Mị Cốt Thiên Thành

Chương 124: Chương 124: Chương 78.3: Thao Thiết sống lại, cắn nuốt bầy sói (2)




Sở Hiên không nhịn được liếc nàng, nói kỳ quái: “Phiền chết! Ta xảy ra chuyện gì? Khóc đến người ta choáng váng đầu óc!”

Tô Hồng Tụ ngơ ngẩn, lúc này mới phát hiện ra mình lại khóc.

Khuôn mặt nhỏ của nàng lập tức đỏ lên, thân thể run rẩy, lui về sau co rụt lại, cuộn thành trái cầu xoay người sang chỗ khác nhắm ra sau lưng Sở Hiên.

Sở Hiên đi về trước mấy bước, giang hai tay về phía Tô Hồng Tụ, lạnh lùng nói: “Tới đây, ta ôm nàng vào hang núi sưởi ấm.”

Tô Hồng Tụ không để ý tới Sở Hiên, nàng mới không cần đại ma vương kinh khủng này ôm nàng.

Nàng vẫn ôm chặt đầu gối, co tròn như trái cầu, đưa lưng về phía Sở Hiên, không nói tiếng nào, vẫn không nhúc nhích.

Một hồi lâu, nàng nghe thấy sau lưng mình phát ra tiếng “Roạt”, “Roạt” vật nặng rơi vào trong mặt tuyết phát ra tiếng vang.

Nàng vội vàng quay đầu nhìn lại –

Sở Hiên không đợi được câu trả lời của nàng, đã xoay người đi. Bước chân của hắn dẫm sâu vào trong tuyết đọng gần nửa thước, chỉ chốc lát sau đã cách xa nàng một khoảng lớn, thân thể biến thành một điểm đen nhỏ trong màn tuyết trắng xóa.

Tô Hồng Tụ nóng nảy, nếu đại ma vương khủng bố kia không vui ném nàng lại, nàng tuyệt đối không thể sống quá một ngày nơi trời băng đất tuyết hoang dã này.

Tô Hồng Tụ run lên, đứng dậy, vội vội vàng vàng định đuổi theo Sở Hiên.

Nhưng mà nàng đã quên, hai chân nàng bị thương, nàng vừa đứng thẳng người, cơn đau đớn từ gan bàn chân thình lình kéo tới từng cơn âm ỉ.

Tô Hồng Tụ lung la lung lay run lên, đau đến hai chân như nhũn ra, lập tức ngồi xổm xuống, không ngờ bởi vì như vậy, đè lên bọt nước trong lòng bàn chân, đau đớn càng kịch liệt, sắc mặt nàng trắng bệch, trên trán đổ mồ hôi lạnh.

“Này, quay lại!”

Tô Hồng Tụ khẽ kêu, cố gắng khiến cho Sở Hiên chú ý, để cho hắn xoay người lại cứu nàng.

Nhưng nàng ngẩng đầu lên nhìn, trước mặt nào thấy bóng dáng Sở Hiên? Hắn đã sớm đi rất xa, ngay cả bước chân dfienddn lieqiudoon vừa mới đặt xuống đã bị tuyết chôn vùi.

Tô Hồng Tụ vừa sợ hãi vừa hoảng sợ. Xong đời, tuyết lại bắt đầu rơi, nếu như nàng không nhanh chóng đuổi kịp Sở Hiên, lúc nữa tuyết rơi lớn, nàng thật sự có thể bị đang sống mà đông chết bên ngoài!

Tô Hồng Tụ khóc không ra nước mắt, lấy hết dũng khí “Vọt” một tiếng đứng lên, bất chấp đau đớn tan nát lòng dạ từ lòng bàn chân, vội vội vàng vàng bước lên phía trước.

Nàng vừa đi về trước một bước, trước mặt đột nhiên tối sầm, không biết Sở Hiên nhảy ra từ đâu.

Hai tay của hắn mở rộng, đi về trước đưa ra động tác như muốn ôm nàng, nhưng không đi lên trước, từ đầu tới cuối vẫn đứng xa xa, cách nàng hai ba bước chân.

