tới trước kia mình len lén đọc tâm Sở Dật Đình, kể từ sau khi Thục phi  đi, Lương đế tìm mọi cách ngược đãi hắn, có vài lần thiếu chút nữa muốn mạng hắn.

Đây được coi là hành vi của cha ruột sao?

Càng nghĩ, trong lòng càng không khỏi buồn buồn, nhìn chung quanh một chút, chỉ còn lại một mình nàng trong phòng.

Tô Hồng Tụ vốn không đợi được, Sở Hiên vừa đi, nàng lập tức không kịp chờ đợi chạy ra ngoài.

Đi tới đi lui, trong lòng không khỏi trăm ngàn khổ tâm, không có tư vị gì.

Láo sắc kia, đúng là không phải thứ gì, hại nhiều người như vậy không tính, ngay cả con trai ruột của mình cũng không tha.

Thật sự chết rất tốt, nên chết, nàng nguyền rủa hắn, đến cõi âm cũng không thể gặp lại Thục phi.

Đi rất lâu sau khi đến một đoạn đường, thấy hai người đi từ xa tới, hóa ra là Oanh Oanh áp giải một đại hán mặt mày dữ tợn. Thật sự là oan gia ngõ hẹp!

Tô Hồng Tụ vốn định lặng lẽ đi qua cho xong, ai ngờ Oanh Oanh đến gần, dừng bước trước mặt nàng, cung kính hành lễ, nói: “Xin chào Thái tử phi!”

Tô Hồng Tụ sửng sốt, lại nhất thời không kịp phản ứng với hành động khách khí như thế của nàng ta, cuống quýt trả lời khách sáo: “Ngươi cũng tốt!”

Chờ sau khi đáp lại, lại ảo não một trận, dài dòng cùng nữ nhân ác độc lại hay ghen này làm gì? Cứ đi luôn chẳng phải được sao?

Chỉ thấy ác độc chợt lóe lên trong mắt Oanh Oanh, ngay sau đó nàng ta giả vờ cười nói: “Phu nhân, ngài luôn một thân một mình đi dạo trong hậu viện, thật sự không ổn. Phải biết rằng nơi đây là kỹ viện, lỡ như không chú ý xông lầm vào hậu viện nam nhân, nhìn trúng phu nhân, bắt phu nhân đi, vậy làm sao cho phải? Thái tử sủng ái ngài như thế, sợ rằng ngài bị thương một sợi lông Thái tử cũng sẽ cực kỳ đau lòng.”

Oanh Oanh cố ý gằn giọng lớn tiếng nói ba câu Thái tử sủng ái ngài như thế với đại hãn bi bắt đi.

Không biết rốt cuộc nàng ta có mục  đích gì, Tô Hồng Tụ liếc nàng ta, nghĩ thầm mình nên sớm đi thì hơn.

“Không nói nữa, Oanh Oanh, ngươi đã có việc, ta đi trước không quấy rầy.”

Tô Hồng Tụ tiếp tục tiến lên, vừa mới đi không xa, đã nghe thấy sau lưng truyền đến tiếng đánh nhau.

Quay đầu nhìn lại, không biết đại hãn kia thoát khỏi dây thừng từ khi nào, lúc này đang so chiêu với Oanh Oanh.

Nhìn phía ngoài, Oanh Oanh hình như hơi chiếm thế thượng phong, sau mấy chiêu, đột nhiên tình hình thay đổi, trước ngực Oanh Oanh ăn một chưởng vô hình của đại hãn, nàng ta lùi lại mấy bước, ngã ngồi trên đất, mà đại hãn lộ vẻ kinh ngạc, giống như hết sức ngoài ý muốn với việc mình ra tay thành công, nhưng ngay sau đó ném Oanh Oanh lại, chạy thẳng về phía Tô Hồng Tụ.

Dưới kinh ngạc, Tô Hồng Tụ vội vàng chạy về phía Oanh Oanh, né tránh phương hướng của đại hán, trước mắt chỉ có Oanh Oanh mới có thể ngăn cản hắn.

Ai ngờ, Oanh Oanh thấy nàng vội vàng chạy về phía mình, lại không nghênh đón nàng, ngược lại bật người lên, từ từ đuổi theo sau lưng đại hãn.

Mà bởi vì vậy, Tô Hồng Tụ không thể có khả năng vượt qua đại hán, chạy đến bên cạnh Oanh Oanh.

Lúc này, Tô Hồng Tụ bỗng nhận ra, thì ra Oanh Oanh muốn mượn đao giết người!

Trong lòng hiểu được mình tứ cố vô thân rồi, Tô Hồng Tụ co cẳng chạy, nhanh như chớp chạy ra sau núi.

Không biết có phải chạy bán sống bán chết theo bản năng không, tốc độ dưới chân lại nhanh hơn bình thường rất nhiều, thân thể giống như cũng nhẹ hơn trước.

