Đêm lặng im cắn nuốt hết thảy ầm ĩ của ban ngày, lúc này chỉ có yên tĩnh.
Toàn bộ ánh trăng bị mây đen che mất,
toàn bộ bầu trời tối đen nhìn không tới một điểm ánh sáng, tối như vậy,
không chỉ là đêm, mà còn có lòng người.
Một trận gió mạnh cuốn tới, làm các gốc
hải đường trong viện run lẩy bẩy cành lá, cực kỳ giống gào thét, cũng
cực kỳ giống nức nở.
Thật lâu sau, rốt cục có tiếng mưa rơi tí tách vang lên, rơi trên đá lát sân trong viện, vang dội đêm khuya.
Trong thư phòng, nam nhân cúi người vẽ
tranh cứng đờ ngước mắt nhìn ra cửa sổ. Lại trời mưa, cuối mùa thu tới
đầu mùa đông, có vẻ như lúc nửa đêm, trời luôn mưa.
Đứng dậy, ở trước cửa sổ, thu vào tầm mắt, mưa rơi mang theo từng mảnh bông tuyết, lúc này mới chợt hiểu mùa đông thật sự đến.
Bông tuyết, Tuyết Mạn.
Lơ đãng lặp đi lặp lại cùng một cái tên,
vẻ mặt nam nhân dần dần dại ra, lặp lại thật lâu, đến khi cửa thư phòng
đột nhiên vang lên một thanh âm, tâm hồn nam nhân mới trở về, cất bước
đi đến bên cạnh trường án, ngồi xuống, cầm một xấp giấy Tuyên Thành lúc
nãy đã vẽ lên, thản nhiên nói: “Tiến vào”
“Phu quân!”
Nhị Vương phi bưng khay tiến vào, trên
khay là một bình trà nóng, nhẹ nhàng đặt xuống trên trường án, rót một
chén trà, hai tay đưa qua, nhẹ cau mày nói: “Phu quân, đã qua giờ tý, sao còn chưa nghỉ ngơi?”
Mạc Kỳ Diễn nhận lấy, đưa tới bên môi,
nhẹ uống một ngụm, cũng không nhìn nàng, chỉ cầm bút lông trong tay tiếp tục vẽ, thản nhiên nói: “Vương phi mệt mỏi thì sớm đi ngủ đi, bổn vương tối nay nghỉ ngơi ở thư phòng.”
“Phu quân, chàng đã ngủ ở thư phòng
hơn nửa tháng, vẫn là về Tuyết Hiên đi. Thần thiếp đã lệnh cho nha hoàn
chuẩn bị nước ấm, thần thiếp sẽ hầu hạ phu quân tắm rửa.”
Mạc Kỳ Diễn đột nhiên ngẩng đầu, Nhị
Vương phi ngẩn người, giọng nói có chứa ngơ ngác, nhìn Mạc Kỳ Diễn, lúng ta lúng túng nhỏ giọng nói: “Phu quân, là thần thiếp làm gì sai sao?”
“Đi ra ngoài.” Mạc Kỳ Diễn bình tĩnh nói.
Nói xong lại cúi đầu tiếp tục vẽ.
“Phu quân tức giận thần thiếp sao?” Nhị Vương phi vội vàng nắm ống tay áo Mạc Kỳ Diễn, khuôn mặt đau thương.
Mạc Kỳ Diễn nhíu mày, chuyển mắt nhìn tay Nhị Vương phi nắm lấy ống tay áo của hắn, tiếng nói thay đổi sang sảng, “Vương phi, chuyện nàng làm quá đáng không lẽ nàng không biết sao!”
“Phu quân!” Nhị Vương phi chấn động, cuống quít buông lỏng tay, lại một lần kêu khóc lên tiếng, “Phu quân nếu có gì bất mãn với thần thiếp, xin phu quân nói thẳng, thần
thiếp nhất định sửa đổi, cầu phu quân không cần vắng vẻ thần thiếp được
không?”
“Vương phi, trong lòng nàng rõ ràng
nguyên nhân bổn vương vắng vẻ nàng. Bổn vương không muốn nói ra, chỉ
nhắc nhở nàng. Nếu như nàng không biết hối cải, bổn vương sẽ không khách khí với nàng!” Ánh mắt Mạc Kỳ Diễn lần đầu tiên lạnh như vậy, toàn cảnh là ý lạnh bức đến nữ nhân nhát gan trước mặt.
“Phu quân.” Nhị Vương phi run lên, không tự chủ lui về sau một bước, nàng gả cho hắn hơn mười năm, chưa
bao giờ thấy hắn có vẻ mặt như thế, ánh mắt tàn nhẫn kia như cực hận
nàng, như muốn bóp chết nàng !
“Đi ra ngoài!”
Sắc bén hai chữ, Mạc Kỳ Diễn lại cúi đầu, không nhìn nàng một cái.
Thân mình co lại, Nhị Vương phi không dám ở lại nữa, lảo đảo chạy đi ra khỏi thư phòng.
Chạy ra vài chục bước, nhìn trở lại, thấy cửa phòng đóng chặt, trong ánh nến lay động, thân ảnh cao to lại đứng ở trước cửa sổ.
Tuyết Mạn… Tuyết Mạn…. giờ phút này nàng đang làm gì? Ngủ sao? Có nhớ đến ta như ta nhớ nàng hay không?