Tô Hồng Tụ hoảng hồn ú ớ, bốn phía rất yên tĩnh, nàng vốn không nghe thấy bất kỳ bước chân gì, càng không nghe thấy chút tiếng vang, Sở Hiên lặng lẽ xuất hiện, quả thật giống như sở trường ẩn nấp của mãnh thú, có thể nhanh chóng tới gần con mồi, khi chạm đất sẽ không phát ra bất kỳ âm thanh gì, xuất quỷ nhập thần đến khiến người ta sởn tóc gáy.

Mắt Sở Hiên thâm thúy, không hề nhúc nhích mà nhìn nàng chằm chằm.

“Rốt cuộc có qua không? Không qua ta đi đây.”

Sở Hiên nói, lại giang hai tay ra về phía Tô Hồng Tụ, nhưng vẫn không chịu nhấc chân bước ra một bước.

Tô Hồng Tụ bất lực, nàng bĩu môi, nhảy qua, như một trái cầu phiền muộn không vui lăn vào trong ngực Sở Hiên.

Sở Hiên vừa ôm lấy Tô Hồng Tụ, nhanh chóng cởi vạt áo làm bằng da lông dày trên người bọc chặt lấy thân thể nhỏ bé bị đông lạnh đến lạnh buốt của nàng.

Hắn cúi mạnh đầu, đôi môi khô nóng ấn mạnh lên gò má đông lạnh đến trắng của Tô Hồng Tụ.

Tô Hồng Tụ “A” một tiếng, vừa định đưa  tay đẩy Sở Hiên ra, Sở Hiên đã túm hai tay nàng nhét vào trong ngực, sải bước chân đi lên phía trước.

Tô Hồng Tụ vào hang núi, lúc này mới phát hiện, ý – đây đâu phải hang núi gì? Rõ ràng là sào huyệt của con thú hoang nào đó, khắp bốn phía đều rải rác đầy xương và da lông, xem ra đã cách đây ít nhất mấy trăm mấy ngàn năm.

Trong đó có nhiều xương đã thoái hóa rồi, nàng không để ý dẫm lên một cái, xương lập tức phát ra tiếng “Rắc” bể tan thành bụi.

Tô Hồng Tụ hết nhìn đông lại nhìn tây, cảm giác hang núi này khiến cho nàng rất quen thuộc, không nói thành lời quen thuộc ở chỗ nào, có thể là mùi vị ở nơi này.

Mặc dù hang núi âm u lại ẩm ướt, tràn ngập mùi hôi thối khắp nơi, nhưng, cẩn thận ngửi, không khó phân biệt, dường như trong không khí còn tràn ngập mùi vị quen thuộc mà mê người khác.

Tô Hồng Tụ nhíu mũi dùng sức ngửi, hả? Đây không phải mùi trên người Sở Hiên sao?

Tại sao khắp trong hang núi này lại có mùi trên người Sở Hiên? Chẳng lẽ trước kia hắn đã từng ở đây?

Nghĩ như vậy, Tô Hồng Tụ cảm thấy suy nghĩ của mình hết sức buồn cười, Sở Hiên là Thái tử Đại Lương, sao hắn có thể ở trong hang núi âm u lại ẩm ướt như vậy?

Tô Hồng Tụ còn đang dáo dác, tìm kiếm nơi phát ra mùi, Sở Hiên ở bên cạnh đã sớm bắt đầu bận rộn, bửa củi nhóm lửa, đun tan băng cho nàng lau chùi, đốt lửa giữ ấm cho nàng.

Tô Hồng Tụ hít mũi, đôi mắt trông mong nhìn Sở Hiên nướng gà trên đống lửa. Thật sự kỳ diệu! Lại là gà rừng đuôi đỏ nàng thích ăn nhất! Cũng không biết Sở Hiên bắt được từ đâu.

Nàng sờ sờ bụng, một buổi chiều không ăn gì, nàng đói rồi, đôi mắt cũng hoa.

