Nhã Phi hít một hơi lạnh, dùng sức nuốt
nước miếng, mới khiến cho gò má đỏ bừng của mình từ từ trở lại trắng
nõn, giọng nói nhỏ cực điểm, “Mạn Mạn, phương pháp báo thù của tẩu không khỏi… không khỏi rất… cái gì đi.”
“Thế nào? Muội cảm thấy không ổn hả? Hì hì, ta cảm thấy quá tuyệt vời! Ha ha ha ta.” Lăng Tuyết Mạn cười đắc ý, “Tự ta thấy sùng bái ta tới cực điểm.” Nói xong ngửa mặt lên trời cười lớn hơn rồi hát bậy bạ.
Nhã Phi ngồi xổm một bên trợn mắt há hốc mồm nhìn Lăng Tuyết Mạn.
“Mẫu thân!”
Một tiếng nói trẻ thơ vang lên, Lăng Tuyết Mạn giật mình lảo đảo cắm đầu ngã về mặt hồ! (cái này hơi quá rùi tác giả ơi.)
“Mạn Mạn!”
“Mẫu thân!”
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Mạc Ly
Hiên nhảy lên đón thân mình nàng, nháy mắt ôm lấy thắt lưng Lăng Tuyết
Mạn, vội vàng lui về phía sau. Nhã Phi lanh lẹ chống được thân mình hai
người ngã xuống đất, thế này mới đứng vững vàng được.
Mới vừa đứng lên, Mạc Ly Hiên liền đen mặt tức giận gầm nhẹ: “Mẫu thân, ngài làm cái gì vậy? Chuyện lần trước rơi vào hồ ngài quên rồi sao? Vì sao không đứng xa một chút?”
“Ách…”
Đỉnh đầu có một đám quạ đen bay qua!
Lăng Tuyết Mạn hóa đá! Nhã Phi co quắp!
Mạc Ly Hiên tức giận rống xong nới cánh
tay nó ôm trên lưng Lăng Tuyết Mạn ra, mang vẻ mặt tức giận cẩn thận
kiểm tra xem Lăng Tuyết Mạn có đụng phải nơi nào hay không. Xác định
trên người không có việc gì, mới ngồi xổm xuống xoa xoa chân của nàng,
khẽ hỏi: “Đau không?”
Lắc vàng!
Mạc Ly Hiên vừa hỏi làm Lăng Tuyết Mạn
khẩn trương, lập tức căng thẳng lên, cơ hồ là lập tức cuống quít rút
chân về, cực mất tự nhiên rặn ra một cụ cười, “Không có việc gì, không đau.”
Cũng may nàng giấu lắc vàng ở bên trong
váy, mà Mạc Ly Hiên có vẻ như cũng không thấy gì không thích hợp, lại
nhìn cái chân còn lại hỏi, “Còn chân này?”
“Không có việc gì, cũng không đau. Hiên nhi, con quá lo lắng rồi.” Lăng Tuyết Mạn xấu hổ nói.
Mạc Ly Hiên gật đầu đứng lên, ánh mắt liếc qua hồ nước, nói: “Mẫu thân, chút nữa ngài không được biểu diễn, con sẽ đi nói với Hoàng gia gia.”
“A, vì sao?” Lăng Tuyết Mạn khó hiểu.
“Để tránh ngài lanh chanh láu táu lại rơi vào hồ.” Mạc Ly Hiên đáp hết sức rõ ràng.
Lăng Tuyết Mạn u buồn, mềm giọng, cơ hồ là cầu khẩn: “Hiên nhi, ta cam đoan sẽ không rớt vào hồ, con cho ta biểu diễn, chuyện này rất quan trọng với ta.”
“Hiên nhi, Mạn Mạn còn muốn thắng…” Nhã Phi mở miệng muốn nói, nhưng trong đôi mắt trong suốt của Mạc Ly Hiên
lại nhiễm lên một chút thâm thúy không phù hợp với tuổi, nhìn Nhã Phi,
nhẹ nhàng nói: “Hoàng cô, mẫu thân của con nếu muốn thắng cá cược với các vị hoàng thúc mà phải trả giá bằng an nguy của chính mình, con
không có khả năng cho phép.”
Dứt lời lại nhìn Lăng Tuyết Mạn, bình tĩnh nói: “Mẫu thân, ngài muốn bạc hay muốn thứ gì thì nói với con một tiếng là được
rồi, không cần đòi từ chỗ các vị hoàng thúc. Tứ Vương phủ có thứ gì con
đều cho ngài, Tứ Vương phủ không có con sẽ nghĩ hết biện pháp làm ra cho ngài. Nhưng Ly Hiên chỉ có một yêu cầu là mẫu thân phải an toàn, vì Ly
Hiên đã mất đi mẹ, nếu như lại mất đi mẫu thân, Ly Hiên không chịu nổi!”