Tô Hồng Tụ đang kinh ngạc, không thể tưởng tượng nổi mà nhìn tay chân mình, giống như có một luồng yêu khí vàng óng chạy lên quấn thân thể nàng.

Còn chưa kịp tra cứu đến cùng, sườn đồi phía trước mặt đã chặn đường đi của nàng.

Trước không có đường trốn, sau có truy binh, chẳng lẽ nàng chỉ có thể nhảy núi!?

Nếu thế, toàn bộ thân thể này của nàng sẽ bị phá hủy, còn phải tìm một cái khác, quan trọng nhất là, nàng không thể báo thù giúp Tô Hồng Tụ kia, chắc chắn sẽ bị huyết chú cắn trả!

Tới lúc gấp rút đầu đổ đầy mồ hôi, không biết làm sao cho phải, đã thấy Tôn Kiệt xuất hiện trong tầm mắt, đang nhanh chóng chạy về phía nàng.

Tô Hồng Tụ chưa bao giờ có khoảnh khắc thích Tôn Kiệt như vậy, chỉ cảm thấy người này quả thật là cứu tinh của mình.

Không khỏi mở rộng hai tay, vô thức xông về phía Tôn Kiệt làm tư thế muốn ôm.

“Tôn quản sự, cứu mạng!”

Ai ngờ, kích động hơi quá, Tô Hồng Tụ  trượt chân, thân thể lập tức mất đi cân đối, ngửa ra sau.

Không phải chứ, sao nàng xui xẻo như vậy!

Tô Hồng Tụ mắt chữ A mồm chữ O, giữ tư thế muốn ôm kia, “A -” một tiếng, sau đó ngã xuống vách núi.

Gió gào thét vù vù bên tai, luồng khí như đao cắt mặt Tô Hồng Tụ, màng nhĩ bị ép tới trướng đau.

Không biết vực núi này sâu bao nhiêu, rơi lâu như vậy, Tô Hồng Tụ còn chưa thấy được đáy vực.

Thôi, nàng không nhìn, dù sao lát nữa té xuống, chắc tan xương nát thịt, thân thể này nhất định không giữ được.

Nghĩ như vậy, Tô Hồng Tụ quyết dằn lòng, nhắm mắt lại.

Trong miệng đang đếm một hai ba, nghĩ mình rốt cuộc mất bao lâu mới ngã nát vụn, lại cảm giác bên hông đột nhiên bị siết chặt, giống như được dây thừng cuốn lấy, tốc độ rơi xuống bỗng nhiên giảm xuống.

Theo sát đó, một cánh tay có lực siết chặt eo nàng.

Hé mắt nhìn, Tôn Kiệt!

Một tay Tôn Kiệt vòng qua eo Tô Hồng Tụ, tay còn lại nhanh chóng rút dao găm ra, đâm vào vách đá bên cạnh, khi dao găm đâm vào vách đá, hai chân đồng thời giẫm lên mỏm núi.

Bởi vì xung lực phía dưới quá lớn, tuy dao găm đã cắm vào trong vách núi, nhưng không thể ngăn cản xu thế hai người rơi xuống, hơn nữa dao găm lập tức bật ra khỏi vách núi.

Tôn Kiệt cấp tốc giơ tay lên đâm lại, lần này giống như đâm sâu hơn, dao găm trượt qua nham thạch trong khe hở, phát ra tiếng vang chói tai, tóe ra đóm lửa màu xanh.

Tôn Kiệt nắm chặt dao găm, miệng bắt đầu chảy máu, tốc độ rơi xuống của hai người bỗng nhiên giảm mạnh cho đến khi dừng lại.

Nhìn xuống dưới, lúc này cách mặt đất chỉ có hơn mười mét.

Thật sự cực kỳ nguy hiểm, nếu vừa rồi trễ một chút, chỉ sợ kể cả Tô Hồng Tụ đột nhiên khôi phục yêu lực, nàng và Tôn Kiệt cũng sẽ bị rơi tan xương nát thịt, nay cả xương nguyên vẹn cũng không tìm được.

Tô Hồng Tụ ngẩng đầu nhìn Tôn Kiệt, chỉ thấy trán Tôn Kiệt chảy mồ hôi hột ra, chắc trong lòng hắn vẫn còn sợ hãi.

Tôn Kiệt rút dao găm ra, ôm Tô Hồng Tụ chậm rãi phi thân xuống dưới, tay áo tiêu sái mà phiêu dật trên không trung, hai người cứ ngơ ngác nhìn nhau chằm chằm như vậy, trong lúc nhất thời đều hai má đỏ ửng, ngực thình thịch.

Cũng không biết trải qua bao lâu, cuối cùng Tô Hồng Tụ mở miệng, phá vỡ không khí ngượng ngùng mà mập mờ này.

“Tôn quản sự, chúng ta đã rơi xuống đất. Ngươi.. Ngươi có thể bỏ ta ra không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.