Chậm rãi cầm lên bức họa trong tay, vẽ
một chiếc thuyền con, phía trên một nhân nhi mặc quần áo trắng như tuyết xuất trần mà đứng.
Tam Vương phủ.
“Ầm!”
Một tiếng vang khổng lồ từ trong phòng
truyền đến, nha hoàn bưng cháo lá sen đi tới cửa, thân mình run lên,
suýt nữa làm chén cháo văng vãi, kinh hãi đứng ở cạnh cửa, tiến cũng
không được, không tiến cũng không được.
Giờ phút này, mặt trời đang dần dần lặn xuống chân trời phía tây, chỉ còn lại một tia le lói chiếu xuống trước viện.
Trong phòng hỗn độn, Tam Vương phi bởi vì phát hỏa mà tóc có chút hỗn độn, tức giận ngồi ở trước bàn, hai mắt đỏ
lên, thở gấp gáp, trừng nha hoàn quỳ trên mặt đất, “Tiểu Đào, Vương gia còn nói cái gì?”
“Thưa Vương phi, Vương gia chỉ nói ngài bận không qua, mời Vương phi một mình dùng bữa.” Tiểu Đào cúi đầu nhỏ giọng trả lời.
“Bận! Mỗi ngày đều bận, mỗi lần đều
nói bận! Ban ngày bận, buổi tối còn bận sao? Từ đêm thọ yến Hoàng Thượng trở về liền không bước vào cửa phòng ta một bước! Cũng đã một tháng
rồi!”
Tam Vương phi hổn hển gào thét, tùy tay
đem ấm trà trên bàn đập xuống, lại ầm một tiếng, nha hoàn ngoài cửa lại
run lên, ngã ngồi trên mặt đất, cháo lá sen rơi hơn một nửa, kinh hãi,
luống cuống tay chân đứng lên, chạy trở lại phòng bếp, một lần nữa múc
đầy chén.
Mà tiểu Đào liếc nhìn một cái, đánh bạo ngẩng đầu lên, “Vương phi đừng vội, Vương gia có thể là rất bận nên không có tới, Vương phi ở trong phòng như vậy, các trắc phi sẽ nói ra nói vào, Vương phi nhỏ giọng một chút, ngộ nhỡ làm cho Vương gia nghe được, chỉ sợ sẽ trách tội Vương phi.”
“Chàng chắc chắc là bị con hồ ly tinh
kia câu dẫn! Cố ý nói nhỏ trước mặt ta, ai biết bọn họ nói gì! Hồ ly
tinh kia nhất định là nuốt không trôi tức giận, méc với phu quân, phu
quân mới đối với ta như vậy! Không được, ta muốn tìm phu quân nói rõ!”
Tam Vương phi xúc động, đứng lên liền đi đến chỗ Mạc Kỳ Minh ở Tùng Lan viện.
“Vương phi!” Tiểu Đào muốn khuyên can nhưng Tam Vương phi đã đi ra đến mười bước, chỉ có thể chạy đuổi theo.
Tùng Lan viện.
“Bẩm chủ tử, Vương phi cầu kiến!” Một thị vệ tiến vào cúi đầu bẩm báo.
Mạc Kỳ Minh cầm đôi đũa trên tay, dừng một chút, không có bất luận biểu tình gì, gắp đồ ăn để vào trong miệng, nuốt xuống, “Gọi nàng tiến vào.”
“Vâng!”
Tam Vương phi quỳ xuống trước bàn, “Thần thiếp thỉnh an phu quân!”
“Đứng lên đi.” Mạc Kỳ Minh phun ra hai chữ ngắn gọn, từ đầu tới đuôi không có nhìn Tam Vương phi một cái, chỉ lẳng lặng dùng cơm.
Tam Vương phi thẳng người lên, thấy Mạc
Kỳ Minh lãnh đạm, cắn cắn môi, tuy rằng hắn vốn lạnh như vậy, nhưng ngày thường ở trước mặt nàng còn có một chút tươi cười, bây giờ rất nhiều
ngày không thấy hắn, nhưng hắn so với ngày thường còn lạnh hơn vài phần.
Không nhịn được, nàng mở miệng nói: “Phu quân, thiếp có thể dùng bữa với chàng không?”
“Tùy nàng.” Mạc Kỳ Minh trả lời ngắn gọn.
Mặt Tam Vương phi vui vẻ lên, ngồi đối
diện Mạc Kỳ Minh, hạ nhân vội đưa lên một bộ chén đũa. Cầm đũa, Tam
Vương phi gắp một món thức ăn, ân cần lướt qua bàn ăn đưa đến trong chén Mạc Kỳ Minh, cười lấy lòng, nói: “Phu quân, mời dùng!”
Thuôn mặt tuấn tú đông lạnh của Mạc Kỳ
Minh không có một tia ôn nhu, liếc mắt nhìn Tam Vương phi, ánh mắt lạnh
thấu xương, thẳng đến khi Tam Vương phi hơi sợ, kinh hãi cúi đầu, mới
lạnh lùng nói: “Về sau ở Lạc Hà viện an phần thủ kỷ là tốt rồi, bổn vương có hạ nhân hầu hạ, không nhọc Vương phi quan tâm.”