“Hiên nhi!”
Lăng Tuyết Mạn giật mình nhìn Mạc Ly
Hiên, thật lâu nói không ra lời. Đứa nhỏ này càng ngày càng trưởng
thành, càng ngày càng giống người lớn cẩn thận chăm sóc nàng, lo lắng
cho nàng, vừa rồi còn tức giận quát nàng lần đầu tiên.
Nhã Phi cũng khiếp sợ nhìn cháu của nàng, khiếp sợ ý muốn bảo vệ của nó đối với Lăng Tuyết Mạn mãnh liệt như vậy, để cho nàng…
“Mẫu thân, Tam thẩm không tốt, ngài
chớ để ở trong lòng, đừng để ảnh hưởng tới tâm tình của ngài. Ngài cùng
hoàng cô ở bên ngoài chơi một lát, con đi gọi người lấy áo choàng cho
các ngài, không được để cảm lạnh.”
Mạc Ly Hiên nói xong xoay người đi, đi ra năm sáu bước Lăng Tuyết Mạn mới phản ứng được, vội nâng váy đuổi theo,
giữ chặt tay Mạc Ly Hiên, “Hiên nhi!”
“Mẫu thân!” Mạc Ly Hiên quay đầu “Mẫu thân, còn có việc gì?”
“Hiên nhi, ta…” Lăng Tuyết Mạn không biết nên nói như thế nào, có chút líu lưỡi, “Hiên nhi, con cho ta biểu diễn đi, ta cam đoan nghe lời con nói, chỉ đứng ở
trên thuyền giống lúc chúng ta tập luyện, quyết không sửa lung tung,
được không? Hiên nhi, mẫu thân van con, không để uổng phí công ta vất vả tập thôi!”
“Mẫu thân!” Mạc Ly Hiên nhíu mày.
“Con trai ngoan, đáp ứng ta đi, van con!” Lăng Tuyết Mạn cúi đầu nhìn Mạc Ly Hiên, gương mặt đáng thương, nói xong
thấy Mạc Ly Hiên không có phản ứng gì, quýnh lên, hai tay cầm bả vai Mạc Ly Hiên, nhắm ngay cái trán trơn bóng của nó hôn một cái, sau đó đong
đưa bả vai Mạc Ly Hiên, “Hiên nhi, đồng ý với ta đi, ta cam đoan không xảy ra chuyện, được không?”
Mặt Mạc Ly Hiên thoáng chốc đỏ bừng. Khi
đôi môi ấm áp ấy dán trên trán nó, trong nháy mắt đầu óc nó trống rỗng,
lòng bàn tay khẩn trương nắm chặt, đứng nghe Lăng Tuyết Mạn làm nũng mà
thân mình siết chặt đến cực hạn, cơ hồ là không kịp suy nghĩ đã nói ra
miệng, “Được, vậy ngài phải nghe lời, không thể làm khác lúc tập luyện.”
“Nha! Quá tuyệt vời!” Lăng Tuyết Mạn kích động nhảy dựng lên, sau đó cầm khuôn mặt nhỏ nhắn Mạc Ly Hiên mà chà đạp, còn an ủi cười nói: “Hiên nhi, mặt của con rất non mềm, sờ lên rất đã!”
“Mẫu thân!” Mạc Ly Hiên dở khóc dở cười, đỏ mặt cúi đầu nói nhanh: “Con đi gọi người lấy áo choàng.”
Nói xong chân bước giống như chạy trối chết.
“Mạn Mạn, tẩu sao lại hôn Hiên nhi vậy? Nó…” Nhã Phi chỉ vào bóng lưng Mạc Ly Hiên, tặc lưỡi than.
“Hì hì, có gì không thể? Nó là con ta mà!” Lăng Tuyết Mạn nói tự nhiên cực kỳ, giống như Mạc Ly Hiên chính là từ trong bụng nàng sinh ra.
Xa xa trong bóng đêm, hai thân ảnh cao lớn đứng nhìn.
Hai tuấn dung một vui cười một lạnh lẽo.
Mắt hàn băng bắn đến trên người thiên hạ phấn hồng bé bỏng ở bờ hồ, tóe ra lửa giận. Trong màn đêm yên tĩnh, cắn răng nói: “Nữ nhân đáng chết! Ngoài bản công tử còn dám hôn nam nhân khác, quả thực là muốn chết!”