Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng

Chương 194: Chương 194




Lăng Tuyết Mạn không động, không nói gì, mê man không hiểu nhìn Liễu Ngô Đồng, nàng thật sự không biết mình đã làm sai điều gì!

Liễu Ngô Đồng vừa khóc vừa lui, vô ý thức lui về phía sau, đến sát bên cạnh lan can, nhưng nàng vẫn đang lui. Dường như nhìn đến Lăng Tuyết Mạn sẽ khiến nàng càng thêm thương tâm. Trên thực tế, nàng quả thật không muốn nhìn thấy Lăng Tuyết Mạn, chỉ cần gọi nàng ta là Tứ Vương phi, nàng liền đau lòng. Nguyên bản xưng hô này là thuộc về nàng, cái thân phận này cũng là thuộc về nàng, giường Hàn ca ca ngủ bị nàng ta ngủ cả ngày, nàng vừa nghĩ đến, trong lòng sẽ không thoải mái, cho nên nàng không còn đi đến Tứ Vương phủ.

Hai lần rõ ràng nghe tiếng tiêu, đích thực còn bên tai, nhưng trong không khí không có một tia bóng dáng của hắn, nàng không muốn thừa nhận, không nghĩ nàng nghe lầm, nhưng trên thực tế Hàn ca ca đã nhập táng mấy tháng.

“Ngô Đồng!”

Nhìn đến thân mình Liễu Ngô Đồng đã sát bên cạnh rào chắn, Lăng Tuyết Mạn nóng vội, lập tức thất thanh hô.

“Không được tới.” Liễu Ngô Đồng thê lương kêu, hai tay vung loạn xạ trong không trung, xem Lăng Tuyết Mạn như là rắn độc thú dữ, sợ nàng tới gần mình.

“Không, Ngô Đồng cẩn thận, ta không đi qua, nàng… nàng trở về đi, bên kia nguy hiểm lắm!” Lăng Tuyết Mạn không dám động, trên trán ứa ra mồ hôi lạnh. Liễu Ngô Đồng không khống chế được cảm xúc như vậy, nên làm cái gì bây giờ.

Lăng Tuyết Mạn vội vàng nhìn chung quanh, hy vọng có thể thấy người nào đó giúp nàng đem Ngô Đồng trở về, nhưng không có lấy một người. Chờ nàng ngoái đầu nhìn lại, hoảng sợ mở to mắt, “Ngô Đồng! Không được lui!”

Chỉ thấy Liễu Ngô Đồng đã kề sát trên lan can, hai chân không còn đường lui về phía sau, nhưng đầu óc của nàng vẫn thúc đẩy nàng lui, nước mắt rơi liên tiếp, miệng lẩm bẩm: “Không được tới, không được tới, ta không muốn nhìn thấy ngươi, không muốn.”

“Ngô Đồng, bất quá ta đi, ta đứng ở chỗ này, nàng trước tiên lui trở về được không?” Lăng Tuyết Mạn thở hổn hển, tận lực đè nén nội tâm kích động, nhỏ giọng khuyên, sợ mình vừa lớn tiếng sẽ càng thêm kinh sợ Liễu Ngô Đồng.

“Không được tới.”

Sau núi giả, Mạc Kỳ Hàn căng thẳng nắm chặt nắm tay, hai tròng mắt tối đen theo dõi Liễu Ngô Đồng trên lương đình, quanh thân bốc lên từng trận hàn khí.

“Lão đại, tình huống không ổn!” Lâm Mộng Thanh nhắc nhở.

“Không cần bại lộ!” Mạc Kỳ Hàn từ khớp hàm cắn ra bốn chữ, ánh mắt lại một khắc cũng không rời lương đình, hắn không rõ Ngô Đồng rốt cuộc vì sao đột nhiên bài xích Mạn Mạn như vậy. Nàng một mực vừa lui vừa khóc là có ý gì? Còn nhớ hắn sao? Đáng chết, hắn đã chết!

“Ngô Đồng, ta van nàng, nàng đi về được không? Nàng không muốn nhìn thấy ta, vậy ta đi, ta không xuất hiện ở trước mặt nàng có được không?” Lăng Tuyết Mạn bị sợ đến phát khóc. Giờ phút này Liễu Ngô Đồng giống như lá rụng, yếu ớt không chịu nổi.

“Hàn ca ca, Tứ Vương phi” Giọng của Liễu Ngô Đồng càng ngày càng nhỏ, môi đỏ mọng cử động mà phát không ra thanh âm.

Đang lúc nàng thất thần, chân phải đột nhiên bị trượt, thân mình nhào ra khỏi lan can!

“Ngô Đồng!”

“A-”

Lăng Tuyết Mạn ngay lập tức vọt tới, tay lanh lẹ kéo cánh tay phải Liễu Ngô Đồng lại, nhưng sức nặng kéo xuống lấy đi toàn bộ sức lực của nàng, mà Liễu Ngô Đồng lúc này mới phản ứng được, bản năng muốn sống làm nàng gắt gao nắm giữ tay Lăng Tuyết Mạn, thân thể rơi xuống, nàng lôi ngược Lăng Tuyết Mạn, làm cho thân mình Lăng Tuyết Mạn cũng bị kéo ra khỏi lan can, hai người thẳng tắp rơi xuống giữa không trung!

