“Không thể trả lời!”
“Ngươi cao bao nhiêu?”
“Không thể trả lời!”
“Hình dáng như thế nào? Là râu dài ghê tởm hay là đẹp trai?”
“Bản công tử tự thấy tướng mạo không tầm thường, để mắt tới ngươi xem như vinh hạnh của ngươi!”
“Khụ khụ! Nhà ngươi ở nơi nào? Trong nhà có mấy miệng ăn? Đất có mấy con trâu? Đón dâu chưa? Sanh con chưa?”
“Không thể trả lời!”
“Đại hiệp nói chuyện phiếm như vậy
không tốt lắm. Tốt xấu cũng nên trả lời ta một chút. Nói nhiều lời một
chút cũng không mệt chết người!”
“Hôm nay nói với ngươi, bản công tử đã xem như nói nhiều!”
“Cái này mà nói nhiều à?”
“Nha đầu, ngươi hỏi vớ vẩn xong chưa? Ngươi hỏi cả đêm cũng không thoát, trừ khi bản công tử tự nguyện thả ngươi!”
“Đại hiệp đừng nóng vội, tục ngữ nói dưa hái xanh không ngọt, tình cảm chúng ta còn chưa phát triển…”
Lăng Tuyết Mạn còn dây dưa, Mạc Kỳ Hàn đã chờ không kịp, trực tiếp cởi quần
áo Lăng Tuyết Mạn, bàn tay to cách
cái yếm xoa mềm mại trước ngực nàng, thở dài: “Quả thực không được đầy
đủ! Mười sáu tuổi nhưng lại nhỏ như vậy. Ở Lăng gia ăn uống không đầy đủ sao?”