Mị Cốt Thiên Thành

Chương 117: Chương 117: Chương 75.2: Ba hồn hợp làm một (1)




Mặc dù bình thường ngọc bội uyên ương nghịch nước đều chỉ dùng làm tín vật đính ước giữa nam nữ, nhưng mà, cũng không quy định không thể mua tặng cho bằng hữu chứ?

Tô Hồng Tụ nhìn Sở Hiên, mặt mê man lắc đầu.

Sở Hiên vội nói: “Ở Đại Lương chúng ta, ngọc bội uyên ương nghịch nước là tín vật định tình giữa nam và nữ. Nếu nữ nhân đưa ngọc bội như vậy cho nam nhân, có ý nói lên nàng phó thác bản thân cho đối phương!”

Giờ phút này, sự phẫn nộ của Sở Hiên hoàn toàn không cách nào khống chế, trên tay không tự chủ dùng sức, cho đến khi Tô Hồng Tụ đau đớn kêu gào ra tiếng, hắn mới giật mình luống cuống, áy náy chợt lóe lên rồi biến mất, nghiêng đầu căm tức nhìn Tôn Kiệt.

Tôn Kiệt không nhanh không chậm nói: “Xin Thái tử bớt giận, buông Thái tử phi trước. Thái tử phi vừa hóa thân thành người, còn không hiểu quy củ vặt vãnh giữa người với người chúng ta. Thái tử phi đưa thuộc hạ miếng ngọc bội này, chỉ có ý cảm kích thuộc hạ cứu người hai lần, cũng không có ý tứ gì khác, Thái tử chớ nên suy nghĩ nhiều, tất cả do Tôn Kiệt quá mức ngạc nhiên, không kịp ngăn cản Thái tử phi.”

Tôn Kiệt nói xong, đột nhiên lại đổi giọng, nhìn Sở Hiên, thản nhiên nói: “Thái tử, hiện giờ ngài trúng độc, đừng nên kích động như thế, nếu không khó ức chế độc tính, võ công khôi phục lại cần nhiều ngày giờ.” Nói xong, khẽ cúi đầu nhìn xuống đất.

Tô Hồng Tụ kinh ngạc, nhìn Tôn Kiệt, nghĩ thầm, sao Tôn Kiệt lại biết Sở Dật Đình hạ độc với Sở Hiên?

Không nhìn ra, Tôn Kiệt này, bình thường lặng yên không lên tiếng, dáng vẻ âm thầm, tâm lại cực kỳ tinh tế, đôi mắt cũng độc khác thường.

“Tôn quản sự, ngươi đây là uy hiếp ta sao?” Mắt Sở Hiên lộ sát khí, nhanh chóng giơ tay lên định chụp lên huyệt thiên linh của Tôn Kiệt.

Tôn Kiệt lập tức lui về sau, đập vỡ cửa sổ bay ra ngoài.

Hai người ngươi một chưởng ta một quyền giữa không trung, gió gào thét, chỉ chốc lát sau, đã đánh nát hòn non bộ liên tục không dứt ở hậu viện.

Tô Hồng Tụ lo lắng, nàng không ngờ, mình đưa ngọc bội cho Tôn Kiệt, lại khiến Tôn Kiệt rước lấy họa sát thân.

Không khỏi vừa lo lắng vừa hối hận, đi như chạy đuổi theo hai người giữa không trung, vừa chạy vừa càng không ngừng kêu lên: “Đừng đánh, các người xuống đi! Đều do ta không tốt không được sao? Hai người đừng đánh nữa!”

Hai người nào chịu nghe lời Tô Hồng Tụ? Vẫn ngươi tới ta đi như cũ, rầm rầm, đánh cho cả hậu viện hỗn độn.

Đang đấu đến ngươi chết ta sống, đột nhiên, từ rất xa, giống như có một mùi đàn hương nhàn nhạt, quen thuộc nhẹ nhàng tới hướng hai người tranh đấu.

Theo sự xuất hiện của mùi đàn hương này, còn có một bóng dáng màu trắng gần như không rõ ràng, phảng phất như tiên giáng trần.

Vừa nhìn thấy bóng dáng màu trắng kia hạ xuống không trung cách đó không xa, lòng Tô Hồng Tụ lộp bộp, giống như bị vật gì đó cố định lại, ngơ ngác ngừng lại, mắt không chớp nhìn thẳng vào nam nhân áo trắng bồng bềnh giữa không trung, anh tuấn phi phàm.

Cùng lúc đó, Sở Hiên và Tôn Kiệt cũng đều dừng lại chú ý đến nam nhân xuất hiện giữa không trung.

Lúc đầu nhìn thấy bóng dáng màu trắng xuất hiện trước mắt mình, chẳng hiểu tại sao, cả lồng ngực Tôn Kiệt giống như muốn nổ tung, trước mắt lập tức đỏ tươi một mảnh.

