Cúc Thủy Viên
“Mẫu thân, ngài uống chút nước, thái y sắp tới rồi.” Mạc Ly Hiên vừa vỗ lưng Lăng Tuyết Mạn, vừa nhận cốc nước từ tay Thu Nguyệt, đưa đến bên miệng Lăng Tuyết Mạn.
Lăng Tuyết Mạn nhấp vài ngụm, sắc mặt vô
cùng tái nhợt, ăn vào cái gì đều ói ra toàn bộ, vô lực dựa vào gối, muốn nói chuyện cũng không nổi.
“Mẫu thân, con nghĩ ngài chắc là bị cảm lạnh, nên đắp chăn kín lại.” Mạc Ly Hiên buông cốc nước, chỉnh góc chăn, suy nghĩ một chút nói:
“Xuân Đường Thu Nguyệt, đem lò than lên, lấy thêm một cái lò sưởi nhỏ
lại đây.
“Vâng, tiểu Vương gia!” Hai nha hoàn vội vàng đi ra ngoài.
Lăng Tuyết Mạn nhớ lại buổi sáng vụng
trộm đi hồ Nguyệt Lượng chơi tuyết, nhưng cổ thân thể này cũng không đến nỗi yếu kém như vậy đi.
Hiên nhi cũng là mới đứa bé, lại biết
chăm sóc người khác cẩn thận như vậy, Lăng Tuyết Mạn miễn cưỡng tươi
cười, đưa thay sờ sờ mặt Mạc Ly Hiên, cảm ơn cuộc đời này có một nam
nhân yêu nàng sâu sắc, lại có một đứa con không hề có liên hệ máu mủ
nhưng rất quý trọng nàng. Cuộc đời này còn cầu gì hơn.
“Mẫu thân, Hiên nhi không phải con nít.Sang năm Hiên nhi đã mười tuổi, cũng sắp trưởng thành rồi!” Mạc Ly Hiên cau mày cầm khăn lau mồ hôi trên trán cho Lăng Tuyết Mạn, bất mãn nói.
“Đứa nhỏ, ha ha…” Lăng Tuyết Mạn bật cười, trong lòng đột nhiên lộp bộp một chút, tươi cười biến mất. Triệu chứng này không phải là… sẽ không là…
Trên trán càng ứa nhiều mồ hôi, sắc mặt vốn tái nhợt, giờ phút này không còn một chút máu.
“Hiên nhi!”
Đột nhiên kêu một tiếng, Mạc Ly Hiên đang ngâm khăn trong chậu nước nóng liền ngẩng đầu lên hỏi: “Mẫu thân, như thế nào?”
“Đừng gọi thái y đến đây, ta không có chuyện gì.” Lăng Tuyết Mạn rất kiên quyết, nói nhanh.
“Mẫu thân, ngài phải ngoan một chút,
nghe lời một chút. Thái y đến bắt mạch thôi, nhất định là cảm mạo, nếu
không thì là phong hàn, uống thuốc mới khỏe.” Mạc Ly Hiên nhẫn nại khuyên, tay cầm khăn nhấc lên một góc chăn, cẩn thận lau chùi lòng bàn tay cho Lăng Tuyết Mạn.
“Không, ta không có bệnh gì hết.” Lăng Tuyết Mạn nóng nảy cầm tay Mạc Ly Hiên, vội vàng nói.
Mạc Ly Hiên tiếp tục khuyên: “Mẫu
thân, ngài đừng lo lắng, không phải bệnh nặng gì đâu, thuốc tuy rằng khó uống, nhưng có thể chữa bệnh mà. Nếu ngài sợ uông thuốc đắng, Hiên nhi
sẽ uống cùng ngài, uống rồi ăn vào chút đường là hết đắng.”
“Không phải, Hiên nhi, ta… ta…”
Lăng Tuyết Mạn cuống đến phát khóc, nàng không biết nên nói như thế nào, thật sự không biết nên làm cái gì bây giờ, trong lòng hoảng loạn bất
lực, hoang mang lo sợ. Giờ phút này chỉ có một mình nàng, không ai giúp
nàng, nàng nên làm cái gì bây giờ đây!
Tiếng đập cửa đột nhiên vang lên, bên ngoài truyền đến thanh âm của quản gia, “Tiểu Vương gia, Lưu thái y đến.”
Thân mình Lăng Tuyết Mạn chấn động, chăm chăm nhìn ra ngoài cửa.
Mạc Ly Hiên lại vui vẻ vội nói: “Mau mời!”
Cửa mở, tiến vào là một thái y chừng hơn bốn mươi tuổi tuổi, cung kính quỳ xuống thỉnh an, “Hạ quan bái kiến tiểu Vương gia! Bái kiến Vương phi!”
Quản gia cũng đi đến, lẳng lặng đứng ở một bên.