“A-” Lăng Tuyết Mạn kinh hô một tiếng, nhắm hai mắt lại chờ chết.

Mạc Kỳ Hàn tuy đã có đoán trước, nhưng vẫn kinh hãi, tim muốn nhảy ra khỏi cổ họng, hô nhỏ một tiếng “Mạn Mạn! Ngô Đồng!” Thân mình cao to nhanh như tia chớp lướt ra, bay vào không trung!

Lâm Mộng Thanh giậm chân một cái “Đáng chết!” cũng bay theo về phía hai cô nữ sắp nát thành bánh thịt!

Trước khi Liễu Ngô Đồng rơi xuống, Mạc Kỳ Hàn không kịp suy xét, duỗi cánh tay ra nắm lấy Liễu Ngô Đồng, nhưng Lăng Tuyết Mạn theo sát sau cũng rớt xuống, hắn căn bản không có biện pháp đồng thời cứu cả hai, tình thế cấp bách, một tay kia vội vàng ôm lấy thắt lưng Lăng Tuyết Mạn, ba người đồng thời ngã xuống!

“Lão đại!”

Lâm Mộng Thanh kêu một tiếng, Mạc Kỳ Hàn vui mừng, ôm trọn lấy Lăng Tuyết Mạn, đồng thời buông Liễu Ngô Đồng ra, để Lâm Mộng Thanh vọt tới, giữa không trung tiếp được, áp lực giảm, bốn người mới nhẹ nhõm mà rơi xuống đất.

Vừa rơi xuống đất, Lâm Mộng Thanh buông lỏng Liễu Ngô Đồng ra, tức giận nhịn không được gầm nhẹ: “Ngươi muốn làm cái gì? Ngươi muốn chết thì trực tiếp nhảy đi! Ngươi hại Vương phi của chúng ta suýt chết theo ngươi, ngươi có thể gánh tội nổi sao?”

“Ngươi… các ngươi…” Liễu Ngô Đồng kinh ngạc nhìn hai thị vệ trước mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch nói không ra lời.

Thị vệ đang rống nàng, nàng chưa thấy qua, nhưng nhìn tới một đôi mắt đen tối khác, Liễu Ngô Đồng liền thất thần!

Mạc Kỳ Hàn nhíu mày, nghiêng mặt tránh đi Liễu Ngô Đồng đang nhìn chăm chú, muốn xem xét Lăng Tuyết Mạn có bị thương hay không, hoàn toàn đã quên việc theo thói quen ôm nàng tại lúc này có bao nhiêu không hợp, nên vừa chuyển mắt mới phát hiện Lăng Tuyết Mạn ngửa đầu nhìn hắn, trợn mắt há hốc mồm!

Nàng lại nghe thấy được mùi đàn hương quen thuộc, đôi mắt lạnh xinh đẹp kia, còn có bàn tay to ôm ở trên eo nàng, tư thế ôm như vậy, thân thể của nàng dán thân thể hắn, cảm giác giống như là Tình nhân! Không! Sẽ không lầm, Tình nhân mỗi ngày ôm nàng, nàng làm sao có thể cảm giác sai lầm.

“Ngươi… ngươi…” Theo bản năng nàng nỉ non hỏi.

Tuy nhiên nghe được lời của nàng, bàn tay to đột nhiên buông lỏng, cũng lui về sau một, nới ra khoảng cách giữa bọn họ, hơi khom người chắp tay, đổi giọng nói: “Nô tài đã quá phận! Nô tài tuân lệnh quản gia âm thầm bảo vệ Vương phi, lại để Vương phi bị sợ hãi!”

“Ngươi là Vô Giới?” Lăng Tuyết Mạn nói nhỏ, liếc mắt nhìn dung mạo lạnh lùng nàng vô cùng quen thuộc này, một lần nữa thầm mắng mình đa tâm, nam nhân trước mặt vừa mới cứu nàng rõ ràng là thủ vệ Hương Đàn Cư Vô Giới, làm sao lại là Tình nhân của nàng? Một người thủ vệ làm sao có thể có nhiều cao thủ dưới tay như vậy. Lăng Tuyết Mạn dùng sức lắc đầu, hắn khẳng định không phải Tình nhân!

Lâm Mộng Thanh co khóe miệng hai cái, thở dài một hơi, cũng quay thân lại hành lễ: “Nô tài Vô Ngân bái kiến Vương phi!”

“Vô Ngân, ngươi cũng là thủ vệ Hương Đàn Cư sao?” Lăng Tuyết Mạn cảm kích nói: “Thật sự cảm tạ ngươi cùng Vô Giới, nếu không phải các ngươi cứu, ta cùng Ngô Đồng đã té chết!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.