Sở Hiên không nói một lời, buông Tôn Kiệt bị mình túm trong tay ra, thân hình đột ngột nhô lên từ mặt đất, giống như  chim ưng vỗ cánh bay lên, dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai mãnh liệt nhào đến bóng trắng kia.

Tôn Kiệt cũng sững sờ, ngừng động tác trong tay, ngơ ngác nhìn bóng trắng xa xa, ngay lúc này, đột nhiên đầu đau như muốn nứt toác ra.

Trong nháy mắt, tuyệt đối không tránh kịp hình ảnh như tia chớp bổ nhào vào đầu Tôn Kiệt, những quá khứ hắn đã từng liều mạng cố quên, Tô Hồng Tụ ở trong tửu lâu không chút do dự từ chối hắn, thậm chí trở lại rất lâu trước kia, lâu đến mức hắn hoàn toàn quên mất, tất cả cảnh tượng giống như đèn kéo quân, một vài bức, một vài tấm tranh thoáng hiện ra trong óc Tôn Kiệt.

Văng vẳng loáng thoáng, trước mắt Tôn Kiệt giống như xuất hiện một thứ lông mềm như nhung, trắng như tuyết mượt mà.

Tập trung nhìn vào, thì ra là chín cái đuôi của tiểu hồ ly dáng dấp nho nhỏ mềm mềm.

Tiểu hồ ly thật đáng yêu, thật trắng, thật mềm mại, lại quá thơm.

Lần đầu tiên gặp nàng, hắn đã bị nàng mê hoặc thật sâu, thề không phải nàng không lấy.

Đáng tiếc tiểu hồ ly đã có người trong lòng, đó chính là Tử Bạch Kim Tinh tuấn ỹ, phiêu dật nhất Thiên giới, người bên ngoài ôn hòa, tính khí tốt nhất.

Mỗi ngày nàng đều cùng Tử Bạch Kim Tinh kia ở chung một chỗ, hắn bị hình ảnh tình chàng ý thiếp của hai người giày vò đến điên rồ, cuối cùng, trong đêm tiểu hồ ly và Tử Bạch Kim Tinh hứa hôn, hắn xông qua chín đạo thiên lôi, xong vào Thiên đình xé Tử Bạch Kim Tinh nát bấy.

Thiên thần tức giận, giáng khiển trách xuống với hắn, nhốt hắn vào Thiên lao giam giữ mấy ngàn năm, vài ngàn năm như một đưa tay không thấy năm ngón tay.

Trong Thiên lao hoàn toàn đen thui, không có bất kỳ âm thanh gì, không có cú mùi vị gì.

Hắn không nhìn thấy, không nghe thấy, ngửi không thấy, thậm chí không cảm giác được sự hiện hữu của mình.

Nhưng mà hắn vẫn chưa muốn chết, hắn vẫn muốn sống sót, nếu như cả đời này nhất định không chiếm được nàng, tay vì nhìn nàng chậm rãi quên mình đi, hắn thà rằng xé nàng thành mảnh nhỏ, giống như lúc trước cắn Tử Bạch Kim Tinh, từng miếng, từng miếng mà ăn nàng vào bụng.

Sinh, nàng chỉ có thể thuộc về hắn, chết, nàng cũng nhất định phải làm quỷ của hắn!

Nhưng quanh năm suốt tháng bị giam  giữ trong Thiên lao kín không kẽ hở, không ánh sáng, không có gió, thậm chí ngay cả một giọng nói cũng không có. Sống sót, trở nên gian nan như vậy.

Vì kiên trì, vì để không cho mình nổi điên, hắn bắt đầu tự mình nói chuyện với mình, bản thân mình tự tranh chấp, bản thân tự khuyên mình.

Vì vậy có Sở Hiên, Sở Dật Đình và Tôn Kiệt.

Sở Hiên vốn là hắn, là chính hắn cầu còn không được, dần rơi vào điên cuồng.

Sở Dật Đình thì là con người thứ hai của hắn, từ giọng điệu nói chuyện đến mùi thơm trên người, hoàn toàn bắt chước Tử Bạch Kim Tinh yêu Tô Hồng Tụ lúc trước.

Bởi vì hắn luôn mãi phá hư, Tô Hồng Tụ vốn chưa từng viên phòng với Tử Bạch Kim Tinh.

Chỉ phải lấy được nàng, mặc kệ dùng phương pháp gì, tìm được nàng, dù giả thành người trong lòng nàng, một khi đã thành công, thân thể của nàng sẽ không thể tiếp nhận nam nhân thứ hai.

Đây là quy củ của Thiên đình.