“Lưu thái y xin đứng lên, mau giúp mẫu thân ta. Ngài luôn luôn nôn không ngừng, có phải bị cảm lạnh không?” Mạc Ly Hiên lo lắng nói.
“Tạ tiểu Vương gia!”
Lưu thái y đứng dậy, đến gần một bước ngồi ở ghế đặt cạnh giường tròn, “Vương phi, thỉnh vươn dưới cổ tay phải để hạ quan bắt mạch cho ngài.”
Lăng Tuyết Mạn dại ra nhìn thái y, biểu
tình càng thêm cứng ngắc. Nàng muốn nói không cần bắt mạch, nhưng nhìn
vào ánh mắt bình tĩnh nhưng có chút sắc bén cùng soi mói của Lưu thái y, cổ họng giống nhă bị chặn, không phát ra được thanh âm nào.
Mà Mạc Ly Hiên thúc giục, “Mẫu thân, cho thái y xem một chút đi.”
Lăng Tuyết Mạn vẫn không có trả lời, ánh mắt dại ra.
Thần sắc quản gia lạnh nhạt hết sức, nhẹ giọng mở miệng: “Thái y, Vương phi nhà ta lúc trước liên tục gặp nạn, phải gọi thái y nhiều
lần, trong lòng chắc là có chút hoảng sợ, thái y đừng vội.”
Nói xong nhìn về phía Lăng Tuyết Mạn, nhè nhẹ cười, “Vương phi, trong lòng không cần sợ, cho thái y bắt mạch một chút xem thân thể Vương phi có việc gì không?”
Có vẻ như đang ám chỉ Lăng Tuyết Mạn,
Lăng Tuyết Mạn hơi giật mình nâng mắt nhìn quản gia, trong lòng nói
không nên lời là cái mùi vị gì. Quản gia này cũng đúng là người khó có
thể nắm bắt, giống như Tình nhân của nàng làm người thấy không rõ cũng
đoán không ra.
Bỗng dưng nàng muốn đánh cuộc một lần,
không phải né tránh làm người ta sinh nghi sao? Cho dù nàng thật sự mang thai, trong phòng này cũng chỉ có Ly Hiên, quản gia, thái y cùng nàng
là bốn người. Nếu như nàng cầu xin Ly Hiên, Ly Hiên sẽ bảo hộ nàng,
không cho bọn họ nói ra, nàng lại tìm cơ hội phá thai là được.
“Thái y, ngươi chẩn đi!”
Vươn tay phải đặt ở trên gối cho Lưu thái y chuẩn bị bắt mạch. Lưu thái y chậm rãi vươn tay dò mạch đập của nàng.
Trong phòng yên tĩnh cực kỳ, Lăng Tuyết Mạn khẩn trương, âm thầm níu chặt tay áo, lòng bàn tay đã ẩm do rịn mồ hôi.
Mạc Ly Hiên liếc mắt nhìn tay thái y,
quản gia trên mặt nhìn như bình tĩnh nhưng trong lòng lo âu không chịu
nổi, nếu đúng như chủ tử đoán, hắn chỉ sợ Vương phi sẽ kích động!
Thời gian trôi qua thật lâu, lâu đến tim
Lăng Tuyết Mạn đã muốn nhảy ra khỏi cổ họng, bỗng Lưu thái y làm vẻ mặt
nghiêm trọng nhìn nhìn Lăng Tuyết Mạn, lại nhìn Mạc Ly Hiên, một bộ dạng dường như muốn nói lại thôi.
Lăng Tuyết Mạn nhất thời lạnh người, đầu óc ong ong, cổ họng phát không ra một chữ.
Mạc Ly Hiên lo lắng không thôi, “Lưu thái y, mẫu thân của ta có phải bị cảm lạnh không?”
“Tiểu Vương gia, hạ quan không biết…” Lưu thái y chậm rãi đứng lên cúi đầu.
“Cái gì gọi là không biết? Ngươi là thái y, chẩn mạch nửa ngày thế nào lại không biết mẫu thân của ta bị bệnh gì?” Mạc Ly Hiên nổi giận đứng lên chất vấn.
Lưu thái y quỳ xuống, vẫn cúi đầu, thanh âm rất nhỏ, “Hồi tiểu Vương gia, hạ quan không dám lừa gạt tiểu Vương gia, bệnh của Vương phi hạ quan khó mà nói.”
“Vì sao khó nói? Chẳng lẽ mẫu thân của ta bị bệnh gì nặng sao?” Mạc Ly Hiên nghe vậy liền vội quay đầu nhìn Lăng Tuyết Mạn một cái, vẻ mặt dại ra, cưỡng chế kích động trong lòng, hạ giọng, “Lưu thái y, ngươi đi theo ta.”
“Vâng, tiểu Vương gia!” Lưu thái y gật đầu, trong mắt xẹt qua một tia cười lạnh không dễ phát giác.