Tô Hồng Tụ tò mò nhìn chỗ sâu trong hang, không biết nàng thật sự hoa mắt hay bởi vì đói bụng đến quá lợi hại, đầu óc không tỉnh táo rồi, Tô Hồng Tụ cảm giác hoa nhỏ màu trắng nở rộ trong chỗ sâu của hang quá quen thuộc, cho nàng cảm giác rất thân thiết.

Những hoa nhỏ kia nở rộ trong hang núi u ám, tạo ra ánh sáng kỳ dị, giống như chiếc đèn lồng nhỏ.

Cẩn thận ngửi, hình như mùi thơm tản mát ra từ những đóa hoa nhỏ kia.

Đây rốt cuộc là hoa gì? Sao khiến cho nàng có cảm giác quen thuộc như vậy? Thân thiết hoài niệm giống như người thân đã lâu nàng không gặp.

Tô Hồng Tụ tò mò nhìn những đóa hoa nhỏ kia, trong lòng tò mò, không nhịn được đưa tay nhỏ bé sờ chúng.

Nàng không chú ý tới, từng cử động của nàng, vẻ mặt mê man khi nhìn những đóa hoa nhỏ màu trắng kia, ánh mắt d1end4nl3q21yd0n dịu dàng thắm thiết lúc vuốt ve cánh hoa, tất cả một chút cũng không rớt đất rơi vào trong đáy mắt Sở Hiên.

Mặt Sở Hiên không đổi sắc, đứng trước cửa dậm mạnh chân, làm rớt tuyết đọng đầy người, cầm trái mâm xôi hoang dại vừ mới rửa xong đi vào.

“Ăn không?”

Sở Hiên khẽ nói, giọng nói trầm khàn mà quyến rũ, hắn đưa trái mâm xôi cho Tô Hồng Tụ, đột nhiên cúi đầu ngôi bên cạnh, không nói một lời mà ôm nàng vào trong ngực.

Toàn thân Tô Hồng Tụ căng thẳng, lập tức thò bàn tay nhỏ bé ra không ngừng đẩy Sở Hiên.

Sở Hiên không động đậy gì, như không có việc gì cầm hai bàn chân trắng mềm như tuyết của nàng lên, đặt gót sen nhỏ và trong lòng bàn tay, ngón tay màu lúa mạch nhẹ nhàng đặt lên, tìm kiếm bọng nước trên lòng bàn chân bị đá quẹt vào.

Tư thế này quá mập mờ, Tô Hồng Tụ gần như ngồi giữa hai chân Sở Hiên, phía sau mông trắng tròn trịa của nàng nóng bỏng, không cần phải đoán cũng biết, chỗ đó nhất định là - của Sở Hiên.

Tô Hồng Tụ căng thẳng người, khuôn mặt nhỏ nóng lên, động không được, không động cũng không được.

Việc này, việc này thật sự quá lúng túng...

Hai má Tô Hồng Tụ đỏ bừng, tròng mắt sợ hãi đến xoay chuyện loạn nhanh như chớp.

Mặt Sở Hiên lại không biến sắc, giống như hồn nhiên không hay biết Tô Hồng Tụ khẩn trương với không tự nhiên.

“Nổi lên mấy nốt.” Sử Hiên tuyên bố, một tay như không có việc gì túm lấy Tô Hồng Tụ, bàn tay màu lúa mạch thuần thục chạy khắp thân thể non mềm mà nóng hổi của Tô Hồng Tụ, suồng sã vuốt ve từng tấc thân thể mềm mại.

Bọng nước rải khắp lòng bàn chân trắng như tuyết, có mấy nốt đã vỡ, máu tươi đỏ thẫm chảy ra ngoài.

Sở Hiên đột nhiên buông Tô Hồng Tụ ra, tìm kiếm gì đó trong cái gùi sau lưng, chỉ chốc lát sau, hắn rút một con gà rừng đuôi đỏ đông lạnh to như cục băng từ trong cái gùi ra.

Sở Hiên nhét gà rừng vào trong ngực Tô Hồng Tụ.

“Cầm đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.