Một khi nàng ở chung một chỗ lần nữa với Tử Bạch Kim Tinh, một khi nàng và Tử Bạch Kim Tinh làm chuyện hắn đã từng làm với nàng, nàng sẽ bị Thiên đình khiển trách, toàn thân nổ tung mà chết.

Vì vậy hắn mới tách Sở Dật Đình ra khỏi mình đầu tiên.

Mặc dù một người tách ra làm hai, nhưng lại hận hắn thấu xương, vốn không thể gặp hắn, mỗi lần liếc nhìn hắn, đều hận không thể xé hắn thành mảnh nhỏ.

Vì giảm bớt mâu thuẫn giữa hai người, vì để cho mánh khóe lừa bịp này cuối cùng có thể thành công, lại xuất hiện thêm người thứ ba, đó chính là Tôn Kiệt.

“Ha ha... Ha ha ha ha!”

Bởi vì nhớ lại những ngày tối tăm trong Thiên lao, vĩnh viễn không ngừng cấm đoán, không có bất kỳ ai có thể nói chuyện với hắn, không có bất kỳ ai có thể hóa giải chấp niệm điên cuồng trong lòng hắn, hắn đột ngột phân mình thành ba người, Tôn Kiệt không kiềm chế được ngửa mặt lên trời ha ha cười lớn.

Cười cười, lông mi của hắn rung động, trong mắt không tự chủ rỉ ra hai giọt lệ trong suốt.

Thời gian không nhiều, luân hồi đã qua. Qua không bao lâu nữa, Tử Bạch Kim Tin sẽ sống lại.

Bọn họ phải trở về một người trước đó.

Bọn hộ phải trở về trước đó, hủy diệt Tử Bạch Kim Tinh triệt để.

Lực lượng của hắn còn chưa đủ, hắn cần cắn nuốt thêm càng nhiều linh thể, hắn cần pháp lực vô cùng vô tận, hắn khao khát yêu lực vô biên vô hạn.

Mắt thấy Sở Hiên như hung thần ác sát nhào tới bóng dáng màu trắng, trong lòng Tô Hồng Tụ đau nhức kịch liệt, tình thế nhất thời cấp bách, đột nhiên một yêu lực dồn dập tuôn lên từ đan điền.

Tô Hồng Tụ hét lớn một tiếng: “Không được! Dừng tay, Sở Hiên!”

Theo đó giống như một ngôi sao băng, nhào thẳng về phía Sở Hiên.

Tất cả đều xảy ra nhanh chóng, Tô Hồng Tụ vốn không cảm nhận được mình làm gì, Sở Hiên đã bay ra ngoài dưới chưởng lực của nàng.

Sở Hiên đỏ lừ hai mắt, vẻ mặt căm hận nhìn Tô Hồng Tụ, Tô Hồng Tụ không thể tin nhìn tay mình.

Một ngụm máu đỏ tươi phun ra từ trong miệng Sở Hiên, nhìn thấy khiến Tô Hồng Tụ kinh hãi lại đau lòng.

Ánh mắt Sở Hiên tràn ngập kinh ngạc và tan nát cõi lòng: “Nàng lại vì hắn mà làm ta bị thương!”

“Ta... Ta...” Tô Hồng Tụ không biết làm sao: “Ta không phải cố ý, ta cũng không muốn làm tổn thương ngươi!” Tô Hồng Tụ vội vàng đi đến bên cạnh Sở Hiên, định đỡ hắn, ai ngờ Sở Hiên đưa tay chặn lại, đẩy mạnh, khiến nàng lảo đảo đập vào thân cây bên cạnh.

Tô Hồng Tụ thoáng lơ mơ, ngay sau đó cảm giác sau đầu đau, thò tay sờ, lại tay đầy vết máu!

Sở Hiên và Tôn Kiệt đều quá sợ hãi, đều bổ nhào tới định đỡ nàng, nhưng mà Tôn Kiệt nhảy tới một bước, rồi lại dừng lại, Sở Hiên thì giống như đầu bắt đầu đau, quỳ một chân trên đất ôm chặt lấy đầu mình.

Mặc dù cuối cùng hai người đều không đi lên phía trước, nhưng lại đều đau lòng mà ánh mắt phức tạp nhìn sang Tô Hồng Tụ.

Chỉ có điều so sánh với Tôn Kiệt, trong đau lòng của Sở Hiên nhiều hơn một phần áy náy, giống như không dám nhìn Tô Hồng Tụ, cuối cùng hắn tránh ánh mắt di.

Tô Hồng Tụ cực kỳ tức giận, chỉ cảm thấy cả đời mình chưa bao giờ uất ức như vậy, chịu hết nổi nức nở rầu rĩ, chỉ vào Sở Hiên la lớn: “Ta vĩnh viễn không muốn gặp lại ngươi!”

Nói xong, nàng giùng giằng đứng lên, chạy như điên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.